Tiểu Dạ Khúc

Chương 16: Câu lạc bộ Meo Meo



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Salween

Beta: Gà

Có Bạc Diên với chỉ số IQ cao gánh team, nhưng mà đi theo đằng sau là một cái đồng thau nứt nẻ run lẩy bẩy, anh cảm thấy thật là hơi… bất lực.

Đầu tiên, Hứa Triều Dương làm NPC nhà người ta cười một trận, màn sau, người NPC biểu diễn kỹ xảo hành động vô cùng lúng túng, coi như xong phim.

Lại sau nữa, mấy đoạn kịch tình đáng sợ diễn ra, con hàng bị dọa sợ đã hoàn toàn thể hiện được cái gì là đồng đội như heo, chết cũng không chịu đi một mình, thế nào cũng phải tụ chung một chỗ đánh đội chiến.

Hứa Triều Dương mẹ nó còn bị sợ đến phát khóc.

Nhân viên giám sát phòng không biết làm thế nào, không thể làm gì khác hơn là thả cho bọn họ qua màn.

Trò chơi thuận lợi qua cửa.

Sau khi đi ra, mọi người ngồi nghỉ ngơi ở ghế salon, nhân viên công tác đi tới chỗ họ giải thích toàn bộ cốt truyện của trò chơi, đồng thời nói với Bạc Diên: “Cả hành trình vị soái ca này quá bình tĩnh, hoàn toàn không bị dọa sợ sao?”

“Đâu có, tôi rất sợ.” Bạc Diên lười biếng dựa vào chỗ tựa, đầu ngón tay nắm điện thoại, nhìn Kim Tịch bị dọa đến mức vẫn chưa lấy lại được tinh thần: “Đều là nhờ Tịch thối dẫn tôi đi cả đoạn đường ấy, cho tôi dũng khí rất lớn.”

Lúc đầu Kim Tịch bị dọa đến hồn lìa khỏi xác, nghe thấy Bạc Diên nói như vậy, trong lòng liền dâng lên chút cảm giác thành tựu, cô thấy mình biểu hiện cũng không tệ lắm, chí ít còn có thể giúp Bạc Diên tìm manh mối… không giống con hàng huấn luyện viên nào đó, nhất kinh nhất sạ*, bị dọa đến phát khóc.

(Nhất kinh nhất sạ: chỉ tinh thần của một người đang quá lo lắng hay phấn khích, hành vi thường hay phóng đại.)

Đi ra khỏi căn phòng, Hứa Triều Dương dựa vào một thân cây rồi bắt đầu nôn khan, xem ra di chứng thực sự khá nghiêm trọng.

Sở Chiêu nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh ta: “Cảm ơn huấn luyện viên Hứa vì chuyện vừa nãy, thực ra anh vẫn rất lợi hại.”

“Đúng… đúng không.”

Hứa Triều Dương nhận được khích lệ, tinh thần hòa hoãn hơn chút: “Lần sau nếu như các em còn… còn muốn chơi, vẫn có thể gọi huấn luyện viên Hứa.”

Bạc Diên tựa vào cột đèn đường, cười nhạt: “Vừa nãy ở trong phòng bí mật, cũng không biết là ai ôm chân bàn, khóc hu hu nói cả đời này sẽ không bao giờ đến nữa, ai tới nữa thì người đó mẹ nó là cháu trai.”

Hứa Triều Dương lẩm bẩm: “Cậu nói hơi nhiều đấy.”

Bạc Diên vỗ vỗ vai anh ta: “Nhưng mà lúc cậu làm hộ hoa sứ giả coi như không tệ lắm.”

Phân đoạn của trò chơi cuối cùng, NPC đóng vai ác quỷ trùm cuối xuất hiện muốn bắt người, do Sở Chiêu chạy sau cùng, thiếu chút nữa đã bị bắt đi.

Tuy Hứa Triều Dương bị dọa như chó con, vừa thấy học sinh của mình bị ác quỷ bắt kéo vào hành lang u ám vô tận, ý thức rách nhiệm của huấn luyện viên lập tức xông ra, quyết chí tiến lên, mặc kệ cả đường đều kêu la thảm thiết.

Cuối cùng, anh ta đoạt được Sở Chiêu từ tay NPC, để đầu của cô gái nhỏ dựa vào ngực mình, đỏ hết cả mắt, giống như thực sự đứng trước sự  sống cái chết vậy: “Có huấn luyện viên ở đây, không ai có thể làm hại em! Ai tới đều phải chết!”

