Sở Nam Trúc trợn to hai mắt, hiện tại hắn đang tự hỏi không biết có phải do tin tức tố của Kỷ Vãn đã rót vào mình nên khiến hắn sinh ra ảo giác hay không.
"Em, em đang nói cái gì vậy?"
"Em nói --" Kỷ Vãn hít một hơi thật sâu, ghé vào tai Sở Nam Trúc nói: "Em muốn nằm trên! Được không!"
"Em đang đùa à?" Sắc mặt Sở Nam Trúc có chút nặng nề.
"Không đùa, em rất nghiêm túc." Hai tay Kỷ Vãn kéo khuôn mặt, vẻ mặt ngây thơ vô tội: "Em rất muốn ở trên."
Nếu Sở Nam Trúc tay chân không bị tê mỏi, hắn nhất định phải đè Kỷ Vãn lên giường làm, làm cậu bảy ngày bảy đêm, cho đến khi giọng cậu khàn đi. Làm cho cậu mang thai con hắn, để cậu không thể đi đâu được.
Nhưng bây giờ hắn không thể cử động được, hắn chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, vừa lo lắng vừa tức giận, còn... còn...
Kỷ Vãn cho rằng Sở Nam Trúc sợ hãi, nên sờ sờ mặt của hắn: "Đừng sợ, em sẽ nhẹ nhàng."
Ông trời của tôi ơi lại còn nhẹ nhàng! Không nói nên lời một giọt mồ hôi lạnh chảy ra từ thái dương, Kỷ Vãn thấy vẻ mặt như táo bón của hắn, dáng vẻ giống như thực sự không thể chịu nổi.
Vì vậy, cậu từ trên người Sở Nam Trúc trèo xuống, héo héo, nức nở nói, "Là do em mơ tưởng, là em không có năng lực, em chỉ là một Omega, cho nên anh kỳ thị Omega, cho nên, mệnh của em mới khổ như vậy."
Một giọt nước mắt cá sấu từ trong khóe mắt cậu chảy ra, hốc mắt đỏ hoe có chút đáng yêu, lại có chút... Sở Nam Trúc sững sờ, hắn không thể lừa gạt bản thân mình.
Sở Nam Trúc đau lòng.
Có điều hắn không biết là Kỷ Vãn đang tự véo đùi cậu, để đau đến rớt nước mắt, làm cho cảnh diễn chân thực hơn, cậu thực sự đã dùng rất nhiều lực để véo.
Đau quá, trời ạ, Kỷ Vãn hối hận vì sao mình lại dùng nhiều sức như vậy.
Thái độ luôn cứng rắn của Sở Nam Trúc dường như có chút buông lỏng, quay mặt đi, sắc mặt xanh tím, giống như đang giãy dụa kịch liệt.
Kỷ Vãn che mắt bằng cả hai tay, lén lút nhìn hắn từ khe hở.
"Nhưng sớm muộn gì em cũng sẽ bị anh thắt nút kết. Chúng ta muốn sinh con, anh muốn sinh con với em." Sở Nam Trúc nghẹn hồi lâu mới nhả ra được một câu như vậy.
Kỷ Vãn vén áo của mình lên, nốt ruồi Sinh Con đã nằm sẵn trên bụng, bàn tay không thành thật vói vào quần áo của Sở Nam Trúc, tận hưởng cảm giác cơ bụng tuyệt đẹp của hắn.
Khẽ nheo mắt: "Vậy nếu em ở trên nhưng vẫn sinh bé con được thì sao?"
Sở Nam Trúc cười, phản bác: "Nếu thật sự có, không chỉ lần này, về sau đều sẽ cho em làm mặt trên."
"Thật không?!" Kỷ Vãn hơi ngạc nhiên, chợt hiểu ra điều gì đó, anh ấy nói như vậy là...
"Vậy thì lần này em có thể... có thể ở trên?"
Sở Nam Trúc nhấp miệng, hít sâu cũng thở dài: "Ừ."
Kỷ Vãn há hốc mồm, đôi mắt biến thành tinh tú. Cậu hôn chụt lên mặt Sở Nam Trúc, người được cưng chiều luôn không sợ hãi. Kỷ Vãn thực sự không chắc tối nay mình có thể thành công được mấy phần, đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
Chính cậu cũng trào phúng bản thân: đủ vô sỉ, nhưng ai kêu anh Nam Trúc của mình chiều chuộng mình đến vậy chứ?
Đêm khuya yên tĩnh, đèn vụt tắt, rèm che cách biệt hai thế giới bên trong và bên ngoài ngôi nhà.
Thế giới bên ngoài cửa sổ mùa xuân tháng ba lạnh lẽo, nhưng trong cửa sổ lại ấm áp, thỉnh thoảng có âm thanh truyền ra khiến người mặt đỏ tim đập, không khí đầy mờ ám.
Chờ đến khi gió êm biển lặng, hai người trong phòng đều mệt mỏi, trong bóng tối, nốt ruồi trên bụng Kỷ Vãn nhấp nháy ba lần nhưng không ai để ý.
____________
Ngày tiếp theo là kỳ nghỉ đầu tiên của trường. Đây là ngày duy nhất để tất cả học sinh cuối cấp được thư giãn, ngủ nướng.
Sáu giờ sáng, đồng hồ sinh học khiến Sở Nam Trúc dậy đúng giờ, ngoài cửa sổ có tiếng chim sẻ ồn ào, nửa người của hắn bị người nào đó đè lên, liếc mắt nhìn qua, vẻ mặt của cậu vậy mà đầy mệt mỏi, Sở Nam Trúc hoài nghi cuộc đời.
Cái gì đây? Sở Nam Trúc thở dài, tuy rằng âm thanh không lớn lắm, nhưng không hiểu vì sao Kỷ Vãn lại đột nhiên tỉnh lại.
Khuôn mặt cậu nhăn nhó, hai tay che bụng cuộn tròn lại, cảm giác nóng bừng có chút không chịu nổi.
"Có chuyện gì vậy?" Sở Nam Trúc đặt tay lên lưng Kỷ Vãn, định rút tay cậu đang che bụng ra, nhưng Kỷ Vãn chỉ biết lắc đầu kêu đau đau hai tiếng.
Cảm giác bỏng rát dần mất đi, dường như có thứ gì đó bén rễ trong cơ thể, đổi mắt Kỷ Vãn đang nhắm chặt bỗng mở ra, nghĩ chắc đã thành công.
