Tiểu Dạ Khúc

Chương 26



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Salween

Beta: Gà

“Tôi sẽ không bắt ép, nhưng mà, tôi sẽ dụ dỗ.”

Kim Tịch buông tờ giấy khảo sát xuống: “Haiz, không đọc nữa, mấy cái này đều là thứ quái quỷ gì ý, quá đen tối.”

Mấy cô gái nghe được cũng mặt đỏ tới mang tai, trái tim không ngừng đập loạn cả lên, đều là những mầm non chưa từng yêu đương, lại đi nói về những vấn đề cấm kỵ này nên xấu hổ không chịu nổi.

Buổi tối, mấy người phân công công việc, gắng gượng suốt cả đêm, cuối cùng trước khi đi học cũng hoàn thành được báo cáo khảo sát xã hội mấy nghìn chữ.

Sở Chiêu ngồi dưới ánh đèn, lúc đang sắp xếp lại sấp câu hỏi khảo sát thì lén lút lấy ra một bài khảo sát.

Khi thu mấy tờ giấy khảo sát này, cô đã cẩn thận thừa cơ bóp nhăn một góc trong bài khảo sát của Hứa Triều Dương,

Câu hỏi thứ mười trong bài khảo sát là: Bây giờ bạn có đang thích hay yêu thầm cô gái nào không?

Trên tờ giấy có nếp nhăn này, câu trả lời của anh là có.

**

Cuộc thi cuối kỳ đúng hạn diễn ra, để ứng phó bài thi cuối kỳ nên mấy cô gái ôn tập đến mức tối mắt tối mũi.

Kinh nguyệt tháng này của Kim Tịch chưa tới thăm hỏi cô, mắt thường cũng nhìn ra được sự tiều tụy.

Trong khoảng thời gian phán quyết cuối cùng này, mỗi lần thi xong một môn, trong lòng các cô lại buông lỏng được một phần gánh nặng.

Kinh Trì thừa dịp hai phòng đều chưa rời đi bèn triệu tập các thành viên của câu lạc bộ Meo Meo để tổ chức họp câu lạc bộ.

Bởi vì công việc thường ngày của câu lạc bộ Meo Meo tương đối nặng nề, các thành viên đều đeo vòng cổ cho những con mèo lang thang trong trường, tiêm vắc – xin phòng bệnh cho chúng, cắt sửa móng vuốt, cho ăn theo lịch định kỳ, có đôi khi phát hiện ra những con mèo mới tới, còn phải ôm tới bệnh viện thú y làm phẫu thuật triệt sản.

Vì vậy Kim Tịch bắt Thẩm Bình Xuyên tới làm chân sai việc miễn phí.

Bởi vì câu lạc bộ Meo Meo là câu lạc bộ hoang dại, không có kinh phí câu lạc bộ, cho nên phần lớn đều do nam sinh ở phòng 409 cùng nhau góp tiền.

Ngoại trừ Kinh Trì ra thì những nam sinh còn lại có gia cảnh không tệ.

Kinh Trì tự mình có thu nhập từ việc làm buôn bán lẻ, cũng sẽ lấy ra một phần để trợ cấp cho câu lạc bộ Meo Meo. Sau này bọn cô gia nhập vào, cũng nói muốn tự nguyện bỏ ra một phần phí sinh hoạt để trợ cấp cho câu lạc bộ.

Kinh Trì không đồng ý, chỉ cần các cô góp sức là được rồi.

Nhưng mà lúc Thẩm Bình Xuyên gia nhập vào câu lạc bộ, đây là cơ hội để mấy nam sinh tàn ác làm thịt một lần.

Dựa theo nguyên văn câu nói của Bạc Diên là nếu không cho Thẩm Bình Xuyên để lại chút máu, thì làm sao xứng với thân phận Thẩm đại thiếu gia cao quý có nhà siêu giàu được.

Bây giờ các thành viên của câu lạc bộ Meo Meo không còn gọi Thẩm Bình Xuyên bằng tên nữa, tất cả đều thống nhất cung kính gọi một tiếng — Thẩm thái tử.

Thẩm Bình Xuyên nghĩ, anh ta phải mặc áo lông chồn, mười ngón tay đều đeo nhẫn ngọc bích, khảm cục vàng to lên răng thì mới xứng với cái danh hiệu này.

