Tối ngày hôm đó, đương nhiên Bạc Diên sẽ không dễ dàng buông tha cho Kim Tịch.
Khoảng thời gian khi ở với người yêu lúc nào cũng vừa mờ ám lại vừa triền miên. Từ nụ hôn kiềm chế của Bạc Diên, Kim Tịch có thể cảm nhận được sự cường thế, tính nhẫn nại và sức bền của anh.
Cô bị anh đặt trên sô pha. Nụ hôn của anh nồng nhiệt giống như muốn nuốt cô vào trong bụng vậy.
Kim Tịch cảm thấy ý thức đã có hơi hỗn loạn. Vô thức duỗi tay ôm lấy cổ của anh, nghiêng đầu qua để anh tự do hành động.
Âm thanh môi lưỡi dây dưa trong căn phòng vẽ tranh vắng lặng bị phóng đại lên, làm cho lòng người ta dập dờn theo.
Kim Tịch suýt bị hết hơi, khóe môi lộ ra những âm thanh vụn vặt, tựa như tiếng van nài.
Âm thanh này càng làm anh chiếm đoạt cô táo bạo hơn, dường như sự kiềm chế của cơ thể sẽ được giải phóng qua việc hôn môi.
Cô gái bé nhỏ sắp khóc đến nơi, khó khăn thở gấp trong những lúc anh buông ra, vừa khẩn trương vừa dồn dập.
“Bạc…Bạc Diên.”
Dường như tên của anh chính là cọng rơm cứu mạng, cô nhỏ giọng gọi tên, âm thanh mềm mại mỏng manh.
Bạc Diên thân mật dùng mũi cọ cọ cô, như đáp lời cô.
Lời nói của cô luôn bị những nụ hôn của anh ngắt quãng: “Em… Anh đừng làm thế….”
Đương nhiên cô không chỉ ám chỉ nụ hôn cuồng nhiệt của anh mà còn có những ngón tay linh hoạt không nghe lời của anh nữa.
Kim Tịch không chịu nổi đợt tấn công mãnh liệt của Bạc Diên, một cậu nhóc sao lại bị làm hư đến thế này chứ.
Hai má của cô cũng ửng hồng mất tự nhiên.
Bạc Diên đã dừng động tác lại, anh dịu dàng dùng một tay ôm cô vào trong ngực.
Cơ thể của cô gái nhỏ mềm mại, kèm theo mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt nào đó.
Đôi mắt đen láy của cô mở to, đến cử động cũng không dám, chỉ nhìn thẳng vào cần cổ thon dài của anh.
Một lúc sau, yết hầu của anh di chuyển lên xuống, cô nghe được âm thanh nuốt nước bọt nho nhỏ, vừa kiềm chế vừa đè nén.
Bàn tay ấm áp của anh xoa nhẹ mặt cô, bụng ngón tay thô ráp vỗ về hai má cô.
“Khi nào em mới lớn đây?”
Kim Tịch đưa tay vòng qua vòng eo rắn chắc của Bạc Diên, đầu dựa vào cổ anh. Đó chính là nơi khiến cô an tâm nhất.
Nếu anh đã đồng ý với Thẩm Bình Xuyên không động vào cô, thì sẽ tuân thủ lời hứa, bất kể thế nào cũng không làm bừa. Mặc dù thi thoảng làm chút hành động hơi “quá”, nhưng vẫn nằm trong phạm vi cô chấp nhận được.
9 giờ tối, Thẩm Bình Xuyên đi xe đạp, đứng dưới phòng vẽ tranh đón Kim Tịch.
Tối nay vô cùng kì lạ, Thẩm Bình Xuyên cứ cách nửa tiếng lại gửi tin qua WeChat cho Kim Tịch, liên tục hỏi cô đang làm gì. Kim Tịch đều trả lời lại là đang ở cạnh Bạc Diên, nhưng dường như Thẩm Bình Xuyên vẫn luôn lo lắng.
Khó khăn đợi đến thời gian về, Thẩm Bình Xuyên tựa như sợ Kim Tịch không về, cố tình bắt cô gửi định vị rồi đến dưới tầng đón cô.
Dù anh trai nhà mình không giục cô, nhưng cũng không thể để anh chờ mãi được. Kim Tịch đành bịn rịn chào tạm biệt Bạc Diên.
Bạc Diên tiễn Kim Tịch xuống dưới tầng, Thẩm Bình Xuyên nghiêng người dựa vào cạnh cột đèn, cúi đầu xem video bóng rổ, phần mái che đi đôi mắt tuấn tú của anh ấy.
“Anh Thẩm.” Trước tiên Bạc Diên gọi anh ta một tiếng.
Thẩm Bình Xuyên ngẩng đầu, nhắc nhở: “Về sau không được chơi bên ngoài muộn đến vậy.”
“Anh, anh quản hơi bị nhiều rồi đấy.” Kim Tịch vô cùng bất mãn với anh vi làm phiền của anh trai nhà mình: “Em lớn rồi mà.”
“Đợi khi em lớn thật rồi, anh sẽ không quản em nữa.”
Thẩm Bình Xuyên đỡ xe đạp, quay đầu hỏi Bạc Diên: “Về nhà chưa?”
“Ừ.”
Bạc Diên nhìn trái phải, hình như không có xe taxi. Anh lôi điện thoại ra, chuẩn bị gọi xe.