Cậu ngồi thẳng người, hai mắt sáng lên, hai tay ôm cổ Sở Nam Trúc, có chút ngượng ngùng nói: "Cục cưng mang thai bé con của anh."
Sở Nam Trúc:...
Rốt cuộc là thần kinh của mình không bình thường hay thần kinh của em ấy không bình thường?
Sở Nam Trúc sa sầm mặt, sờ sờ đỉnh đầu của cậu: "En thật ngốc, anh không tạo thành nút kết trong cơ thể của em. Hiện tại em không thể mang thai, nhưng không sao, em vẫn còn nhỏ, chờ chúng ta tốt nghiệp đại học rồi tính tiếp đi."
Kỷ Vãn từ trong lòng ngực hắn nhảy ra, ngồi quỳ trên giường, vẻ mặt nghiêm túc, mắt sáng như đuốc: "Em nói thật, em thật sự có con của anh. "
Sở Nam Trúc chỉ nghĩ cậu ngủ nhiều choáng váng, hắn nhìn chằm chằm vào cậu: "Em còn ngủ à? Không ngủ nữa thì dậy ăn sáng, em muốn ăn gì?"
"Em nghiêm túc đấy." Thấy Sở Nam Trúc không tin, Kỷ Vãn nóng nảy, nắm chặt tay hắn: "Em... Em..."
Nhưng Tống Tử số 1314 có dặn cậu không được để nam chủ biết chuyện này, nếu không cậu sẽ bị ghi lại vi phạm nặng, nhưng nó cũng không nói bị vi phạm nặng sẽ có gì lớn.
Cảm giác không được tín nhiệm rất tệ, Kỷ Vãn cảm thấy hơi khó chịu. Nếu không thì để anh Nam Trúc biết chuyện này? Bị ghi lại vi phạm nặng để cậu nhớ chút, cũng không phải là vấn đề ghê gớm.
Kỷ Vãn bóp cằm Sở Nam Trúc, để hắn quay đầu lại nhìn mình: "Anh Nam Trúc, đây là thứ có thể sinh con."
Cậu vén áo của mình lên, chỉ vào nốt ruồi nói: "Sau mười tháng, sẽ có bé con."
Sở Nam Trúc: "..."
Trước đây thứ này chưa từng xuất hiện trên bụng Kỷ Vãn. Sở Nam Trúc hơi ngạc nhiên khi thấy trên bụng cậu có một thứ như vậy, hắn dùng ngón tay chọc chọc khiến Kỷ Vãn gần như nhảy dựng lên: "Ai da, đừng chọc, đau đau đau."
"Đây là cái gì?"
"Nốt ruồi Sinh Con, đồ vật có thể sinh con. Bây giờ em vì nó mà mang thai."
Mặt Sở Nam Trúc không biểu cảm nhìn đi chỗ khác: "Nhớ rửa sạch đồ vật bẩn, đói bụng chưa? Ăn chút gì đó?" Sở Nam Trúc mặc quần áo đứng dậy.
Thấy hắn vẫn không tin, trong lòng Kỷ Vãn cảm thấy tim gan cồn cào khó chịu, ấm ức nói: "Anh Nam Trúc, những gì em nói đều là sự thật. Anh không tin, không tin, vậy qua một thời gian chúng ta đến bệnh viện kiểm tra. Em thực sự đang mang thai, chỉ cần kiểm tra máu sẽ biết."
Thấy giọng điệu của cậu không giống như đang nói đùa, Sở Nam Trúc cau mày quay lại nói với cậu: "Theo hiểu biết của anh, việc sinh ra một đứa trẻ là thông qua bộ phận sinh dục của Omega, mà không phải vật nhỏ này. Nếu em kiên trì vậy... Anh cũng... chỉ là em có thể giải thích cho anh nguồn gốc của thứ này là gì không?"
Ah này... Kỷ Vãn cũng không thể nói được lai lịch của nó, vì khi cậu nhận nhiệm vụ, cậu chỉ thụ động nhận món đồ này, cậu không hiểu nguyên lý nốt ruồi, huống hồ càng không rõ là tại sao cậu lại muốn sinh con.
Sở Nam Trúc sờ sờ tóc của cậu: "Hôm nay nghỉ ngơi đi, anh nấu cho em bát mì, em đi kêu mẹ dậy đi, anh xem trời nắng tốt, hay là chúng ta thử dẫn mẹ ra ngoài đi dạo."
Kỷ Vãn thất vọng buông hắn ra, nhìn bộ dáng hắn đi ra ngoài bận rộn ở phòng bếp, Kỷ Vãn mới lên lầu gõ cửa phòng Trương Vũ.
Mấy ngày nay, Kỷ Vãn cố gắng tiếp xúc với Trương Vũ nhiều nhất có thể. Thời gian bà tỉnh táo ngày càng nhiều, xem ra càng ngày càng tốt.
"Mẹ, xuống ăn sáng đi."
Trương Vũ gật đầu, bà cũng giống Sở Nam Trúc thích sờ sờ tóc của Kỷ Vãn, giúp Kỷ Vãn ép mái tóc rối bù xuống: "Được rồi, chúng ta đi xuống đi."
Trương Vũ ngồi ở phòng khách chờ ăn cơm, Kỷ Vãn lặng lẽ mở cửa, khép hờ cửa phòng bếp, ôm Sở Nam Trúc từ phía sau, trong miệng lẩm bẩm lầm bầm rất là uất ức: "Anh Nam Trúc ~"
Sở Nam Trúc đang chiên trứng gà, tâm tư hắn thiên vị chiên hai cái trứng cho Kỷ Vãn, dưới đáy bát một cái, trên mặt mặt cái, ngày hôm qua cậu cũng đã rất nỗ lực cần phải bồi bổ, nhưng......
Quên đi, không nghĩ, cuối cùng Sở Nam Trúc rắc chút hành lá lên bát ba người, đẩy đẩy Kỷ Vãn, hôn nhẹ lên môi cậu: "Đi thôi, ra ngoài ăn đi."
"Ò."
Trương Vũ tò mò không biết hai đứa đang làm gì bên trong, vừa lúc cửa không đóng chặt, bà nhìn thấy Kỷ Vãn ôm Sở Nam Trúc, Sở Nam Trúc quay đầu lại hôn cậu, hai mắt bà mở to, trong lòng chấn động.
Không ngờ hai đứa trẻ này lại ở bên nhau? Đây...
Bữa ăn này Trương Vũ cảm thấy không muốn ăn, tâm trạng hỗn loạn, bà xem hai đứa như con ruột của mình, chúng lại ở bên nhau.