Hội nghị của câu lạc bộ Meo Meo được tổ chức ở nhà ăn số ba, Kim Tịch đi vào nhà ăn, trông thấy cái ghế ngồi ở phía góc đông nam, Bạc Diên đã đến từ sớm, trong lòng anh đang ôm một con mèo.

Lông toàn thân mèo trắng như tuyết, đôi móng vuốt mủm mỉm nhỏ đang kéo kéo chiếc áo len màu xám của Bạc Diên.

Bạc Diên mặc cho nó chơi đùa vui vẻ, mi mắt rũ thấp, khóe miệng khẽ nhếch, nơi đáy mắt phảng phất một chút ánh sáng.

Kim Tịch có hơi giật mình.

Dáng vẻ đó của Bạc Diên thực sự rất dịu dàng, mặc dù là dưới mùa đông âm độ thế nhưng ở bên cạnh anh vẫn luôn lan tỏa sự ấm áp.

Bạc Diên ngẩng đầu lên trông thấy cô, anh mỉm cười rồi giơ tay lên vẫy cô.

Kim Tịch lập tức chạy như bay tới, nhoài người bên vai của anh, đưa tay sờ sờ chú mèo trắng.

“Anh mang cả Đại Bạch Bạch tới luôn hả.”

Bạc Diên đặt con mèo lên đùi Kim Tịch, nói: “Vừa nãy nó chạy đến cửa ký túc xá số 8 chờ anh, sau khi đi ra rồi vẫn một mực đi theo, anh đi qua, nó liền nằm xuống, lật cái bụng thịt ra cho anh sờ, em đoán xem là chuyện gì.”

“Em không đoán được, muốn chơi với anh chăng?”

Bạc Diên cười khẽ, nắm tay Kim Tịch sờ bụng của con mèo trắng nhỏ: “Nó có em bé.”

Kim Tịch cẩn thận sờ sờ, hình như là hơi cưng cứng.

Cô ngạc nhiên vui mừng nói: “Đại Bạch Bạch đặc biệt tới để báo cho học trưởng Bạc Diên tin tốt này, thần kỳ thật.”

Kinh Trì ngồi xuống, giải thích: “Trên người học trưởng Bạc Diên của em tự nhiên đã mang theo mùi bạc hà mèo*, động vật lưu lạc trong trường có chó lẫn mèo đều thích cậu ấy hết. Năm ngoái chú chó nhỏ Tiểu Hoàng mới tới, được cậu ấy cho ăn mấy lần, rồi cả học kỳ đó, mỗi ngày nó đều tới dưới lầu ký túc xá số 8 chờ cậu ấy, cùng đi tập thể dục buổi sáng với cậu ấy. Đến khi bọn anh huấn luyện, Tiểu Hoàng luôn nằm ở thao trường chờ đợi cậu ấy, mặc kệ mưa gió, em có thể tưởng tượng ra được Tiểu Hoàng thích cậu ấy đến nhường nào không, nếu như huấn luyện viên mà hung dữ với Bạc Diên, Tiểu Hoàng sẽ sủa ngay, giống như là đang bảo vệ cậu ấy vậy.”

(Bạc hà mèo: Là một loại thực vật có hoa họ hoa môi).

280px-Catnip_flowers

Mấy cô gái nghe đến say mê: “Thật cảm động quá.”

Kim Tịch có thể cảm nhận được, lúc ở chung với mèo, trên người Bạc Diên có loại cảm giác dịu dàng không thể tả được.

Đừng nói đến những con vật nhỏ, ngay cả cô cũng muốn được anh thân thiết vuốt ve.

“Sao bây giờ lại không nhìn thấy Tiểu Hoàng nữa ạ?”

“Đầu tháng ba năm rồi lúc khai giảng, bảo vệ nhà trường đã từng triển khai hoạt động dọn dẹp một lần.” Giọng nói của Bạc Diên hơi trầm xuống: “Rất nhiều chó mèo đều bị lôi lên xe tải chở đi, không biết đi về đâu.”

Kim Tịch nhìn Bạc Diên, con ngươi của anh trông sâu không thấy đáy, nhìn không ra tâm trạng, nhưng cô biết, trong lòng anh chắc chắn không dễ chịu.

Suy bụng ta ra bụng người, con vật nhỏ đó thích anh như vậy… làm sao có thể thờ ơ được.

“Lúc đó học trưởng Bạc Diên của em còn tới phòng bảo vệ làm loạn một trận, suýt nữa bị xử phạt.”

