Tiểu Dạ Khúc

Chương 11: Đừng ngại



Edit: SpongeBob

Beta: Gà

Anh trai tóc húi cua tia chớp hưng phấn thêm bạn bè với Kim Tịch, còn không nhịn được khen cô: “Học muội, tên weibo của em thật văn nghệ.”

Tên wechat của Thẩm Bình Xuyên là: Sơn Xuyên Triều Tịch.

Thẩm Bình Xuyên đã dùng tên wechat này rất nhiều năm, do anh vắt hết óc mới nghĩ ra nickname vừa chứa tên anh, lại có cả tên em gái anh, nhìn qua vô cùng vĩ đại, vô cùng có khí thế.

Ảnh avatar WeChat của anh là hình Baymax ôm một cô bé con, cô bé con vùi đầu vào bụng phình mềm mại, xa xa là nắng chiều hoàng hôn, tràn đầy ấm áp.

Baymax là anh, cô bé con là Kim Tịch.

Có rất ít con trai dùng hình ảnh ấm áp này làm avatar, thế nên anh trai tóc húi cua tia chớp không chút hoài nghi, vui vẻ thêm WeChat.

Thẩm Bình Xuyên vừa tan học đã thấy thông báo có thêm bạn tốt, chưa kịp ấn vào đã nhận được tin nhắn của Kim Tịch.

Em gái thối: Thẩm Bình Xuyên, giống lần theo đuổi trước, theo đuổi trước nữa và các lần trước trước nữa, giúp em lễ phép từ chối người ta với.

Thẩm Bình Xuyên: Lại đi đâu trêu hoa ghẹo nguyệt. o( -_-)9@ 

Em gái thối: Không mà. ༼ಢ_ಢ༽

Thẩm Bình Xuyên: Quên đi.

Đây cũng chẳng phải lần đầu, Kim Tịch mềm mại đáng yêu, hoa đào nở rộ, phần lớn đều là trực tiếp từ chối, khi gặp phải mấy tên bám dai không buông sẽ nhờ anh cô xử lý.

Bình thường, nam sinh thêm Thẩm Bình Xuyên sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Kim Tịch nữa.

Thẩm Bình Xuyên mở thông báo nhấn vào khung chat, chuẩn bị trực tiếp nói cho người kia, không được dòm ngó em gái anh.

Còn chưa kịp gửi tin nhắn chợt “ting” một tiếng, anh trai tóc húi cua tia chớp gửi ảnh qua cho Thẩm Bình Xuyên.

Điện thoại Thẩm Bình Xuyên mẹ nó suýt thì rơi.

Trong ảnh chụp, anh trai tia chớp để trần thân trên, khoe ra bắp thịt của bản thân.

Cơ thể rất rắn chắc, nhìn thấy làm cho người ta ghét bỏ.

Thẩm Bình Xuyên chửi tám đời tổ tông nhà cậu ta, chuẩn bị kéo người này vào blacklist, nhưng khi zoom ảnh, anh cảm thấy diện mạo của nam sinh này có chút quen mắt.

Lần trước kiểm tra kí túc nam, hình như nam sinh này có xích mích với anh.

Nhưng sao cậu ta tự nhiên lại tìm đến Kim Tịch?

Thẩm Bình Xuyên cảm thấy nghi ngờ, vì thế không trực tiếp cho vào blacklist, mà thử gửi đi dấu chấm hỏi.

Học muội, anh là Tôn Khải, lúc quân huấn đã chú ý đến em rồi. (*ノ▽ノ)

Thẩm Bình Xuyên: Anh muốn gì?

Tôn Khải: Muốn làm bạn bè với em. (^○^)

Thẩm Bình Xuyên: Thế anh gửi ảnh làm gì.

Tôn Khải: Học muội, em đừng nghiêm túc thế, em thấy ảnh anh có đẹp trai không nào. (>y<)

Thẩm Bình Xuyên: …….

Tôn Khải: Học muội, ảnh bìa trên vòng bạn bè của em thật đẹp.