Tuy rằng một đứa là Alpha đã phân hóa, một đứa là Beta, đều đã trưởng thành, nhưng Trương Vũ trong đầu nghĩ cứ kỳ quái như thế nào, dù rõ ràng là không có quan hệ huyết thống.
Kỷ Vãn rất đói, đặc biệt đói, cậu thường không thèm ăn lắm, nhưng hôm nay bát mì với hai quả trứng cậu chỉ ăn vài miếng lớn đã hết, ăn xong vẫn không thỏa mãn, nhìn chằm chằm vào mì của hai người nuốt nước miếng.
Trương Vũ không có cảm giác thèm ăn, thấy mắt Kỷ Vãn như vậy, bà đưa trứng cho cậu: "Mẹ không ăn vô, con ăn đi."
Kỷ Vãn nuốt nước bọt suиɠ sướиɠ, sau khi ăn xong lại nhớ thương đến miếng trứng của Sở Nam Trúc.
Cậu đã ăn ba quả trứng rồi, Sở Nam Trúc lo lắng cậu ăn nhiều quá nên chần chừ không đưa, nhưng ánh mắt của Kỷ Vãn đáng thương vô cùng, Sở Nam Trúc lại thở dài, đưa cậu trứng của mình, muốn ăn nữa thì ăn đi, em ấy vẫn còn trẻ, không lo vượt quá mức cholesterol.
Ăn sáng xong, cảnh xuân bên ngoài đẹp vô cùng, bọn họ quyết định đưa Trương Vũ ra ngoài thư giãn, lúc đầu Trương Vũ có chút lo lắng, rốt cuộc tình trạng của bà không ổn định, sẽ không tốt nếu bà đột nhiên phát bệnh ảnh hưởng đến người khác. Nhưng Kỷ Vãn rất kiên trì nên bà cũng chuẩn bị cho mình một chút rồi đi ra ngoài.
Nhiều đứa trẻ được người lớn dẫn ra ngoài đi dạo, ngoài trời yên tĩnh, bọn họ ngồi trên ghế đá trong công viên nhỏ nhàn nhã thưởng thức cảnh sắc mùa xuân.
Kỷ Vãn vừa nãy ăn chưa no, bên đường có người bán xúc xích nướng, mùi hương khiến cậu muốn dừng mà không được, cậu kéo tay áo Sở Nam Trúc: "Em muốn ăn."
Sở Nam Trúc: "Cẩn thận ăn thành heo."
"Em đói bụng..."
Sở Nam Trúc khẽ lắc đầu, không còn cách nào khác dẫn cậu đi mua, trước khi rời đi còn có chút lo lắng Trương Vũ, nhưng Trương Vũ chỉ khoát tay: "Hiện tại mẹ không sao, hai con đi nhanh rồi về"
Lúc hai người đi qua mua xúc xích, Trương Vũ ngồi trên ghế một mình nhìn một cặp sinh đôi đang chơi đùa cách đó không xa, khóe miệng bà nhẹ nhàng nhếch.
Nếu Tiểu Trúc và Tiểu Vãn thật sự ở bên nhau, tuy rằng khả năng sinh sản của Beta không bằng Omega, nhưng vẫn có khả năng sinh con.
Nếu thực sự có con thì điều đó thật tốt biết bao. Chính mình phải cố gắng dưỡng bệnh, còn giúp hai đứa chăm sóc bọn trẻ, nhưng chúng mới thành niên, vẫn nên tập trung vào việc học...
Trương Vũ nhìn cặp song sinh kia có chút thất thần, bà đang đắm chìm trong mộng đẹp, chợt thoáng thấy một người đàn ông cao lớn vội vã đi qua.
Ông ta đang nghe điện thoại, dường như nội dung cuộc nói chuyện rất khó chịu, bước chân gấp gáp.
Khuôn mặt bình tĩnh và dịu dàng vốn có của Trương Vũ thay đổi, bà nhanh chóng đứng dậy, dây thần kinh gần thái dương căng phồng, người kia dù có biến thành tro bụi, bà vẫn có thể nhận ra.
Người chồng đã mất tích gần mười năm của bà: Sở Luật Minh.
___________
Sở Nam Trúc đưa hotdog nóng cho Kỷ Vãn. Kỷ Vãn cắn hai ba miếng đã hết, nhưng cậu vẫn không thỏa mãn. Cậu chỉ gian hàng ở phía trước nói: "Em muốn ăn bánh hamburger."
Hôm nay cậu đã ăn rất nhiều, Sở Nam Trúc sờ sờ cái bụng căng phồng của cậu: "Quên đi, buổi trưa còn ăn cơm, đừng ăn."
"Nhưng em thật sự rất đói. Em đã mang thai con của anh rồi anh còn không cho em ăn à?."
Chủ quầy xúc xích cười nói với họ: "Cậu bạn trẻ, vợ cậu đang mang thai. Cậu ấy thích ăn thứ gì cứ để cậu ấy ăn đi. Ăn nhiều một chút đứa trẻ mới khỏe mạnh."
Sở Nam Trúc:...
Hắn nên dùng từ gì để miêu tả nội tâm phức tạp của mình vào lúc này?
Kỷ Vãn nắm lấy tay Sở Nam Trúc: "Em biết anh không tin, nhưng không lâu nữa, trong vòng một tuần nữa, có thể kiểm tra ra. Anh cho em ăn chút đi mà."
Sở Nam Trúc chưa kịp nói chuyện, đột nhiên tiếng động phía trước thu hút sự chú ý của họ.
Một nhóm người tụ tập lại với nhau, mơ hồ nghe thấy một người phụ nữ đang khóc và một người đàn ông đang gầm thét.
Có một bác gái đang vây xem đột nhiên chụp đùi kêu lên: "Ai u! Đừng đánh phụ nữ!"
Người phụ nữ đau đớn kêu lên, Sở Nam Trúc và Kỷ Vãn đều ngây ngẩn cả người, giọng nói này là Trương Vũ!
Hai người nhanh chóng đẩy đám người ra, nhìn thấy Trương Vũ bị một Alpha trung niên cường tráng túm tóc, quỳ rạp trên mặt đất, trên mặt đầy nước mắt, hiển nhiên là lại phát bệnh, miệng không ngừng nói: "Trả Tiểu Vãn lại cho tôi! Trả Tiểu Vãn lại cho tôi!"
