Tiểu Dạ Khúc

Chương 13: Dậy thì



Edit: SpongeBob

Beta: Gà

Trong giờ tiếng Hán khô khan.

Kim Tịch mơ màng buồn ngủ, tay chống mặt bàn, ngáp khẽ một cái. Đầu gục xuống, lập tức tỉnh táo lại, chống đỡ một chút, ý thức lại mơ hồ, gật gà gật gù giống chim gõ kiến.

Tiết học bắt đầu lúc một hai giờ chiều, đúng là đòi mạng.

Ối, lúc tan học, tinh thần Kim Tịch lập tức tỉnh táo lại, bước từng bước hăng hái theo dòng người di chuyển ra khỏi phòng học.

“Cận kề ngày 1 tháng 10 rồi, chúng ta đi ra ngoài chơi có được không.” Sở Chiêu đề nghị: “Đi ra ngoài du lịch.”

Kim Tịch còn chưa kịp nói, Lâm Lạc bảo: “Ngày 1 tháng 10 là một kỳ nghỉ lễ dài, nơi nơi toàn người là người, với chiều cao này của hai cậu, thì đi xem nguồn gốc của loài người à, được đấy.”

Sở Chiêu đẩy đẩy Kim Tịch: “Tiểu Tịch thối, cậu ấy mỉa mai cậu thấp kìa, bảo chỉ nhìn đến mông người ta thôi.”

Lâm Lạc là cô gái vùng Đông Bắc, vừa cao gầy lại xinh đẹp, đi giày cao gót liền cao đến 1m75, nhiều khi còn cao hơn cả mấy bạn nam.

Kim Tịch và Sở Chiêu là điển hình con gái phía nam, vóc dáng bé hơn một chút, vì không cao đến ngưỡng 1m60, lúc đứng cùng một chỗ với Lâm Lạc, giống như cô ấy đang dẫn theo 2 bạn gái nhỏ.

Kim Tịch nói: “Tớ nghe thấy rồi, cậu ấy châm chọc luôn cả hai chúng ta, Chiêu Chiêu cậu thấy thế nào.”

Sở Chiêu: “Cậu ấy nguy hiểm quá, tớ quyết định chịu đựng thôi, còn cậu?”

Kim Tịch gật gật đầu: “Tớ cũng thế.”

Cả hai sợ hãi đưa ra quyết định, tiếp tục không có tiền đồ đi theo sát bên người Lâm Lạc, chả cùng cô ấy so đo làm gì.

“Tớ xem mấy chỗ rồi, cũng có thể đi chơi ở nội thành mà.” Lâm Lạc nói: “Đi dạo phố, ăn cơm, nghe nói có một căn phòng  bí mật với chủ đề mới, đi thử đi.”

“Ba người đi chơi căn phòng bí mật không đủ đâu.”

Lâm Lạc nghĩ nghĩ: “Hay rủ thêm mấy bạn nam nữa đi theo bảo vệ, cũng không còn đáng sợ nữa.”

Đúng lúc mấy cô gái đang thương lượng, có nam sinh từ hành lang trước mặt hùng hổ đi tới.

Kim Tịch nhận ra, chính là anh trai tóc húi cua tia chớp ở căng tin ngày ấy.

Anh trai tóc húi cua hình như bị thương, trên đầu quấn băng kín mít như cái máng múc nước, hình như hai cái răng của cũng không còn.

Không thấy vài ngày, sao lại trở nên nhếch nhác thế?

Anh trai tóc húi cua tia chớp dẫn theo vài anh em đã đi đến, tức giận nói với Kim Tịch: “Người phụ nữ xấu xa, cô dám chơi tôi!”

Kim Tịch thấy anh ta đến với ý đồ xấu, theo bản năng nhích lại gần thân hình cao lớn của Lâm Lạc.

Lâm Lạc đứng ra bảo vệ Kim Tịch: “Kéo bè kéo cánh đánh nhau hay dọa người thế, lớn giọng với ai đó hả?”

“Ông đây biến thành cái dạng như bây giờ, tất cả đều do cô ban tặng đó!”