Những đoạn sau Sở Chiêu cơ hồ hoàn toàn bị anh ta vòng trong áo ôm đi.

Thật ra thì Sở Chiêu không sợ đến thế, bởi vì lúc cô bị “ác quỷ” bắt đi, còn nghe thấy được tiếng người trong phòng điểu khiển từ tai nghe của “ác quỷ”: “NPC chú ý, hành động nhẹ nhàng một chút, không được làm thương tổn người chơi.”

Thế cho nên toàn bộ hành trình cô đều làm trò, trong quá trình bị bắt đi cũng vô cùng phối hợp.

Ngược lại Hứa Triều Dương lại chìm đắm trong đó, còn diễn cảnh gào thét rất tinh tế, nếu không phải Sở Chiêu ngăn lại, không chừng anh ta sẽ đánh NPC tơi bời.

Mọi người thảo luận say sưa tình huống xong đã là mười giờ rưỡi tối, Hứa Triều Dương lái xe tới, chuẩn bị đưa mọi người ai về nhà nấy.

Nhưng mà tất cả mọi người không quá yên tâm để anh ta lái xe, người này hiện tại có adrenalin tăng vọt, cả người như lọt vào trong sương mù, lái xe không chừng chạy lên trời cao luôn ấy chứ.

Cuối cùng bàn bạc để Bạc Diên lái xe, lần lượt đưa mọi người về nhà.

Trong xe chỉ còn lại một người Kim Tịch, cô tựa vào kính xe, ngẩn ngơ nhìn bóng cây và đèn đường vụt qua ngoài cửa sổ, vẻ mặt có chút mỏi mệt.

Bạc Diên nhìn cô qua kính chiếu hậu, cô cuộn tròn ngồi trong góc, mí mắt từng chút từng chút một hạ xuống, xem dáng vẻ này chắc buồn ngủ không chịu được.

Tối hôm nay đồng thời khiêu chiến cả trí lực và thể lực như vậy, ngay cả Bạc Diên cũng cảm thấy có chút sức cùng lực kiệt, thế càng không nói tới cô gái nhỏ này.

Anh đưa tay tắt nhạc trên xe, trong xe yên tĩnh trở lại, anh thậm chí có thể nghe thấy tiếng ngáy khẽ khàng của Kim Tịch, cô lẩm bẩm, như một con thú nhỏ.

Rất nhanh, xe dừng ở cửa tiểu khu nhà của Kim Tịch, Bạc Diên thấy cô không có phản ứng, tựa hồ như đã ngủ say. Anh đi tới ghế sau xe, kéo cửa ra ngồi vào.

Lúc này bóng đêm dày đặc, cô gái trắng nõn sạch sẽ, khuôn mặt nhỏ bé đầy sinh động với đường nét rõ ràng, lông mi dài như chiếc bàn chải nhỏ, mí mắt rũ xuống.

Bạc Diên không muốn trở lại căn nhà trống rỗng kia, bởi vậy anh cũng không lập tức đánh thức cô, mà ngồi yên lặng bên cạnh cô, mỗi một giây đều vô cùng quý giá.

Rất nhanh, khuôn mặt to rõ nét của Thẩm Bình Xuyên xuất hiện ở ngoài kính xe.

Anh ta chụm bàn tay thành vòng tròn để lên mắt, ghé vào cửa sổ xe, cố gắng dò xét bên trong cửa sổ đen thùi lùi, hô to một tiếng: “Này! Hai người làm gì thế!”

Kim Tịch bị anh ta đánh thức, hoảng hốt kêu lên một tiếng than nhẹ. Bạc Diên thong thả ung dung nhấn hạ cửa sổ xe, vẻ mặt hơi khó chịu: “Ồn ào cái gì?”

Thẩm Bình Xuyên mặc đồ ngủ kẻ sọc nghi ngờ nhìn trong xe một cái, trong xe chỉ có hai người Kim Tịch và Bạc Diên, cả hai người đều ngồi ở ghế sau xe, anh ta không nhịn được hỏi: “Tài xế đâu?”

Bạc Diên: “Không biết.”

Thẩm Bình Xuyên nhíu mày, mở cửa xe xách Kim Tịch ra bảo vệ ở phía sau mình, chỉ vào Bạc Diên nói: “Tên nhóc cậu, không thành thật.”

Bạc Diên buông lỏng tay, bày tỏ bản thân rất vô tội.