Người đàn ông đẹp trai, ăn mặc chỉnh tề nhưng ăn nói thô lỗ như một kẻ dã man. Ông ta nghĩ dù sao cũng không ở trong nước được lâu nên không thèm giả vờ, ông ta hét vào mặt đám đông đang vây xem: "Nhìn cái gì mà nhìn! Có gì hay mà nhìn! Cút hết cho tôi!"
Sở Nam Trúc và Kỷ Vãn ngay lập tức gấp đến đỏ mắt, hai người họ vội chạy về phía người đàn ông đó.
Sở Luật Minh không kịp phòng ngừa bị đánh mấy quyền, buộc phải buông tay, sau khi ông ta nhìn rõ hai thiếu niên vô cùng kinh ngạc.
Dù đã nhiều năm không gặp nhưng trí nhớ của ông ta vẫn luôn rất tốt, Sở Luật Minh vẫn nhận ra đây là hai người con trai trước đây của ông ta.
Ông ta sửa sang lại quần áo, dáng vẻ bản thân thực sự có chút mất mặt, đặc biệt là trước mặt hai đứa con, ông ta buông một câu: "Coi chừng bà ấy." Sau đó vội vàng rời đi.
Kỷ Vãn đỡ Trương Vũ dậy, lau nước mắt, để tránh bị bàn tán, họ lập tức tìm một góc không người trong công viên, trấn an Trương Vũ, bà vẫn còn run rẩy, như là tức giận đến đỉnh điểm.
"Không sao, không sao, ông ấy đi rồi, mẹ đừng sợ, đừng sợ." Kỷ Vãn đau lòng vuốt ve lưng bà.
Trương Vũ vẫn cúi đầu không nói gì.
Sở Nam Trúc ngăn bả vai Kỷ Vãn lại, nói: "Mỗi khi bà ấy xúc động đừng quấy rầy bà ấy, để bà ấy yên lặng một lúc, chúng ta sẽ đưa bà ấy về lập tức."
"Ừ." Kỷ Vãn cau mày, "Rốt cuộc ông ta là ai vậy?"
"Em quên rồi sao? Ông ta là Sở Luật Minh, không biết tại sao lại từ nước ngoài trở về?"
Nghe được ba chữ Sở Luật Minh, Trương Vũ túm tóc điên cuồng hét lên: "Sở Luật Minh, tôi liều mạng với ông! Ông không phải là con người! Ông không phải là con người! "
"Mẹ! Đừng kích động, ông ấy không có ở đây, ông ấy không có ở đây!" Kỷ Vãn ôm Trương Vũ ngăn cản hành động của bà. Không thể cứ ở bên ngoài, hai người nhanh chóng trái phải giữ chặt bà, nhanh chóng đưa Trương Vũ trở về.
Trương Vũ ngẩng đầu nhìn phong cảnh mùa xuân, đột nhiên nhớ tới con trai cưng Tiểu Vãn của bà thích nhất là đi ra ngoài ngắm hoa, nước mắt liền rơi xuống.
Vừa rồi cặp sinh đôi lại xuất hiện trong tầm nhìn của bà chúng đang chơi đùa với nhau, tiếng cười hồn nhiên của đứa trẻ văng vẳng bên tai.
Hai mắt Trương Vũ đột nhiên mở to, hai bên tay nắm cổ Sở Nam Trúc và Kỷ Vãn, khiến đầu hai người trùng xuống.
Miệng đối miệng, hôn một cái chụt.
Kỷ Vãn và Sở Nam Trúc:!!!!
Trương Vũ nửa điên nửa tỉnh, chống nạnh nói với hai người: "Họ có hai đứa! Mẹ muốn nhiều hơn họ... Mẹ muốn... Mẹ muốn ba đứa!!"
Trương Vũ duỗi ra ba ngón tay đến trước mặt Sở Nam Trúc và Kỷ Vãn: "Mẹ muốn có ba đứa cháu!!"
____________
Ngày hôm đó sau khi trở về, xoa dịu Trương Vũ, để cho bà nghỉ ngơi sớm, Kỷ Vãn giữ chặt Sở Nam Trúc, hai người trở lại phòng để bàn bạc.
Kỷ Vãn: "Ông ta quay về là muốn làm gì?"
Sở Nam Trúc lắc đầu: "Anh không biết, nhưng ông ta trở về cũng là một chuyện tốt."
Kỷ Vãn không rõ: "Chuyện tốt? Tốt chỗ nào, em không muốn ông ta trở về làm phiền cuộc sống của chúng ta."
Sở Nam Trúc lắc đầu, hắn ngồi xuống, nhân tiện ôm Kỷ Vãn để cậu ngồi trong lòng mình: "Trở về để bọn họ làm thủ tục ly hôn."
Thì ra lúc trước tình nhân của Sở Luật Minh mang thai ông ta đã muốn lập tức làm thủ tục ly hôn, nhưng Trương Vũ lớn lên trong một gia đình truyền thống, giáo dục mà bà nhận được là một truyền thống rất cổ hủ, bà cảm thấy việc một Omega nữ ly hôn là một tội lỗi rất lớn.
Việc ly hôn là Trương Vũ không muốn, lôi kéo không chịu ký tên, cuối cùng thấy bà phát điên, Sở Luật Minh vỗ mông chạy lấy người.
Lúc này ông ta trở về, không biết ông ta có ý tứ gì, không biết có còn gặp lại hay không.
Kỷ Vãn không nghĩ nhiều như Sở Nam Trúc, bụng cậu lại đau, lấy tay che lại sau đó nói với Sở Nam Trúc, "Anh Nam Trúc, em biết anh có thể vẫn chưa tin, nhưng một tuần sau chúng ta sẽ đi kiểm tra. Anh sẽ biết những gì em nói là thật."
Sở Nam Trúc:...
Sau một lúc hắn thỏa hiệp, nhưng hắn vẫn có chút suy nghĩ xấu: "Nếu không có vậy em định bồi thường anh như thế nào? "
"Bồi thường?" Kỷ Vãn hỏi. Cậu suy nghĩ một chút: "Anh muốn bồi thường kiểu gì."
Sở Nam Trúc không chút do dự lên tiếng: "Để anh thắt nút, em sinh con."
Kỷ Vãn:...
____________
Cuối tuần sau vốn là học bù, Sở Nam Trúc và Kỷ Vãn đều xin nghỉ học. Trong cùng văn phòng, giáo viên chủ nhiệm của họ tình cờ ngồi gần với nhau, bên trái lớp 1, bên phải là lớp 6.