“Tôi không… không có bản lĩnh lớn như vậy.” Kim Tịch trốn sau lưng Lâm Lạc, ngó đầu ra, sợ hãi nhìn anh ta.

Tôn Khải chỉ thẳng Kim Tịch, vô cùng tức giận, tay cũng run rẩy: “Có gan ngấm ngầm giở trò với ông đây, lừa ông đi đến quán bar, mình thì giấu mặt, gọi anh trai bỉ ổi dâm ô đến đập chai rượu vào đầu ông đây, bây giờ cô giả vờ đáng thương làm cái gì.”

Kim Tịch ngẫm nghĩ lại: “Wow! Do anh mà anh tôi phải vào đồn cảnh sát!”

Nhớ lại 2 ngày trước lúc Thẩm Bình Xuyên gặp chuyện không may, cô cũng đại khái hiểu được đang có chuyện gì.

Hồi xưa lúc Thẩm Bình Xuyên giải quyết hoa đào hộ cô, việc này được giải quyết thỏa đáng, sạch sẽ, gọn gàng; thế nhưng lần này lại đánh người, xúc động thế này không phải tác phong trước sau như một của cán bộ hội sinh viên.

Có lẽ anh trai tóc húi cua tia chớp này không phải người tốt, mới có thể chọc giận vị “Cán bộ kì cựu” kia của nhà cô.

“Thằng bỉ ổi dâm ô kia dám đánh ông đây, ông đây liền đòi lại trên người cô.”

Kim Tịch hơi cáu, giải thích: “Thẩm Bình Xuyên không phải người bỉ ổi dâm ô, nếu anh mà còn gọi loạn, tôi….”

Tôn Khải tiến lên hai bước, kiêu căng ngạo mạn nói:”Cô làm gì?”

Kim Tịch lùi về phía sau, phồng mang trợn má, tỏ vẻ ác độc trừng anh ta: “Tôi sẽ tố cáo với phòng giáo vụ, trừ điểm hạnh kiểm của anh!”

Bên viện Quốc phòng đúng lúc vừa tan học môn cộng đồng, mấy người Bạc Diên thấy bên này náo nhiệt nên lê bước chân uể oải đi đến, vừa chen được vào đám người, liền nghe thấy Kim Tịch uy hiếp phải trừ điểm hạnh kiểm của người ta.

Cừu con cố tỏ ra hung ác à.

Bạc Diên cười nhạt, khoanh tay đứng ngoài cuộc.

Tôn Khải: “Cô không hổ là em gái thằng họ Thẩm bỉ ổi dâm ô, rắn chuột một ổ cấu kết với nhau cùng làm việc xấu.”

Sở Chiêu bị dọa muốn phát khóc, đẩy Lâm Lạc nói nhỏ: “Anh ta mà còn nói được cả thành ngữ á!”

Lâm Lạc: “Thế cậu cũng nói đi, chúng mình học hệ tiếng Trung, thua người không thua trận, sợ anh ta làm cái đếch gì.”

Sở Chiêu cố lấy dũng khí nói to với Tôn Khải: “Các anh là con trai mà tụ tập bắt nạt con gái, mới là thông đồng làm bậy, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, cùng một giuộc.”

Kim Tịch giơ ngón cái về phía cô nàng.

Tôn Khải: ……

“Được, muốn giảng đạo lý đúng không.” Tôn Khải dùng tay đẩy Kim Tịch một cái: “Anh cô đánh tôi thành ra thế này, cô cho tôi một lời giải thích đi.”

Lúc này, một bàn tay khoác lên trên vai anh ta, anh ta chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy chỗ khớp xương bị đau kinh khủng.

“Ôi!” Tôn Khải phát ra một tiếng hét thảm thương, khuỷu tay bị người khác đả thương không còn lực gì nữa, cơ thể đau đến cuộn tròn người.

Điểm kiểm tra môn võ thuật của Bạc Diên đứng đầu học viện, từ trước đến nay ra tay luôn ổn định, chuẩn xác lại tàn nhẫn, không giữ lại dù nửa đường sống.