Kim Tịch bị Thẩm Bình Xuyên che ở phía sau, thò đầu ra nói với Bạc Diên: “Học trưởng, đi đường cẩn thận.”

“Ừ, gặp lại ở trường.”

Bạc Diên xuống xe, đứng ở chỗ cạnh cửa ghế lái, căn dặn cô: “Cuộc sống khỏe mạnh, ngủ sớm dậy sớm, còn có, nhớ kỹ đúng giờ phải nhớ anh……”

Kim Tịch sửng sốt, rồi lại nghe ngữ điệu của anh cao lên, khóe miệng nhếch lên một ý cười nhạt: “Đúng hạn nhớ báo cáo tình hình với anh.”

“Đã biết.”

“Hai người vẫn chưa trò chuyện xong à.” Thẩm Bình Xuyên không nhịn được cắt ngang: “Ở nhà có tôi trông em gái thối này, Bạc lão gia không cần phải phân tâm nữa, đi đi, đi đi.”

Anh ta kéo Kim Tịch vào trong nhà.

Vào cửa lớn của tiểu khu, Kim Tịch kìm lòng không đặng quay đầu lại liếc mắt nhìn Bạc Diên, anh đứng dưới ngọn đèn đường, cái bóng bị kéo dài, nhìn có chút cô đơn.

Kim Tịch luôn cảm thấy khi Bạc Diên không biểu hiện ra mặt náo nhiệt, anh có một chút khí chất cô độc, giống như quanh năm suốt tháng xương cốt dần thấm đẫm cái lạnh rét, ngấm đến bên ngoài lạnh lẽo buồn tẻ.

Tại sao phải như vậy chứ?

Kim Tịch không hiểu được, cảm thấy có chút đau lòng.

Bạc Diên về đến nhà, trong nhóm chat phòng 409 rất náo nhiệt.

Kinh Trì: Các anh em đứng lên nào!

Hứa Triều Dương gửi tới meme biểu cảm tê liệt của Cát Ưu*: Ông đây không muốn nói chuyện.

*Meme biểu cảm tê liệt của Cát Ưu:

a08b87d6277f9e2f5ea09c2b1530e924b899f378

Kinh Trì: t*ng trùng của cậu mất rồi?

Hứa Triều Dương: Xí, mồm thiếu đạo đức, hôm nay trong căn phòng bí mật toàn dựa vào ông đây đấu trí so dũng khí với ác quỷ, cứu vớt thiếu nữ vô tội!

Bạc Diên không chút lưu tình vạch trần: Ôm cánh tay con gái nhà người ta gọi mẹ, cậu đấu trí so dũng khí chẳng lẽ là nói mấy chuyện cười nhạt nhẽo?

Hứa Triều Dương: Mặt dày mày dạn muốn con gái nhà người ta nắm tay mình còn nói rất sợ, cậu có tư cách gì cười nhạo ông đây 🙂

Kinh Trì: Hình như tớ bỏ lỡ chuyện hay rồi.

Hứa Triều Dương: Hàng năm làm trò tinh ranh, không ai khác chính là Bạc thiếu gia của cậu đấy.

Bạc Diên: [Chấp tay]

Kết thúc bảy ngày nghỉ quốc khánh, Kim Tịch thu dọn vài thứ, chỉ ở nhà một lúc rồi quay về trường học.

Qua lễ quốc khánh, trường học bắt đầu chính thức vào học, chương trình học năm nhất không tính là nhiều lắm, nhiệm vụ học tập tương đối thả lỏng, Kim Tịch tham gia vào mấy câu lạc bộ.

Đa phần các câu lạc bộ đều thuộc loại thần long thấy đầu không thấy đuôi, hàng năm chỉ xuất hiện trong đại hội tuyển chọn người mới, những thời gian khác đều trong tình trạng ở ẩn.

Kim Tịch thậm chí đã quên, rốt cuộc mình gia nhập những câu lạc bộ nào.

Ngay tại lúc “Bách đoàn đại chiến” đang hừng hực khí thế, trên cửa của phòng 409 đối diện có dán poster mang biểu ngữ “Câu lạc bộ Meo Meo” chiêu nạp hiền tài.

Đồng thời lúc này, Kim Tịch thấy trên bảng thông báo của trường học, đến nỗi cửa WC ở lầu trên, cũng thấy được tờ quảng cáo “Câu lạc bộ Meo Meo”.

Tờ quảng cáo vẽ bức tranh vô cùng trong lành thoát tục, thường xuyên dán chung với “Cuộc thi cấp sáu” và “Đáp án đề thi cuối kỳ tuyệt mật”, làm cho người khác có cảm giác chăm chỉ mưu sinh.