Kỷ Vãn ngồi trước mặt chủ nhiệm lớp của mình là thầy Dương, giống như một cậu học trò làm điều sai, khoảng thời gian trước đây vì chuyện Kỷ Vãn "phun hương thơm" trong lớp, suýt chút nữa đã bị thầy Dương "phun châu nhả ngọc". Lần này lại tới xin nghỉ, lý do còn rất là...
Cho nên cậu có chút không dám nhìn thầy Dương.
Thầy Dương chỉ vào tờ giấy nghỉ phép do Kỷ Vãn viết, lâm vào trầm tư, là một Omega lớn tuổi chưa lập gia đình, thấy học sinh của mình xin nghỉ, lý do là khám thai, lúc này nên bày ra biểu cảm gì đây?
Thầy Dương cảm thấy trong lòng chua xót, giống như ăn mười quả chanh, nhưng vì sĩ diện nên chỉ có thể nói: "Chuyện xảy ra khi nào?"
Kỷ Vãn gãi đầu: "Mới một tuần trước."
"Một tuần trước đã có thể xác định?! Tên khốn đó là ai? Có phải trong trường của chúng ta không?"
Kỷ Vãn nhìn dáng vẻ đẹp trai của Sở Nam Trúc ngồi bên cạnh, không cảm thấy hắn là tên khốn, cậu gật đầu nói: "Dạ phải."
Thầy Dương hít sâu một hơi: "Vậy các em không chỉ yêu sớm, mà còn quậy ra mạng người!"
Kỷ Vãn nhanh chóng xua tay: "Không, không, không, chúng em là công dân tốt, tuân thủ pháp luật, không gϊếŧ người..."
"Thầy không nói em gϊếŧ người, đứa ngốc." Thầy Dương vỗ vào bụng Kỷ Vãn: "Ý thầy là cái này em có hiểu không?"
"Nhưng mà," Thầy Dương ngả lưng ra sau: "Quốc gia khuyến khích sinh con. Nếu các em thật sự có con, còn có thể hưởng chính sách khen thưởng, ha hả, anh hùng xuất thiếu niên."
Tự dưng được khen như vậy, Kỷ Vãn đột nhiên có chút kiêu ngạo, cậu giả vờ hào phóng, cười hì hì nói: "Không thể nào, không thể nào, thầy cũng mau tìm bạn trai đi, đừng trở thành sản phụ lớn tuổi." Nhưng lời vừa nói xong, Kỷ Vãn mới nhận ra mình ngu ngốc đến mức nào.
Khuôn mặt của thầy Dương ngay lập tức suy sụp.
Vừa lúc thầy Hứa, giáo viên chủ nhiệm của lớp bên cạnh, thốt lên: "Nam Trúc, em muốn đến bệnh viện, em bị sao vậy?"
Sở Nam Trúc là báu vật trong trái tim của thầy Hứa, giải thưởng cuối năm của thầy năm nay có thể trông cậy vào Sở Nam Trúc đoạt giải nhất, chỉ cần luyện thành quán quân, giải thưởng cuối năm gần như đủ để thầy cưới vợ.
Có trời mới biết thầy Hứa đã đi bao nhiêu con đường núi quanh co, hiểm trở trong ngày mù mịt.
Sở Nam Trúc do dự một chút, trả lời: "Đưa người nhà đi bệnh viện khám sức khỏe."
"Người nhà?"
Sở Nam Trúc: "Dạ."
Thầy Hứa cầm ly nước, uống một ngụm nhỏ: "Người nhà thế nào?"
Sở Nam Trúc nghiêm nghị nói: "Vợ sắp cưới."
Thầy Hứa "phụt" một tiếng, phun hết nước ra, đồng thời phun hết nước lên đầu thầy Dương đối diện.
Thầy thực sự không ngờ rằng học sinh của mình chỉ mới hơn 18 tuổi, đúng không? Thế mà đã có vợ!
Thầy Hứa trợn tròn mắt, trong lòng như uống hết mười bình dấm Sơn Tây: "Người nhà bị bệnh gì vậy?"
Thầy Dương, người bị nước nhỏ giọt trên đầu, lau nước trên người khuôn mặt, tức giận miệng vặn vẹo vì thế não nóng lên nói: "Không phải là đi khám thai đó chứ?"
Bị nói trúng Sở Nam Trúc có hơi ngạc nhiên, nhưng sau khi nhìn thấy Kỷ Vãn đứng bên cạnh thầy Dương đã hiểu rõ.
Hắn bảo trì im lặng, tương đương với cam chịu.
Thầy Dương cùng thầy Hứa:!!!! Quá khốn nạn!!!
Kỷ Vãn cùng Sở Nam Trúc đều cầm tờ giấy nghỉ phép có chữ ký rời khỏi trường. Thầy Dương và thầy Hứa cùng nhau rớt nước mắt.
Hai người họ quay đầu, bàn chuyện trong nhóm giáo viên của trường có hai học sinh nháo ra mạng người, mặc dù không nêu tên nhưng học sinh trong lớp đều biết hôm nay Sở Nam Trúc và Kỷ Vãn cùng nhau xin nghỉ.
Kết quả là tất cả học sinh cuối cấp đều biết cả hai đi khám thai, hơn nữa kết hợp với việc tự công hôm trước với suy đoán chuyện có phải Kỷ Vãn uống kíƈɦ ŧɦíƈɦ tố của Omega hay không, cho nên mới có thể dễ dàng làm phát là trúng.
Sự việc này đã đến tai của Hắc Liên Hoa, ngoài việc ngạc nhiên vì Kỷ Vãn thế mà có thai cô còn có chút uể oải.
Tuyệt phẩm "Tuyển tập nhược công" của cô cũng vô dụng, Kỷ Vãn vẫn thành thụ, nhưng cô không hiểu Omega mà Kỷ Vãn muốn công lược rốt cuộc là ai?
Đối với chuyện này Sở Nam Trúc và Kỷ Vãn không biết gì, chỉ vội vàng đến bệnh viện, họ chỉ xin nghỉ buổi sáng, buổi chiều phải đến lớp, xét nghiệm máu xong, bây giờ họ chỉ cần đợi kết quả.
Phải nửa tiếng sau mới có kết quả, Kỷ Vãn và Sở Nam Trúc chán nản ngồi chờ trong khu vườn nhỏ bên ngoài bệnh viện.
Kỳ thật cùng Kỷ Vãn đi ra ngoài cũng có chút tùy hứng, mặc dù lý trí hắn biết là vô nghĩa, là chuyện không thể xảy ra, nhưng Kỷ Vãn nói gì hắn cũng không thể từ chối.