Nói đến chuyện này, sắc mặt của Kinh Trì cũng vô cùng trầm trọng: “Câu lạc bộ Meo Meo của chúng ta thành lập ngay chính lúc đó, với những con mèo còn sót lại không bị bắt đi trong trường học, bọn anh đưa chúng đi tiêm vắc – xin và triệt sản, hồ sơ của bệnh viện thú y cũng đã nộp lên phòng bảo vệ, coi như là thỏa hiệp với nhau, bây giờ những người ở phòng bảo vệ thấy những con vật có đeo vòng cổ sẽ không xua đuổi chúng nữa.”

Thẩm Bình Xuyên cười nói: “Các cậu đúng là có tấm lòng lương thiện nhỉ, chỉ có mấy người như này cũng làm được nhiều chuyện phết.”

“Chuyện này chẳng liên quan đến việc có nhiều hay ít người gì, chỉ xem mình có muốn làm hay không thôi.” Hứa Triều Dương nói: “Thực ra những con mèo con chó đó rất đáng thương, ai đối tốt với nó, trong lòng nó đều biết hết. Hai ngày trước lúc đang học trên lớp, chính con mèo quýt ngậm chuột nghênh ngang đi vào lớp học, đặt trước mặt tớ, nhìn dáng vẻ đó chính xác là muốn ông đây cho ăn.”

Thẩm Bình Xuyên cười ha ha: “Vậy nó đối với cậu không tệ đâu nhỉ.”

“Dù sao Thẩm thái tử ngồi ngốc ở câu lạc bộ của chúng tôi lâu thêm sẽ cảm nhận được thôi.”

Sau khi thành viên đã tới đông đủ, Kinh Trì với tư cách là hội trưởng tuyên bố bắt đầu buổi họp —

“Chủ yếu là có vài chuyện muốn nói, sắp được nghỉ đông rồi, trong thời gian đó, chúng ta cũng cần phải có thành viên theo định kỳ tới trường học trông nom, tần suất đại khái là một tuần một lần, mỗi lần tốt nhất là có hai người đi với nhau.”

Ở đây ngoại trừ Lâm Lạc và Kinh Trì ra, mọi người đều là người thành phố B, đều có thời gian để tới trường học trông nom.

“Vậy mọi người tự mình chọn đồng đội đi ha.” Kinh Trì nói: “Tốt nhất là thành viên mới và thành viên cũ phối hợp với nhau.”

Hứa Triều Dương cười nói: “Hội trưởng cậu cứ dứt khoát nói thẳng ra là muốn nam nữ phối hợp đi.”

“Được rồi, mọi người tự thương lượng riêng với nhau đi, tối hôm nay đưa tớ danh sách là được, tan họp tan họp, ông đây còn chưa đọc xong Khí khái Mao Trạch Đông đâu, đi trước đây.”

Buổi tối, trong phòng ngủ nữ sinh, Sở Chiêu hỏi Kim Tịch: “Cậu nhóm với ai thế?”

“Anh tớ muốn tớ chung nhóm, nhưng anh ấy là một thành viên mới hoàn toàn, tớ cũng là nửa người mới, không được, tớ phải chung nhóm cùng thành viên cũ mới được.”

“Vậy cậu chung nhóm với học trưởng Bạc Diên sao?”

Kim Tịch lắc đầu: “Không biết, anh ấy cũng không nói muốn chung nhóm với tớ.”

Ngay sau đó Sở Chiêu liền ngẩng đầu nhìn Sơ Đường: “Người yêu ơi, cậu chung nhóm với ai?”

Sơ Đường ngồi trên giường ôn bài, nghe vậy thì chậm rãi đặt sách xuống, hỏi lại: “Cậu muốn tớ chung nhóm với ai?”

Sở Chiêu đỏ mặt: “Cậu thích chung nhóm với ai thì chung nhóm với người đó.”

Sơ Đường cười cười: “Vậy tớ chung nhóm với Hứa Triều Dương được không ta.”

Sở Chiêu: …

Cô ấy ngập ngừng phút chốc, nhưng vẫn không nói gì, yên lặng ngồi trở về bàn của mình rồi lấy quyển sách ra đọc.

Buổi tối, Bạc Diên gọi Kim Tịch ra ngoài, cũng không nói lời dài dòng vô ích, anh nói thẳng: “Nghỉ đông anh đi với em.”

Kim Tịch cười nói: “Thẩm Bình Xuyên cũng muốn chung nhóm với em, vừa nãy Hạ Vưu cũng nói muốn cùng nhóm với em, em đúng là được hoan nghênh quá.”