Sau này Kim Tịch hỏi học trưởng của đoàn ủy mới biết được, trong trường học có vài “Câu lạc bộ hoang dại” không được đoàn ủy thừa nhận, câu lạc bộ Meo Meo chính là một trong số đó, những câu lạc bộ hoang dại này không có đủ tư cách tham gia “Bách đoàn đại chiến”, bởi vậy chỉ có thể lén lút mở rộng thành viên.

Đầu thu ánh nắng rất đẹp, buổi trưa ngoài ban công, Bạc Diên chống giá vẽ, chuyên tâm vẽ tán cây ngân hạnh vàng rực rỡ ở dưới lầu ký túc xá.

Kinh Trì cầm một xấp sách tuyên truyền in màu, than thở: “Năm nay đến một thành viên mới tới gia nhập cũng không có, rất nhiều câu lạc bộ cũng đã đủ quân số trước quốc khánh rồi, câu lạc bộ kịch nói của bọn họ cũng chiêu được hơn trăm người, còn câu lạc bộ Meo Meo của chúng ta, vẫn chỉ mấy người cũ.”

Hứa Triều Dương ngồi ở giường trên, một đôi chân dài đầy lông chân treo ở mép giường đung đưa qua lại: “Bản thân tớ thấy, vị trí câu lạc bộ của chúng ta tuyên truyền hơi bị sai, cậu đi in tờ poster bự thành lớn chừng một bàn tay, dán ở các nơi không rõ ràng, người không biết lóa mắt nhìn lại mẹ nó còn tưởng quảng cáo bệnh liệt dương, ai dám gia nhập chứ.”

Kinh Trì hét lên: “Chuyện này còn trách tớ? Câu lạc bộ của chúng ta không phải chính quy, cũng không thể tuyển người mới trắng trợn thế.”

Hứa Triều Dương nhảy khỏi giường, vỗ vỗ vai Kinh Trì: “Năm nay đi xin lần nữa, nói không chừng có thể được duyệt đó.”

Kinh Trì nhìn Bạc Diên: ” Thư ký Bạc của câu lạc bộ Meo Meo, cậu nói một chút xem.”

Bạc Diên hạ bút xuống quét một đường vàng rực trên tờ giấy, thản nhiên nói: “Phật dạy chiêu người, tất cả tùy duyên.”

Kinh Trì: ” Phật cậu dạy như thế, lúc trước vì bất cẩn rời khỏi câu lạc bộ hội họa, nên mới tùy tiện gia nhập vào câu lạc bộ Meo Meo của ông đây?”

Bạc Diên: “Bởi vì câu lạc bộ hội họa không cho tớ làm thư ký.”

Kinh Trì: …

Cậu mê cái chức vụ này hơi bị nặng đó.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa: “Xin hỏi nơi này là nơi câu lạc bộ Meo Meo tuyển người sao?”

Kinh Trì nhảy lên một cái, vội vã xông ra cửa.

Hai em gái Kim Tịch và Sở Chiêu đứng ở cạnh cửa, nhìn vào trong phòng: “Câu lạc bộ Meo Meo?”

“Đúng đúng đúng, học muội mời vào, có hứng thú với câu lạc bộ Meo Meo của bọn anh sao?”

Bạc Diên buông bút vẽ, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Kim Tịch, cô mặc chiếc váy liền áo ca rô nhỏ màu xanh sẫm, để một bím tóc nhỏ dài, nhìn qua tươi mát động lòng người.

Hai cô gái Kim Tịch và Sở Chiêu đi vào phòng ký túc, Kinh Trì ân cần nhường ghế cho các cô, Hứa Triều Dương liền dùng ly giấy rót cho các cô ly nước ấm.

“Vì sao học muội biết câu lạc bộ này là của bọn anh vậy?”

Kim Tịch nhấp một ngụm nước ấm, sau đó lấy ra một xấp danh thiếp nhỏ dày thật dày từ trong túi, phía trên vẽ một con mèo tai cụp đầy gợi cảm —

“Chú mèo hoang nhỏ gợi cảm, vườn của những chú mèo phong tình, mèo sinh viên thanh thuần, dẫn đầu xã hội mèo… Câu lạc bộ Meo Meo, thỏa mãn tất cả nhu cầu của bạn, cảm thấy hứng thú xin liên lạc tới 13872XXXXXX.”