Điều này bắt đầu khi nào? Sở Nam Trúc suy nghĩ một chút.
Hồi nhỏ hắn chỉ gặp Kỷ Vãn một lần, đó là ngày trao đổi cả hai, Trương Vũ khóc sướt mướt ôm Kỷ Vãn không chịu buông tay, Kỷ Nguyên Cương một chân đá hắn đá vào nhà họ Sở.
Sở Luật Minh kéo Kỷ Vãn ra khỏi vòng tay của Trương Vũ, Sở Nam Trúc nhớ lúc đó đã nhìn thấy một cậu bé rất đáng yêu, cậu không khóc, mà chỉ uất ức ngậm chặt miệng, nước mắt cố chấp không chịu chảy ra.
Sau đó, Kỷ Vãn bị Kỷ Nguyên Cương bế đi như gà con, cánh cửa từ từ đóng lại, chỉ một lần gặp mặt này đã để lại ấn tượng khó phai mờ trong lòng Sở Nam Trúc. Trong quá trình trưởng thành, Sở Nam Trúc thỉnh thoảng tự hỏi Kỷ Vãn sau này sẽ như thế nào.
Lúc gặp lại là trong hoàn cảnh cậu đứng trong rừng mưa hoa anh đào bị người vây quanh, cậu gọi hắn lại, Sở Nam Trúc tưởng cậu nhớ rõ mình, nhưng lại phát hiện không có, vậy lúc đó làm sao cậu biết tên của hắn?
Có lẽ bắt đầu từ khi hắn bắt lấy cánh hoa anh đào trên khuôn mặt của cậu, hoặc có thể bắt đầu khi cậu nắm lấy bàn tay bị thương của hắn, hỏi hắn có đau hay không.
Kể từ đó, Sở Nam Trúc lặp đi lặp lại rất nhiều thỏa hiệp cùng cưng chiều hết lần này đến lần khác.
Thu suy nghĩ lại, màn hình ở cổng bệnh viện hiện lên chữ người nhà Kỷ Vãn đến lấy kết quả xét nghiệm, trước phòng kiểm nghiệm có rất nhiều người, một đám Alpha đang giúp Omega của họ lấy kết quả, vẻ mặt bọn họ đều nhìn rạng rỡ, đều rất mong chờ sinh mệnh mới.
Nhìn đám Alpha cao lớn, Sở Nam Trúc không muốn cho Kỷ Vãn đi vào, để không bị dính tin tức tố của người khác, vì vậy Sở Nam Trúc nói với Kỷ Vãn: "Em ở đây chờ anh, anh lấy kết quả rồi đi ra, đừng đi đâu xa."
Kỷ Vãn gật đầu: "Dạ, anh đi nhanh rồi về."
Hắn nói xong liền đi xếp hàng, Kỷ Vãn ngồi xổm trong khu vườn nhỏ, quan sát người ra vào, bứt lấy một cọng cỏ ngậm nó trong miệng. Không có một chút dáng vẻ của một Omega hiền huệ.
Bỗng nhiên có trận gió thổi mạnh, cát đá bay bay, rõ ràng vừa rồi mặt trời vẫn còn chiếu rọi, gió ác từ đâu đến?
Kỷ Vãn nheo mắt như một con mèo, một lúc sau, cậu định thần lại, thấy một bé gái mặc váy đỏ xuất hiện cách đó hai ba mét.
Bé gái nhỏ này để tóc đuôi ngựa hai bên, khuôn mặt giống như quả đào, đôi mắt rất to, lông mi mọc dài lạ thường, có chút quen thuộc. Đúng rồi, đây không phải là một trong hai đứa trẻ đứng giữa đường cách đây vài ngày sao?
Cô bé cười ngọt ngào nhìn Kỷ Vãn, đột nhiên nhảy nhảy lại đây, bé không sợ chút nào, nằm ghé lên đùi Kỷ Vãn, nghiêng đầu chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Anh ơi, chân của anh trai em bị thương, anh có thể giúp được không?"
"Chân của anh trai em bị thương? Em ấy ở đâu?" Kỷ Vãn cảm thấy cô bé này quá đáng yêu, hơn nữa có một cảm giác thân mật khó tả. Kỷ Vãn muốn sờ sờ đầu nhỏ của bé.
Bé gái dường như ý thức được ý của cậu, chủ động vươn đầu lên trên tay Kỷ Vãn, nheo lại mắt to: "Mau sờ mau sờ."
Đánh thẳng vào tim, ở giữa hồng tâm, Kỷ Vãn so sánh lúc đối mặt với Sở Nam Trúc, thì lúc đối mặt với cô bé này, nhịp tim của cậu dường như đập nhanh hơn, có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ mình là biếи ŧɦái?
Kỷ Vãn ho khan một tiếng: "Ừ khụ, không phải muốn cứu anh trai em sao? Em ấy ở đâu?"
"Ồ ~" Cô gái nhỏ nắm lấy tay Kỷ Vãn, dùng sức kéo cậu lên: "Đi với em, anh ấy ở phía trước."
Kỷ Vãn bị cô bé kéo đi ít nhất vài trăm mét, tóc của cô gái nhỏ đen nhánh, đi dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh sáng chói mắt. Khi cô bé chạy, mái tóc dài mềm mại của cô bé tung bay trong gió, Kỷ Vãn chợt nghĩ nếu thắt bím hẳn sẽ rất đẹp.
Sau đó cậu lại nghĩ, nếu bọn họ cũng có con gái, Sở Nam Trúc chải đầu cho con gái cũng tốt, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Đi qua một ngã tư, cậu nhìn thấy một cậu nhóc mặc bộ quần áo nhỏ đang ngồi dưới đất, cậu nhóc ngẩn người nhìn Kỷ Vãn đi tới, không chớp mắt.
Cô bé và Kỷ Vãn dừng lại trước mặt nhóc, Kỷ Vãn cúi xuống chống đầu gối thở dốc, một lúc sau ngẩng đầu nhìn tình cảnh của cậu nhóc thì thấy nhóc tròn xoe mắt, ngây người sững sờ giống như một đứa ngốc
Kỷ Vãn: "Không phải nói bị thương sao? Đau chỗ nào?"
Cậu nhóc im lặng hai giây rồi chợt nhận ra: "A, đau quá, em đau, em đau ở đâu? Em gái em nói em đau ở đâu?"
Cô bé rơi một giọt mồ hôi lạnh, bé không nhẹ không nặng đá chân cậu nhóc một cái: "Anh trai, anh bị té thương ở chân, anh quên rồi hả?"