Bạc Diên nhéo nhéo gò má mềm mại của cô, giọng nói êm ái: “Đúng đó, em đúng là được hoan nghênh.”

Kim Tịch vươn cánh tay muốn bóp lại Bạc Diên, ai ngờ anh nghiêng đầu tránh khỏi chiêu công kích của cô, thuận thế cầm cổ tay cô, đè cô lên tường, khóe miệng hơi cong, uể oải cười: “Còn muốn động tay động chân với ông đây?”

“Ai da, anh mau thả em ra.”

“Đồng ý chung nhóm với anh, anh mới thả em ra.” Đầu gối của anh tách chân cô ra, cả người đều dán lên, đè đến mức khiến Kim Tịch phải thở dốc.

“Học trưởng Bạc Diên, anh đây là muốn bức cung sao.” Cô thực sự không sợ chủ nghĩa bạo quyền chút nào: “Chỉ với thái độ này của anh, em không thể đồng ý với học trưởng được.”

Bạc Diên thả cô ra, sửa sang lại áo của mình, thản nhiên nói: “Ngày sinh dự sinh của Đại Bạch Bạch ngay trong kỳ nghỉ đông, vốn lúc đầu nghĩ sau khi nó sinh mèo con ra sẽ đưa em đi thăm, nếu em không thích thì thôi vậy.”

Anh nói xong thì xoay người rời đi.

“Này!” Kim Tịch vừa nghe thấy lời này, vội vã đuổi theo: “Học trưởng em chung nhóm với anh!”

Mèo con mới ra đời cũng không dễ thấy, mèo mẹ sẽ giấu mèo con đi, trừ phi là người đặc biệt thân thiết với nó, bằng không không thể thấy được, con mèo trắng kia bình thường rất lạnh lùng, ngay cả Kinh Trì và Hứa Triều Dương mà nó cũng chả thèm để ý tới, chỉ thích mỗi Bạc Diên.

“Học trưởng, đưa em đi được không.”

“Học trưởng của em không có sĩ diện chắc?” Bạc Diên không dừng bước: “Muộn rồi.”

“Học trưởng ơi.” Kim Tịch vội vàng kéo tay Bạc Diên lại, học theo dáng vẻ của anh vừa nãy, nắm lấy cổ tay anh, trực tiếp làm động tác kabe-don với anh, đầu gối cố sức chen vào trong bắp chân của anh: “Anh Bạc Diên, anh dẫn em đi thăm mèo con được không ạ.”

Bạc Diên mặc cho cặp tay cặp chân nhỏ của cô đè anh lên tường, anh cúi đầu, khóe môi nhếch lên, đôi mắt phượng đen như mực, mỉm cười nhìn cô chằm chằm —

“Nói lại xem nào.”

Kim Tịch cực kỳ muốn nhìn thấy mèo con, bây giờ gọi tổ tông cũng được.

“Anh Bạc Diên, anh đưa em đi nhé.” Cô kéo tay anh cầu xin: “Xin anh đó.”

Bạc Diên có thể cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô đang nắm cổ tay anh rất chặt, cảm nhận được xúc cảm mềm mại trong lòng bàn tay cô.

“Được hoan nghênh?”

“Không có không có, em thì coi là được hoan nghênh cái gì, anh Bạc Diên của em mới phải.” Cái miệng nhỏ của Kim Tịch lúc này nói ra câu nào là câu đấy ngọt như mật ong, hết lòng hết dạ lấy lòng anh: “Anh Bạc Diên của em tốt nhất, bình thường cái gì cũng nghĩ tới em, đặc biệt chăm sóc em, lần này chắc chắn cũng sẽ đưa em đi thăm mèo con mà.”

Trong lòng Bạc Diên vì những lời nói ngọt ngào mềm nhũn đó của cô làm cho ngứa ngáy, anh ngoắc ngoắc ngón tay thon dài của mình với cô, thế là Kim Tịch nhón chân lên tiến sát lại gần anh.

Bạc Diên nói nhẹ nhàng bên tai cô: “Anh có thể dẫn em đi, nhưng em cũng phải đồng ý với anh một việc.”

Đừng nói một việc, một trăm việc Kim Tịch cũng đồng ý với anh.

“Anh nói đi.”

“Em ấy, trái tim quá lớn, sau này không được thích nhiều người như thế nữa.” Giọng nói của anh mang theo chút khàn khàn gợi cảm, đầu ngón tay vén tóc của cô ra sau tai: “Chỉ thích một người thôi là đủ rồi.”