Kim Tịch thành thực nói: “Học trưởng, bọn em tới để trưng cầu ý kiến của câu lạc bộ Meo Meo, chuyện là… sau này có thể đừng nhét tờ quảng cáo ở cửa phòng của bọn em nữa được không?”

“À.” Kinh Trì gãi gãi ót: “Cái này…”

Bạc Diên khinh bỉ liếc mắt nhìn Kinh Trì: “Nói cậu đừng có nhét tờ quảng cáo, vậy mà còn nhét ở cửa phòng nữ sinh, cậu còn mặt mũi không?”

Kinh Trì: “Ê! Danh thiếp này không phải là do thư ký Bạc tự tay thiết kế hay sao!”

Kim Tịch liên tục khoát tay nói: “Không sao, em không có trách cứ các anh, chỉ là nhiều danh thiếp quá, mặt trên lại vẽ chú mèo rất đáng yêu, em thấy ném đi thì rất tiếc, cho nên qua đây để trả lại cho các anh.”

Sở Chiêu hỏi: “Câu lạc bộ Meo Meo là cái câu lạc bộ về gì vậy ạ?”

Kinh Trì đương nhiên không buông tha bất kỳ một cơ hội tăng thêm thành viên nào: “Câu lạc bộ của bọn anh thành lập chưa lâu, nên không nhiều người biết lắm, bây giờ có một hội trưởng, chính là anh; thư ký là Bạc Diên, chính là chàng trai lạnh lùng đang ngồi vẽ ngoài ban công kia, trưởng ban tuyên truyền Hứa Triều Dương, tờ quảng cáo ở phòng của các em đều là do cậu ta nhét vào.”

Kim Tịch vẫn đợi sau đó, nhưng mà hình như không có sau đó, toàn bộ thành viên của câu lạc bộ này, tổng cộng cũng chỉ có ba người.

Kinh Trì ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: “Phần lớn câu lạc bộ của trường học làm việc xoay quanh các bạn học, nhưng mà câu lạc bộ của anh chủ yếu xoay quanh các chú mèo và chú chó hoang trong trường: “

Anh ta lấy ra một xấp ảnh chụp từ trong ngăn kéo, khoảng chừng hơn mười tờ: “Những cái này là các con mèo con chó hiện nay đang lưu lạc ở trường ta, công việc chủ yếu của chúng ta là bảo vệ những động vật nhỏ này, làm hết sức bảo vệ chúng nó khỏi bị tổn thương, thế nào, các học muội suy nghĩ lại chút xem?”

Kim Tịch nhìn Sở Chiêu: “Em cảm thấy cũng có thể đấy.”

Bạc Diên dọn giá vé lại đi tới, nói với Kim Tịch: “Nghĩ kĩ hẵng gia nhập, câu lạc bộ hoang dại không có điểm hạnh kiểm đâu.”

Kinh Trì nháy mắt ra hiệu với Bạc Diên, thấp giọng oán trách: “Thư ký Bạc cùi chỏ hướng ra ngoài hả.”

Kim Tịch nói: “Chúng em suy nghĩ kỹ rồi, muốn gia nhập câu lạc bộ Meo Meo, không được thêm điểm hạnh kiểm cũng không sao.”

Sở Chiêu gật đầu: “Dù sao ở các câu lạc bộ khác cũng không được thêm điểm hạnh kiểm, còn hại bọn em mất hai mươi đồng tiền gia nhập nữa.”

Kinh Trì nghe vậy, vui mừng quá đỗi, vội vã dặn dò Hứa Triều Dương: “Trưởng ban tuyên truyền, mau cầm bảng đăng ký gia nhập câu lạc tới cho học muội điền.”

Hứa Triều Dương nhún vai: “Cái câu lạc bộ rách nát của chúng ta làm gì có thứ như bảng đăng ký gia nhập hả?”

“Có mà, hai ngày trước thư ký Bạc đã tự tay vẽ đó.”

Bạc Diên mặt không chút thay đổi nói: “Hôm trước giấy vệ sinh ở ký túc xá đã dùng hết, mấy tờ đăng ký bị trưởng ban tuyên truyền cầm đi dùng việc khẩn cấp rồi.”

Kinh Trì: …

Im miệng, im miệng im miệng, đừng nói nữa!

Bạc Diên trực tiếp đưa mấy tờ giấy vẽ cho hai cô gái làm bảng đăng ký, dùng chữ viết nghệ thuật xinh đẹp viết phần họ tên, học viện và phương thức liên lạc, còn vẽ mấy con mèo nhỏ đơn giản đáng yêu ở vị trí bên góc.