Ảnh bìa trên vòng bạn bè của Thẩm Bình Xuyên là ảnh chụp Kim Tịch, năm ngoái trong chuyến du lịch gia đình, Kim Tịch xắn tay áo ngồi trên đường lớn ăn súp cay, cay đến mức cô trợn trắng mắt, một màn này bị Thẩm Bình Xuyên chụp lại, thay làm ảnh bìa trong vòng bạn bè.

Kim Tịch mấy lần bảo Thẩm Bình Xuyên xóa ảnh không có chút thẩm mỹ này đi, theo app chụp ảnh trước của apple thì là ” 360 độ xấu của bạn”, không biết thù oán gì mà Thẩm Bình Xuyên để ảnh này làm ảnh bìa.

Nhưng Thẩm Bình Xuyên cảm thấy ảnh này vô cùng chân thật, vô cùng đáng yêu, có chết cũng không xóa.

Tôn Khải: Học muội, em xinh thế này, sao mà chưa có người yêu, chẳng có lý chút nào! ≧ω≦

Thẩm Bình Xuyên bị phong cách dùng từ sến súa làm ghê tởm đến mức muốn nôn hết đồ ăn sang ra, anh không muốn cùng người này nói chuyện vô nghĩa, trực tiếp xóa cậu ta.

Nhưng không đến hai phút, người này lại gửi đến lời mời bạn tốt: Học muội, đang nói chuyện vui vẻ mà, sao lại xóa anh?

Thẩm Bình Xuyên từ chối lời mời, mà Tôn Khải chưa đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định, liên tục gửi cho Thẩm Bình Xuyên bốn năm tin nhắn.

Thẩm Bình Xuyên lại đồng ý lời mời.

Tôn Khải: (*ノ_<*) (*ノ_<*)

Thẩm Bình Xuyên nhìn thấy mấy icon cậu ta gửi, trong lòng phát ra lửa: Sao anh phiền thế.

Tôn Khải: Học muội đừng giận, anh chỉ muốn mời em ra ngoài chơi thôi.

Thẩm Bình Xuyên: Không đi.

Tôn Khải: Học muội hung dữ thế, hơi sợ rồi.

Thẩm Bình Xuyên: …..

Tôn Khải: Học muội biết uống rượu không?

Thẩm Bình Xuyên: Không biết.

Tôn Khải: Không biết có thể học, học trưởng dẫn em đi, tối thứ sáu này, em dẫn bạn cùng phòng với bạn đến, chúng ta đi quán bar chơi.

Trong phòng hội sinh viên, Thẩm Bình Xuyên một cước đá bay ghế dựa phía trước.

Trước kia cũng có nam sinh thêm nhầm WeChat của anh, nhưng tốt xấu gì người ta cũng là thật tâm thật ý muốn quen Kim Tịch, vì vậy sau khi anh nói rõ ràng, xóa người ta đi, không có mâu thuẫn gì nữa cả.

Còn cái người tên Tôn Khải này, dám nghĩ đến đưa em gái anh ta đi chơi quán bar, đã thấy rõ được ý đồ bất lương.

Thẩm Bình Xuyên dự định sẽ cho cậu ta bài học, lập tực gửi tin nhắn lại: Đi, đến lúc đó liên hệ.

**

Trong kí túc xá nam sinh, Tôn Khải để trần cánh tay ngồi trên giường, nhìn điện thoại, hét to một tiếng: “Vãi chưởng! Thế mà lại đồng ý!”

Bạn cùng phòng hỏi: “Đồng ý cái gì!”

Tôn Khải cao giọng nói: “Em gái xinh đẹp của Thẩm Bình Xuyên, đồng ý cùng ông đây ra ngoài chơi.”

Bạn cùng phòng: “Thật hay giả thế, không phải cậu chỉ mới thêm WeChat người ta sao, đồng ý nhanh thế?”