Hơi thở ấm áp thổi bên tai cô, khiến tim cô có hơi ngứa, cô không khỏi rụt cổ ra sau một chút, thân thể run lên.

“Ai… ai chứ.”

Bạc Diên cười khẽ, không trả lời mà thả cô ra, xoay người từ tốn đi về phòng ký túc xá —

“Em tự nghĩ xem.”

Lỗ tai Kim Tịch đỏ bừng, tim đập thình thịch, cô la to với bóng lưng của anh: “Học trưởng anh còn chưa đồng ý với em mà.”

Bạc Diên không quay đầu lại chỉ giơ tay làm động tác ok.

**

Cuộc kiểm tra năng lực thực chiến của học viện quốc phòng nhanh chóng kết thúc, còn bài thi văn hóa cộng đồng thì được tiến hành cùng những học viện khác.

Mỗi bạn học đều tự chọn môn học không giống nhau, lịch thi được sắp xếp cũng không giống, có bạn học thi xong rồi liền thu dọn hành lý, rời khỏi trường từ sớm để về nhà đón Tết.

Cuối cùng Kim Tịch cũng đã thi xong môn chuyên ngành cuối cùng, kế đó cô thu dọn sắp xếp lại, chuẩn bị để về nhà.

“Tạm biệt Kim Tịch nha.”

“Đi đường cẩn thận.”

“Lạc Lạc cũng vậy nhé, về nhà đi đường cẩn thận đấy, đừng quên trước quên sau.”

Sau khi nói lời tạm biệt với các bạn cùng phòng, Kim Tịch xách theo hành lý ra cửa, vừa hay cửa phòng ngủ đối diện cũng mở ra.

Bạc Diên cầm hộp sữa tươi, liếc mắt nhìn cô một cái, cười hỏi: “Chuẩn bị về à?”

“Vâng, tạm biệt học trưởng!”

Bạc Diên giẫm lên dép xỏ ngón, lười biếng bước từng bước tới, tiện tay xách chiếc vali màu đỏ cực lớn của cô, tay kia lại xách cái cặp sách của cô lên, vác lên một bên vai.

Xem chừng là muốn xách xuống dưới hộ cô.

Kim Tịch hớn hở theo sát phía sau Bạc Diên, giống như cô vợ nhỏ vậy, quan tâm hỏi anh: “Lúc nào học trưởng về nhà thế ạ.”

“Còn hai môn văn hóa chưa thi.”

Bạc Diên xách chiếc vali đi xuống lầu, mấy nữ sinh đi trên đường trông thấy Bạc Diên xách vali, còn đeo túi của con gái, đều nhìn Kim Tịch với ánh mắt hâm mộ.

“Tết đến học trưởng sẽ về nhà thăm người thân hả?”

Bạc Diên thoải mái nói: “Những năm trước cũng giống vậy, về thăm bên nhà ông nội, cùng ông ấy đón Tết.”

“Vâng.” Kim Tịch gật đầu.

Đến lầu dưới Ký túc xá, xa xa Kim Tịch trông thấy chiếc xe Mercedes màu đen có rèm che của cha dượng Thẩm Thạch Sơn, Thẩm Thạch Sơn vừa tan làm, vẫn đang mặc âu phục đen, ăn mặc đúng mực, đứng ở bên cạnh xe đợi Kim Tịch.

“Học trưởng Bạc Diên, chú em tới đón em rồi, bye bye.”

Bạc Diên đưa tay cầm vali cho cô, xoa xoa đỉnh đầu cô: “Nghỉ đông phải nhớ gửi tin nhắn cho anh đấy.”

“Vâng, em biết rồi.” Trong lòng Kim Tịch có chút không nỡ, đi được hai bước thì quay đầu lại: “Học trưởng, chuyện mèo con, nói lời giữ lời đó.”

Bạc Diên im lặng cười: “Ừ.”

Thẩm Thạch Sơn đón lấy vali của Kim Tịch, để vào trong cốp xe, cười nói: “Cậu bé vừa rồi đẹp trai đấy.”

“Phải ạ, anh ấy là học trưởng của con, rất quan tâm con.”

Thẩm Thạch Sơn khởi động xe, lại hỏi: “Nhà cậu ấy làm gì vậy?”

“A, cái này… con cũng không quá rõ.”