Hai người Kim Tịch và Sở Chiêu gục xuống bàn, thành thành thật thật điền hết bảng đăng ký, rồi đưa cho Kinh Trì, anh ta nói: “Chúc mừng học muội chính thức trở thành thành viên của câu lạc bộ Meo Meo, mời thư ký Bạc tới nói vài câu với các học muội nào.”

Kim Tịch và Sở Chiêu mặt đầy mong đợi nhìn Bạc Diên.

Đôi mắt phượng đen nhánh của Bạc Diên dừng lại một lát trên người Kim Tịch, thản nhiên nói: “Nếu như chọn gia nhập vào câu lạc bộ Meo Meo, hy vọng các em ít nhất kiên trì được một học kỳ, không nên bỏ dở giữa chừng, đây là một câu lạc bộ làm việc tình nguyện đầy ý nghĩa, không thú vị như trong tưởng tượng, trước mắt thiếu người, công việc có thể tương đối nặng nề, những việc này các em phải có sự chuẩn bị tâm lý.”

Kinh Trì ho nhẹ một tiếng: “Nói nghe trầm trọng như vậy làm gì, câu lạc bộ của chúng ta rất thú vị đấy, ví dụ như tổ chức đi chơi hóng mát ở ngoại thành định kỳ.”

Hứa Triều Dương: “Gì? Chúng ta còn có hoạt động đi chơi hóng mát ở ngoại thành, tớ làm trưởng tuyên truyền sao không biết nhỉ?”

Kinh Trì trừng mắt liếc anh ta: “Trước đây không có, bây giờ có không được sao!”

Vì ở Chiêu có việc nên rời đi trước, Kim Tịch ở lại, thành thành thật thật nghe Kinh Trì giới thiệu công việc của câu lạc bộ, sắc trời dần tối, cô đứng dậy rời đi, Bạc Diên cũng theo đó thả bút vẽ trong tay xuống, nói: “Trời tối không an toàn, bổn thư ký đi tiễn cô ấy.”

Kinh Trì: …

Này, người ta ở đối điện, cái vị nói không an toàn kia, mới là thành phần không an toàn lớn nhất đó!

Bạc Diên đóng cửa ký túc xá lại, xoay người đẩy Kim Tịch vào tường, tay đặt trên bả vai cô, tầm mắt hạ xuống, dịu dàng hỏi: “Anh nhớ rõ em rất sợ chó.”

Hai ngày trước anh rắc thức ăn cho chó trong bụi cỏ, khi dẫn mấy con chó hoang tới, Kim Tịch vừa lúc đi ngang qua, nhìn thấy thế nhưng do dự không dám tiến tới.

“Tại sao muốn gia nhập vào câu lạc bộ của bọn anh?”

Kim Tịch cảm nhận được sức nặng bàn tay của anh đang khoát trên bả vai mình. Không nhẹ. Cách lớp vải quần áo, nhiệt độ lòng bàn tay anh truyền tới da cô, khiến cô không khỏi run rẩy một chút, tim bắt đầu đập nhanh hơn.

“Em không sợ chó mà.” Ánh mắt Kim Tịch né tránh, đôi tai trắng nõn lập tức nhuộm đỏ.

Anh nhìn chằm chằm cô từ trên cao xuống cô, môi mỏng hơi mím: “Thật sao?”

“Được rồi, em đúng là rất sợ chó.” Kim Tịch thở dài một tiếng, thừa nhận: “Nhưng em nghe nói các anh rất thiếu người.”

“Là rất thiếu.” Bạc Diên thản nhiên nói: “Ngay từ đầu thật ra có rất nhiều bạn học gia nhập, thế nhưng kiên trì không được một tuần, dài nhất là một tháng, cuối cùng chỉ còn lại ba người trong phòng ký túc của anh, đây không phải là công việc dễ dàng.”

Đôi mắt nai nhu thuận của cô phát ra tia sáng kiên định: “Học trưởng có thể kiên trì, em đây cũng có thể.”

Bạc Diên hơi nhướng khóe mắt, cơ thể tiến sát vào cô, hơi thở ấm thổi tới bên tai cô —

“Hình như em rất thích anh.”

Hô hấp của Kim Tịch chậm lại, nhìn Bạc Diên, con ngươi trong suốt của anh rất thản nhiên, minh bạch rõ ràng, vì vậy Kim Tịch cũng thẳng thắn cho biết: “Đúng vậy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.