Tôn Khải cười đắc ý: “Tôi gửi ảnh chụp ở phòng tập thể thao cho cô ta, nhìn ảnh chụp, đoán chừng đã yêu tôi rồi.”

Bạn cùng phòng: “Oa, anh Khải, cậu cũng giỏi trộm gà ghê.”

Tôn Khải: “Tối thứ sáu này, tôi chắc chắn sẽ thu phục được cô ta.”

Bạn cùng phòng: “Thế này có vẻ không phúc hậu lắm nhỉ.”

Tôn Khải: “Có cái gì mà không phúc hậu, Thẩm Bình Xuyên thu bao nhiêu đồ vật này nọ của chúng ta, giờ là lúc cho anh ta biết tay.”

Bạn cùng phòng: “Cậu đè em gái anh ta, thế có phải thành em rể của Thẩm Bình Xuyên không?”

“Em rể cái rắm.” Tôn Khải lạnh lùng nói: “Nếu em gái kia vâng lời, tôi còn chơi đùa dài dài với cô ta, nếu mà cô ta không làm người ta thích, tôi chỉ chơi hai ba ngày thôi.”

Bạn cùng phòng giơ ngón tay cái lên: “Anh Khải đỉnh đấy.”

……….

Không quá vài ngày, chuyện Tôn Khải hẹn em gái Thẩm Bình Xuyên ra ngoài đùa giỡn đã lan truyền ngầm trong lũ con trai.

Tôn Khải có tiếng là cặn bã ở đại học B, nhờ vào dáng người cơ bắp, mặt mũi cũng không tệ lắm, thích dùng các phần mềm nói chuyện phiếm dụ dỗ con gái, đều đặt biệt danh mỹ miều cho họ là bạn gái. Trên thực tế chỉ muốn hẹn chơi đùa, thời gian quen nhau dài nhất là một tháng, ngắn nhất thì chỉ được dăm ba hôm, thường có thể thấy cậu ta dắt gái đi ra ngoài mướn phòng khách sạn, là tay ăn chơi có tiếng xấu.

Mọi người đều cảm khái, cái loại Tôn Khải này thế mà có thể tán được Kim Tịch, thói đời này, đúng là đàn ông cặn bã hoành hành, coi trời bằng vung.

Chuyện này, rất nhanh truyền đến tai Bạc Diên.

Trên lớp, Kinh Trì thấp giọng nói: “Tòa kí túc xá số 12 bên kia truyền tin đến, nói rằng đêm nay Tôn Khải hẹn tiểu Tịch thối ra ngoài chơi.”

Hứa Triều Dương đang chơi trò chơi, nghe vậy ngẩng đầu lên: “Kim Tịch phòng đối diện?”

Đầu ngón tay Kinh Trì xoay xoay bút: “Nói đến em gái Thẩm Bình Xuyên, cậu ta thì có mấy cô em gái chứ, đã sớm nghe nói bọn họ muốn trả thù Thẩm Bình Xuyên, à không, bắt đầu rồi.”

Hứa Triều Dương đặt điện thoại xuống: “Còn lâu mới làm được, Kim Tịch là học trò của tôi, tôi cũng không thể để cô ấy bị tên súc sinh Tôn Khải kia gây họa được.”

Kinh Trì cười nhạt: “Nam nữ độc thân người ta ra ngoài chơi, huấn luyện viên Hứa như cậu còn có thể ngăn người ta ở cửa không cho ra ngoài chắc!”

Hứa Triều Dương nghĩ nghĩ, cảm thấy Kinh Trì nói rất có lý.

“Tôi đi tìm Tôn Khải!” Hứa Triều Dương nói xong định đứng dậy, đã bị Kinh Trì giữ chặt lại: “Đang trong giờ học đấy! Cậu tìm cậu ta làm gì, đánh một trận xong cậu lại phải chịu phạt?”

Hứa Triều Dương: “Cậu nói phải làm sao giờ.”

“Bạc thiếu gia còn chưa lên tiếng kìa.” Kinh Trì quay đầu lại, phát hiện vị trí của Bạc Diên đã trống không: “Ô, người đâu rồi?”