Tôn Khải rơi vào tay anh, chỉ cần dùng năm ba chiêu gọn gàng sạch sẽ, sau vài phút đã trừng trị anh ta, động tác liên tục mây bay nước chảy lưu loát sinh động, khiến cho quần chúng ăn dưa xung quanh đều phải trầm trồ khen ngợi.

Bạc Diên xách Tôn Khải ném tới trước mặt Hứa Triều Dương, giọng nói lãnh đạm: “Huấn luyện viên Hứa, giao cho cậu đấy.”

Hứa Triều Dương túm áo nhấc Tôn Khải lên, không khách khí nói: “Muốn lời giải thích sao không có can đảm tìm Thẩm Bình Xuyên đấy, các cậu dám bắt nạt học trò của tôi, có còn là đàn ông không!”

Lúc rảnh, Tôn Khải thường tập luyện ở phòng gym nên có chút cơ bắp, nhưng tuyệt đối không thể so với những người luyện đạo thật súng thật ở học viện quốc phòng, cậu ta lập tức tước vũ khí đầu hàng, không chút sức lực nói: “Tôi chỉ muốn đến tìm một lời giải thích thôi, em gái này chơi tôi, chẳng lẽ tôi không thể đến đây hỏi cho rõ à?”

Kim Tịch ngốc nghếch tiến lên muốn trả lời, Bạc Diên kéo áo cô, xách cô ra sau lưng mình, nhìn về phía Tôn Khải, nói với giọng trầm thấp lãnh lẽo đến cực điểm ——

“Cậu không thể.”

Tôn Khải chột dạ thoái chí, mạnh mẽ hít một hơi: “Dựa vào đâu!”

Kinh Trì đi đến, trên tay bê hai thùng sữa, nói với Tôn Khải: “Nhìn thấy không, Thẩm Bình Xuyên tặng cho Bạc thiếu gia của cậu, từ hôm nay trở đi, em gái thối của Thẩm Bình Xuyên này, do Bạc thiếu gia của cậu bảo kê.”

Kim Tịch:!

Lúc đầu, cô còn nghĩ mấy người này nói hươu nói vượn, nhưng khi nhìn kĩ hai thùng sữa còn nguyên kiện trên tay Kinh Trì, đây chẳng phải hai thùng sữa chú Thẩm lúc đi công tác ở Úc đặc biệt mang về cho cô uống để tăng chiều cao sao!

Sao chớp mắt lại ở trong tay Bạc Diên!

Tôn Khải nhìn thùng sữa bò, rồi nhìn đến con thỏ nhỏ Kim Tịch sau lưng Bạc Diên, cảm thấy Thẩm Bình Xuyên thật sự mẹ nó có chút nham hiểm! Giao em gái mình vào cái lồng Bạc Diên này, anh ta làm đếch gì còn cơ hội, đừng nói anh ta, toàn bộ con trai trường này cũng không có cơ hội!

“Làm phiền rồi.”

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Tôn Khải bất đắc dĩ lắc đầu, đỡ cánh tay đau nhức rời đi.

Kim Tịch đột nhiên mở miệng: “Xin lỗi đi.”

Tôn Khải quay đầu lại: “Cái gì?”

“Anh mắng Thẩm Bình Xuyên bỉ ổi dâm ô, xin lỗi đi.”

Tôn Khải ngập ngừng nhìn về phía Bạc Diên, Bạc Diên không chút để ý nói: “Mắng chửi người khác thì phải xin lỗi, là đạo lý hiển nhiên.”

Tôn Khải thực sự không thể trêu vào người ở học viện quốc phòng này, anh hùng thoái chí, còn nhiều thời gian, trước hết bây giờ tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục vậy.

Anh ta áy náy ngượng ngùng nói: “Thật sự xin lỗi.”

Hứa Triều Dương cười nói: “Nói to lên, học trò tôi không nghe thấy.”

“Thật sự xin lỗi!” Tôn Khải nói to: “Tôi không nên mắng Thẩm Bình Xuyên, thật sự xin lỗi!”

Một hồi phong ba, dưới sự can thiệp vũ lực của Bạc Diên, “hòa bình” được lặp lại, Tôn Khải gặp họa, cũng làm cho rất nhiều nam sinh trong trường nóng lòng muốn thử theo đuổi được Kim Tịch để đối phó với Thẩm Bình Xuyên phải buông tha.