"Chân? À đúng rồi, chân em đau quá! Ai da đau chết đi được!"
Kỷ Vãn:......
Nhưng mà em nắm tay em kêu...
Cô gái nhỏ cũng biết anh trai mình hết cứu vãn nổi, đứng ở trước mặt cậu bé nói với Kỷ Vãn: "Anh ơi, nhà của chúng em ở phía trước, anh có thể dẫn chúng em trở về không? Làm ơn mà~" Cô bé nhếch miệng, làm nũng với Kỷ Vãn.
Không cưỡng lại được lời dụ dỗ ngon ngọt, Kỷ Vãn cảm thấy mình bị hạ gục, cậu biết mục đích của hai đứa trẻ là gì nhưng cậu không thể cưỡng lại được.
Kỷ Vãn vỗ nhẹ hạt bụi trên người cậu nhóc, luồn qua nách rồi ôm nhóc vào lòng, cậu nhóc nhẹ nhàng vòng tay qua cổ Kỷ Vãn, nhóc thận trọng nói: "Cảm ơn ba... Cảm ơn anh."
Hả? Nhóc vừa gọi là gì? Kỷ Vãn cho rằng mình đã nghe nhầm, ban đầu cậu nghĩ cậu nhóc muốn gọi cậu là ba.
Bé gái nhỏ chủ động nắm tay Kỷ Vãn, chỉ vào một căn nhà màu đỏ trước mặt: "Anh ơi, nhà tụi em ở phía trước, anh dẫn chúng em qua đó đi ~"
Kỷ Vãn gật đầu: "Được, hai em tên là gì?" Họ vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
"Em tên là Tiểu Tâm, anh trai em tên là Tiểu Ái, chúng em là một cặp song sinh trai gái." Tiểu Tâm cười nói, "Anh trai, anh có thích tên của chúng em không?"
"Tiểu Tâm? Tiểu Ái? Hahahaha!" Kỷ Vãn không thể chịu được cười lớn.
Tiêu Tâm khó hiểu: "Anh trai, anh cười gì vậy?"
Kỷ Vãn: "Ba mẹ em xấu tính quá, làm sao lại đặt một cái tên trần tục như vậy?"
Tiểu Tâm:...
Bé bí mật đảo mắt, giọng điệu có chút thay đổi: "Vậy thì anh nghĩ nên đặt tên gì thì tốt hơn?"
Hừm... Kỷ Vãn suy nghĩ một lúc: "Cẩu Đản, Nhị Nha hoặc tương tự vậy, tên xấu dễ nuôi, ừm... hai cái tên này vừa mới mẻ, tinh tế, vừa nghe thấy rất đặc biệt."
Tiểu Ái vừa nghe siết chặt tay, có chút khẩn trương: "Không muốn, không muốn, em không muốn tên là Cẩu Đản!"
Kỷ Vãn: "Hai đứa không phải con anh, thật đáng tiếc, nếu không anh nhất định phải đặt em tên này, ha ha ha ha."
Lần này Tiểu Tâm muốn trợn mắt ra ngoài.
Kỷ Vãn:... Em gái, hình như em trưởng thành hơi sớm...
Chẳng mấy chốc họ đã đến nhà của hai đứa trẻ, cửa đóng chặt, bên trong có một cái sân rộng, là một biệt thự, nhìn sang trọng nhưng cảm giác rất trống rỗng, Kỷ Vãn đã gọi hai lần nhưng không có ai ra mở cửa.
Kỷ Vãn đặt Tiểu Ái xuống, ngồi xổm xuống hỏi hai đứa, "Ba mẹ của em đang ở đâu? Gọi họ ra mở cửa đi."
Tiểu Ái muốn nói gì đó, nhưng Tiểu Tâm đã giẫm lên chân nhóc, Tiểu Ái: "Ai da!"
Tiểu Tâm mỉm cười ngọt ngào với Kỷ Vãn: "Anh ơi, ba mẹ tụi em đi làm hết rồi, rất khuya mới về."
"À... Vậy hai đứa làm sao bây giờ? Có thể đi vào không?"
"Không vào được, chúng em không có chìa khóa."
Điều này khiến Kỷ Vãn lúng túng, vậy tiếp theo phải sao bây giờ? Tiểu Tâm trợn tròn mắt, bé chạy đến bên tai Kỷ Vãn nói: "Không sao đâu anh, khi nào ba mẹ em bận thì hai tụi em qua nhà hàng xóm."
"Nhà hàng xóm?" Kỷ Vãn liếc nhìn xung quanh căn nhà này, chỉ có một tòa nhà cũ hơn bên cạnh ngôi nhà này.
Kỷ Vãn chỉ vào tòa nhà có bầu không khí của thời Dân Quốc: "Đây là nhà hàng xóm của em?"
"Dạ, anh dẫn chúng em qua đó đi."
Kỷ Vãn lại đứng dậy sang nhà hàng xóm gõ cửa, nhưng chỉ bấm chuông một lúc mà vẫn không thấy ai ra mở cửa, thấy vậy Tiểu Tâm mở cửa nhà, lấy ra một chiếc chìa khóa trong nhà dưới đáy lọ hoa, nói với Kỷ Vãn: "Dùng cái này để mở cửa!"
"Hả? Cái này hình như không tốt lắm đâu?" Kỷ Vãn có chút do dự.
"Không sao, chúng em từng vào như thế này, anh ơi, mau mau dẫn chúng em vào đi!"
"Em hay làm như vậy? Tùy tiện vào nhà hàng xóm?"
Tiểu Tâm và Tiểu Ái cùng gật đầu: "Đúng vậy, bà ngoại và ông ngoại rất tốt với chúng em."
"Ông bà ngoại?"
"Anh ơi mau giúp chúng em mở cửa, cầu xin anh mà, anh trai của em muốn đi vệ sinh, anh xem, anh ấy nín không nổi nữa."
Tiểu Ái trừng lớn mắt: "Anh nào có... "
Nhưng lại bị Tiểu Tâm đá một cái, những lời còn lại của nhóc phải nuốt vào bụng. Không tình nguyện, bẹp miệng rất là vô tội.
Kỷ Vãn thở dài, cuối cùng cậu chọn cách mở cửa cho hai đứa nhỏ, chỉ cách nhau một bức tường, cách cửa sắt chỉ thấy một mảng xanh.