Trên bàn chỉ còn chiếc bút máy, cùng với hình phác họa Hứa Triều Dương chưa được vẽ xong.

Hứa Triều Dương:???

Là ma quỷ à.

Bạc Diên nghiêm mặt lạnh lùng, sải bước đến cửa phòng học, giáo viên môn tư tưởng đang giảng bài trên bục thấy vậy, vội vàng quát lên bảo anh dừng lại: “Bạn học này, em đi đâu đấy!”

“WC.”

“Tan học rồi đi.”

Bạc Diên nhăn mặt, khóe mắt vẽ ra tia cười nhạt nhẽo: “Cô giáo, không nhịn được.”

Giáo viên môn tư tưởng là một cô giáo trẻ, bị nụ cười hư hỏng mà lại hết sức ngông cuồng của Bạc Diên đánh trúng tiếng lòng, còn đỏ mặt nữa chứ: “Vậy em… mau đi đi.”

“Cảm ơn cô.”

Bạc Diên đi ra khỏi phòng học cũng không quay đầu lại.

“Đệch.” Phía sau Kinh Trì nhìn sửng sốt, Bạc thiếu gia này không hổ là sát thủ già trẻ đều ăn.

Hứa Triều Dương lén lút cất đi bức tranh trần trụi của mình.

Trong ký túc xá, Kim Tịch ăn mặc thật xinh đẹp, vừa bước ra khỏi cửa phòng ngủ, đã gặp Bạc Diên đang lười biếng dựa vào tường.

Hai tay anh bỏ vào túi, hờ hững nhìn trần nhà, mắt phượng hẹp dài xinh đẹp, giống như hạt châu trong suốt tinh tường.

“Học trưởng, em nhớ giờ này các anh đang học mà.” Kim Tịch kinh ngạc hỏi: “Anh bùng học?”

“Ừ.”

Bạc Diên nâng cao âm cuối, nghiêng người nhìn cô: “Đi học chán lắm.”

Kim Tịch nhíu mày, nói lời chính nghĩa: “Học trưởng, bùng học là không được, nếu giáo viên điểm danh, anh sẽ xong đời đó.”

“Sao anh lại xong đời?” Bạc Diên cố ý đùa giỡn cô.

“Em nghe nói, giáo viên môn tư tưởng luôn điểm danh cuối giờ, nếu cô phát hiện anh không ở lớp, sẽ trừ điểm anh, thành tích cuối kì không tốt, sẽ không được học bổng đâu!”

Vẻ mặt Kim Tịch vô cùng nghiêm túc, giống như học bổng là chuyện đặc biệt quan trọng.

“Nếu học trưởng không được học bổng thì sao?”

“Nếu không được học bổng…”

Kim Tịch nghĩ nghĩ: “Hình như cũng chẳng sao.”

“Thế sao phải bắt buộc bản thân làm chuyện mà mình không thích chứ.”

Kim Tịch nhìn vẻ mặt lười biếng của Bạc Diên, nói: “Bởi vì đây là việc đúng mà.”

Bởi vì đây là việc đúng đắn, nên dù không muốn cũng phải làm, một học sinh có thể lấy được học bổng, trở thành một đứa trẻ không khiến bố mẹ bận tâm, sau này sẽ là một người ưu tú.

Bạc Diên phát hiện tâm tư cô gái này vô cùng đơn thuần thẳng thắn, không vòng vo, chỉ có thể ở trong gia đình hòa thuận hiền lành mới có thể nuôi dạy ra một người trong sáng không lo nghĩ thế này.

Đừng thấy tên Thẩm Bình Xuyên đối với người khác bỉ ôi như vậy, nhưng với người em kế nhỏ này, chắc chắn là anh ta ngậm trong miệng sợ tan, cầm trong tay sợ rớt.