Thẩm Bình Xuyên dùng một chiêu giải quyết tận gốc, dùng hai thùng sữa bò để giao em gái cho Bạc Diên, đúng là làm vô cùng đẹp.

Cả trường đều biết, Bạc Diên thích uống sữa, Thẩm Bình Xuyên tặng hai thùng sữa cũng coi như gãi đúng chỗ ngứa.

Đúng lúc hai phòng ký túc xá hàng xóm gặp nhau, lại vào đúng thời gian ăn cơm, bèn rủ nhau ra ngoài trường ăn lẩu.

Kim Tịch ngồi cạnh Bạc Diên, mắt nai xinh đẹp âm u nhìn chằm chằm vào thùng sữa của Bạc Diên, trong mắt đầy ai oán: “Chú Thẩm mua sữa cho em mà.”

Bạc Diên di chuyển thùng sữa đến bên cạnh mình: “Tìm Thẩm Bình Xuyên đi, em giả vờ đáng thương cũng vô dụng, một ngụm cũng không cho em uống đâu.”

Anh vừa dứt lời, Kim Tịch “phập” một tiếng ngậm lấy ống hút, hút rột roạt rột roạt vài giây đã uống được hơn nửa hộp, cho đến khi trong hộp phát ra tiếng rột rột, đã thấy đáy.

Bạc Diên: ….

Em thắng.

Kim Tịch nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đúng là em kế, em không chỉ đáng giá hai thùng sữa đâu nhé.”

Ý cười trong mắt Bạc Diên lay động, buông đôi đũa trong tay, nhìn cô: “Thế em tự ra giá cho bản thân xem nào.”

Kim Tịch nghiêm túc đến kì lạ ngẫm nghĩ: “Hai thùng sữa, lại thêm năm gói mì Chồn nhỏ cùng với một túi snack Miao.”

Bạc Diên gắng gượng nói: “Đã thế thì cơm nước xong xuôi, em phải đi siêu thị bổ sung mấy cái này, rồi… đưa cho anh.”

Kim Tịch nghĩ ngợi, thấy không sao cả: “Được ạ.”

Buổi tối, Kim Tịch cố ý đi siêu thị lớn để mua đồ ăn, đưa bổ sung cho Bạc Diên để tu bổ”giá trị con người” của mình, Hứa Triều Dương oán trách Bạc Diên: “Cậu còn đi trêu người, học trò tớ là một đứa bé vô cùng đơn giản, lại rơi vào trong tay một người bụng đầy ý xấu như cậu, về sau còn có thể tốt sao?”

Dường như tâm trạng Bạc Diên vô cùng tốt, không để ý đến cậu ta, tăng nhanh bước chân đi về phía trước.

Bóng đêm buông xuống, trong sân thể dục chốc chốc lại vang lên tiếng kêu gào của thiếu niên.

Kinh Trì cười nhìn Hứa Triều Dương nói: “Học trò của cậu giờ là người của Bạc thiếu gia rồi, do anh trai người ta quyết định, cậu đỏ mắt rồi chứ gì.”

“Tớ cứ nghĩ cậu ấy đùa cơ.” Hứa Triều Dương đuổi theo Bạc Diên, hỏi đến cùng: “Thật hay giả thế, cậu thật lòng à?”

Bạc Diên đi đến bên cạnh xà đơn, dùng một tay nắm lên, cánh tay trắng nõn nổi đầy gân xanh, âm thanh anh rì rầm: “Cái gì thật giả cơ.”

“Cậu coi trọng tiểu Tịch thối à?”

Bạc Diên ngồi bên rìa xà đơn, giọng điệu không mặn không nhạt: “Một đứa bé còn chưa dậy thì, tôi coi trọng cái gì ở cô ấy hả.”

Hứa Triều Dương đang muốn thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Bạc Diên nói tiếp: “Chờ cô ấy dậy thì rồi nói tiếp.”
Tác giả có lời muốn nói:

Bạc thiếu gia muốn nuôi lớn à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.