“Vậy nghỉ đông có thể mời cậu ấy tới nhà chúng ta làm khách.”

Kim Tịch hạ kính xe xuống: “Quẹo trái, tòa nhà cuối cùng bên đó là ký túc xá của anh ạ.”

Cô bình tĩnh nói sang đề tài khác, nói thêm chút nữa, không chừng cha dượng sẽ nói đến chuyện đối tượng luôn ấy chứ.

Chiếc Mercedes dừng ở dưới lầu ký túc xá nam số 12, Thẩm Bình Xuyên sớm đã xách vali to nhỏ đứng đợi từ lâu.

Xe dừng lại, anh kéo cốp sau ra, xách tất cả vali của mình để vào.

Bạn cùng phòng đứng ở lề đường tiễn Thẩm Bình Xuyên, anh chạy tới dặn dò bạn cùng phòng mấy câu, nhắc anh ta nhớ lúc chuẩn bị đi phải tổng vệ sinh cho sạch sẽ.

Mãi nói không hề quay đầu lại, chiếc Mercedes “hú” một tiếng, bỗng dưng lao đi.

Thẩm Bình Xuyên vội vã đuổi theo, hô to —

“Cha, con còn chưa lên xe mà!”

“Cha! Chờ chút!”

Thẩm Thạch Sơn không hề để ý, lái xe lượn khỏi sân trường, còn nói với Kim Tịch: “Thừa lúc còn sớm mà đi luôn, nếu không chậm trễ thêm chút nữa, đến khoảng thời gian tan tầm cao điểm lại bị kẹt xe.”

Kim Tịch lục lọi cặp sách, Bạc Diên còn nhét hộp sữa vào cho cô, cô vui vẻ chọc ống hút vào: “Vậy thì phải nhanh lên ạ.”

Í, cảm giác hình như không đúng lắm, lạ lạ chỗ nào ấy.

Trong kính chiếu hậu, Thẩm Bình Xuyên chạy điên cuồng suốt đường, đuổi theo chiếc Mercedes chạy gần nửa sân trường.

Cuối cùng, điện thoại của Thẩm Thạch Sơn reo lên, điện thoại hiện lên là con trai của ông.

Thẩm Thạch Sơn kinh ngạc quay đầu lại: “Anh con đâu?”

Một miệng sữa tươi của Kim Tịch suýt nữa thì phun ra: “Đúng vậy, anh đâu?”

Chiếc Mercedes dừng lại gần sát đầu đường, Thẩm Bình Xuyên cầm điện thoại, thở hồng hộc đi tới, mở cửa xe ngồi vào, thở không nổi —

“Ông đây đúng là con nhặt mà! Không xứng ngồi trên xe của Thẩm tổng!”

Thẩm Thạch Sơn đã thực sự để quên con trai của mình, có chút ngượng ngùng, lại nghe thấy tiếng ông đây của anh liền nổi giận nói: “Không biết lớn nhỏ! Cha từ đầu là tới để đón Tiểu Tịch, thuận đường đưa con về theo thôi.”

Thẩm Bình Xuyên rất tức giận, hét lên: “Cũng chỉ là một cô con gái kế thôi mà cha xem như bảo bối ấy.”

Kim Tịch đạp Thẩm Bình Xuyên một cái, Thẩm Bình Xuyên bèn trả lại một đạp, hai người ngồi ở sau xe đánh nhau.

“Mẹ em…”

“Mẹ nhà anh!”

“Đánh chết em!”

“Em đánh chết anh!”

“A, anh giật tóc em!”

“Cmn em tuổi mèo hả! Còn cào ông đây!”

“Chú Thẩm chú xem anh ấy đi!”

Thẩm Thạch Sơn vô cùng nhức đầu đỡ trán, đều cmn lên đại học rồi, cứ gặp mặt một lời không hợp liền vén tay áo lên đánh nhau, kiếp trước là oan gia đối đầu nhau hay gì.

Cuối cùng, vẫn là Thẩm Bình Xuyên dừng lại trước, sau khi Kim Tịch cho một đạp chí mạng, mặt mũi anh bầm tím ngồi vào trong góc, tay che thân dưới, trầm mặt không nói một lời.

Kim Tịch biết mình vừa đạp một cước vào nơi không nên đạp, nhìn dáng vẻ đau đớn nhắm mắt của Thẩm Bình Xuyên, cô có chút chột dạ, dịch qua nhẹ nhàng hỏi: “Anh trai, anh không sao chứ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.