Bạc Diên nhìn về phía Kim Tịch, cô mặc váy liền ca rô xinh đẹp, tết tóc đuôi sam, trên bím tóc còn buộc dây màu hồng, vừa hoạt bát vừa đáng yêu, làn da ở cổ rất trắng, bên trên còn đeo trang sức trang nhã.

Anh hỏi: “Em muốn đi đâu à?”

“Hẹn bạn đi chơi ạ.”

Trên tay Kim Tịch còn cầm theo một cái túi nhỏ màu hồng phấn, xem ra còn định tặng quà.

Sắc mặt Bạc Diên chuyển lạnh: “Nhất định phải đi?”

Kim Tịch nói như chuyện đương nhiên: “Đã hẹn từ trước rồi, sao có thể cho người ta leo cây chứ!”

“Đi, anh đi với em.”

Kim Tịch:…..

Lúc cô xác định là Bạc Diên nhất định muốn cùng cô tham gia buổi họp mặt với các bạn gái thân thiết hồi trung học thì có chút lo lắng.

Trên đường, cô không ngừng hỏi: “Học trưởng, anh nhất định muốn theo em đi chơi hả?”

Bạc Diên bước lên ngồi sau lưng cô, thản nhiên nói: “Không vui sao?”

“Cũng không phải.” Kim Tịch thấp thỏm nói: “Thì…. Anh cũng không quen bạn em, chắc chắn muốn đi chơi với các bạn ấy sao?”

“Anh thích làm quen với người lạ.” Bạc Diên nói.

Kim Tịch không tin, anh cũng chẳng giống với người thích làm quen với người lạ.

“Bây giờ anh hối hận còn kịp, tới lúc đến nơi mà thấy chán, đừng trách em chưa nhắc nhé.” Kim Tịch buồn bực nói.

Sắc mặt Bạc Diên trầm trầm: “Sao, anh phiền lắm à?”

“Cũng không phải.”

“Vậy được rồi.”

Kim Tịch từ bỏ, người ta tràn đầy mong muốn cùng với mình ra ngoài chơi, mình cũng không thể quyết liệt ngăn không cho người ta đi.

Hai người xuống đổi xe bus, đến trung tâm thương mại A, Kim Tịch thông qua vị trí được bạn gửi trong WeChat, tìm được nhóm bạn nữ thân thiết của cô.

Các cô bạn đang đi dạo trong một cửa hàng chủ đề Hello Kitty vô cùng đáng yêu, quản lý đặt đủ loại mèo nhỏ xung quanh, các cô đứng ở cửa tiệm, điên cuồng dùng điện thoại tự sướng —–

“Kim Tịch lại đây!”

“Đến đúng lúc, mau mau mau, đến chụp ảnh nhóm!”

Kim Tịch lạch bạch chạy đến: “Cửa hàng này đáng yêu quá đi! Sao các cậu tìm được thế.”

“Hì hì, tớ để ý trên Weibo lâu rồi, hôm nay khai trương, đặc biện hẹn các cậu đến chụp ảnh!”

Mấy em gái tò mò nhìn Bạc Diên: “Ơ, Kim Tịch, cậu dẫn theo bạn à?”

Kim Tịch: “Anh ấy muốn đi chơi cùng bọn mình.”

“Nếu là bạn Kim Tịch, lại đây chụp ảnh cùng bọn em đi!”

“Ơ kìa, đừng ngại mà, không sao, tất cả mọi người đều là bạn bè, chút nữa đi dạo phố cùng bọn em nhé.”

Bạc Diên: ……..

Anh nhìn thấy xung quanh mình đều là những hình ảnh hoạt hình hồng hồng, bốn phía đều là những cô gái tạo đủ loại kiểu dáng để chụp ảnh.

Cả cửa hàng chỉ có một mình anh là con trai, vẻ mặt anh bình tĩnh, tay đút túi, đứng đờ bên mấy em gái đáng yêu, tự mình thể nghiệm hai chữ to tướng —–

Xấu hổ.
Tác giả có lời muốn nói:

Bạc Diên: Đã…làm phiền rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.