Sau khi bước vào, cậu thấy thực sự giống như một vườn bách thảo nhỏ, có đủ loại cây Kỷ Vãn có thể gọi tên, có loại không. Các ngôi sao được bao phủ dày đặc, nhưng dễ thấy nhất là cây hoa anh đào to lớn trong sân.
Thời gian nở hoa của hoa anh đào rất ngắn, chỉ một tuần ngắn ngủi, hầu hết hoa anh đào trong thành phố đã tàn lụi, nhưng cây anh đào này vẫn nở hoa rất xum xuê giống như thời gian đã bị đóng băng.
Khi Kỷ Vãn nhìn nó, cậu chợt nhớ ra lần đầu tiên nhìn thấy Sở Nam Trúc, hoa anh đào cũng rơi rào rạt như thế này.
"Anh ơi, nhìn mấy cái treo trên cây kìa." Tiểu Tâm chỉ lên trên, Kỷ Vãn nhìn theo ngón tay của bé, thấy rất nhiều tấm mộc bài bằng gỗ treo lơ lửng trên cành cây, đung đưa theo gió, phát ra âm thanh giòn giã khi chúng va vào nhau.
Kỷ Vãn đi tới dưới gốc cây nhìn lên, nhận ra bên trong có vẻ treo nhiều mộc bài hơn cậu tưởng, hầu như cành cây nào cũng được treo dày đặc.
Dường như có dòng chữ trên đó, Kỷ Vãn ngẫu nhiên nhặt một mảnh lên, nhìn vào nó.
[Năm thứ ba Thanh Thư rời đi, hôm nay là Trung thu, con trai Thanh Thư, bình an vui vẻ.]
Kỷ Vãn tìm kiếm một vài mảnh khác.
[Năm thứ tám Thanh Thư rời đi, hôm nay là giao thừa. Ba mẹ rất nhớ con, con trai Thanh Thư, bình an vui vẻ.]
[Năm thứ mười ba Thanh Thư rời đi, hôm nay là tết thiếu nhi, đột nhiên nhớ tới Thanh Thư khi còn bé, con muốn đi công viên nước vào ngày tết thiếu nhi, rất muốn đưa con đến đó lần nữa, con trai Thanh Thư, bình an vui vẻ.]
Mỗi tấm biển gỗ đều chứa đựng những tâm tư của một cặp vợ chồng về đứa con của họ, không hiểu sao Kỷ Vãn xem mà muốn khóc.
Nhưng Thanh Thư là ai? Tên này có chút quen tai.
"Ai nha, các con đến rồi, hôm nay cũng bị nhốt bên ngoài sao?" Một giọng nói rất ân cần vang lên từ phía sau. Một bà lão với mái tóc bạc trắng loạng choạng bước ra khỏi nhà, trong tay cầm một nắm kẹo, cười rất hiền từ.
"Ăn kẹo, ăn kẹo, mau tới."
Chỉ thấy Tiểu Ái mắt sáng lên, chân không còn đau, tay cũng không sao, nhảy ra khỏi vòng tay của Kỷ Vãn, hai đứa trẻ nhanh chóng chạy đến chỗ bà lão ăn kẹo, đứa nào cũng vồ vập, xé mở giấy gói kẹo, ném vào miệng, hai má phồng lên.
Bà lão bị lão thị không thể nhìn rõ Kỷ Vãn trông như thế nào. Bà lấy kính lão ra khỏi tay đeo vào, nheo mắt nhìn Kỷ Vãn. Sau khi nhìn rõ, bà lão sững người một lúc rồi nói, "Con... con là ba của hai đứa sao? Cũng còn nhỏ quá."
"Còn có chút, có chút..."
"Không, không, không phải, bà hiểu lầm rồi, con không có con lớn như vậy, con chỉ dẫn chúng về thôi." Sợ hiểu lầm làm ba, Kỷ Vãn nhanh chóng phủ nhận.
"À ra là vậy." Bà lão mỉm cười, khẽ mở cửa: "Vào nhà ngồi đi, ông ơi! Ra đây đi, hai cục cưng nhỏ của ông lại tới rồi này!"
Kỷ Vãn vừa bước vào phòng khách, một ông lão hiền từ, tóc bạc trắng từ bên trong phòng bước ra. Ông lão vừa đi vừa đeo kính. Sau khi nhìn rõ Kỷ Vãn, ông lão cũng sửng sốt, miệng lẩm bẩm: "Thanh Thư?"
Bà lão: "Không phải, là một cậu bé thôi, không phải Thanh Thư. Đúng rồi, con tên là gì?"
"Kỷ Vãn, Vãn trong đêm khuya."
"Tên này rất dễ nghe. Ba mẹ con chọn cho con à?" Bà lão pha một tách trà cho Kỷ Vãn. Sau khi Kỷ Vãn nhận lấy, cậu cười khổ: "Không phải đâu ạ, vì con được nhặt vào buổi tối, nên con được đặt là Kỷ Vãn."
"A-- "
"Không nói chuyện này nữa, Tiểu Vãn có muốn ăn chút gì không? Bà đi làm cho con." Bà lão sợ làm tổn thương cậu nên đổi đề tài.
"Dạ không, không cần phiền toái vậy đâu ạ, buổi chiều con còn phải đi học."
Ông lão: "Tiểu Vãn còn nhỏ như vậy sao? Tại sao sáng nay con không đi học?"
"Dạ... Đi... Đi kiểm tra thai sản..." Kỷ Vãn nói xong có chút ngượng ngùng, mặt đỏ bừng
"Wow! "Hai đứa trẻ hét ầm lên, Kỷ Vãn nhanh chóng ngăn chúng làm ầm lên: "Mau ăn kẹo đi của hai đứa đi, đừng có hét to."
Đôi mắt bà lão tràn đầy ý cười: "Có con sớm như vậy, thật hạnh phúc, nhưng..." Nụ cười trên mặt bà lão có chút nhạt đi: "Phải chăm sóc đứa trẻ cho tốt, đừng để chúng rời khỏi tầm mắt các con."
"Dạ? Tại sao bà lại nói như vậy?"
Bà lão đi vào phòng lấy ra một cuốn album ảnh. Sau khi mở nó ra, bà chỉ vào một cậu bé đẹp trai trong bộ đồng phục học sinh trung học, nói: "Đây là con trai Thanh Thư của chúng ta. Một vài năm trước xảy ra một chuyện rất kỳ lạ, con trai bà biến mất, rời đi đã rất nhiều rất nhiều năm."
Kỷ Vãn liếc nhìn cậu bé, cảm thấy cậu bé này rất quen thuộc cùng với ---