“Nếu không thì leo lên đi, tôi đèo cậu về.” Thẩm Bình Xuyên đã ngồi trên xe đạp, vỗ vỗ yên sau.
“Thế Tịch Tịch làm thế nào giờ?”
“Em ý ngồi phía trước.”
Bạc Diên nhíu mày: “Có được không?”
“Tất nhiên rồi. Tịch thối, leo lên.”
Kim Tịch ngồi trên sườn xe vô cùng thuần thục. Thẩm Bình Xuyên vịn vào ghi đông xe, vây cô ở giữa. Bạc Diên ngồi trên nệm mềm phía sau.
Gió đêm thoáng qua, trời hơi lạnh, lá rụng báo hiệu mùa thu đã đến rồi.
Chân trái chân phải Bạc Diên cứ thay nhau chạm đất, tay bám vào eo Thẩm Bình Xuyên, véo véo, không kìm được lên tiếng: “Anh Thẩm, sao eo anh mềm thế này.”
Đúng lúc gặp đoạn dốc, Thẩm Bình Xuyên thở hổn hà hổn hển nói: “Đừng nghĩ ai cũng giống cậu, thịt trên người chẳng có chỗ nào mềm.”
Bạc Diên cười nhẹ: “Là đàn ông, cứ cứng là tốt.”
Kim Tịch quay đầu lại trả lời Bạc Diên: “Đừng nhìn thấy người anh em cao to thế này mà lầm, người yếu ớt lắm. Lúc anh dậy sớm rèn luyện thì cũng kéo anh em theo đi.”
Bạc Diên đáp ứng luôn: “Không thành vấn đề.”
“Nè nè, cậu sờ đâu đấy!” Thẩm Bình Xuyên cúi đầu, thấy Bạc Diên với tay vào trong áo, sờ tới sờ lùi trên bụng mình.
Bạc Diên véo véo mỡ trên bụng anh ta, nói: “Với dáng người thế này, anh còn muốn theo đuổi con gái viện em á. Không biết tự lượng sức mình.”
Thẩm Bình Xuyên hừ lạnh nói: “Tài năng của ông đây không mê người chắc?”
Kim Tịch cười khanh khách: “Anh ấy với chị Hạ Khinh có lẽ không có hi vọng gì đâu. Người ta coi thường anh ấy. Anh Bạc Diên, làm phiền anh để ý chị gái viện anh hộ anh trai em nha.”
Thẩm Bình Xuyên ấm ức nói nhỏ: “Không cần.”
“Anh đúng là tự thắt cổ trên một cành cây ý.”
“Em cứ để cho anh ấy thắt cổ trên đấy đi.” Bạc Diên vươn tay qua eo Thẩm Bình Xuyên, rồi nắm lấy tay Kim Tịch: “Theo đuổi bạn gái phải chịu chút đau khổ chứ.”
Kim Tịch cười cười, lật tay nắm lấy tay Bạc Diên.
Thẩm Bình Xuyên cúi đầu nhìn mười ngón tay đan chặt vào nhau của hai người, chú cún chỉ biết độc thân thở hắt một hơi.
**
Thẻ sinh hoạt cho sinh viên nghèo trong chương trình Xuân Miêu phải đưa qua ngân hàng làm thủ tục bảo mật cho riêng từng người. Vì thế những bạn làm đơn xin thẻ phải chờ nhận sau đợt phát thẻ cho sinh viên thông thường trước.
Trong lúc vô tình, Dương Hiểu Viện đã nói chuyện này với ông cụ Bạc. Ông cụ không nói hai lời, liền bảo Bạc Diên đưa thẻ sinh hoạt của mình cho Dương Hiểu Viện dùng.
Đương nhiên Bạc Diên không muốn, thế nhưng ông cụ Bạc năm lần bảy lượt khăng khăng, bảo anh có nhiều bạn ở trường. Lúc ăn cơm thì dùng chung thẻ sinh hoạt với bạn, về trả tiền lại là xong. Còn Dương Hiểu Viện mới đến, tính cách hướng nội vã lại còn rất sĩ diện nữa. Đương nhiên cũng không ổn lắm khi bảo cô ta đi mượn thẻ sinh hoạt của bạn khác.
Ông nội là người nhìn Dương Hiểu Viện trưởng thành, dùng nhiều tâm sức đi giúp đỡ, nuôi dạy. Thế nên đối xử với cô ta không tệ.
Bạc Diên rất ít khi cãi lại ông nội, nhất là mấy chuyện vớ vẩn như này. Cũng chỉ là cái thẻ sinh hoạt thôi, nên anh không nghĩ nhiều, đưa thẻ của mình cho Dương Hiểu Viện luôn. Khi đi ăn anh dùng chung thẻ với mấy người Hứa Triều Dương là được.
Trong thẻ của Bạc Diên còn dư vài trăm tệ, Dương Hiểu Viện chấp nhất muốn đưa trả lại số tiền này cho anh. Nhưng anh không cần. Tất cả tiền sinh hoạt của Dương Hiểu Viện đều do ông nội tài trợ, đưa tới đưa lui, cũng đều là tiền của nhà anh mà.
Nhưng ở trong mắt Dương Hiểu Viện, hành động của Bạc Diên lại không mang hàm ý giống như vậy. Cô ta cảm thấy anh coi cô ta là người một nhà.
Do đó trong lúc vô tình, các sinh viên phát hiện ra Dương Hiểu Viện dùng thẻ sinh hoạt của Bạc Diên, vẻ mặt kinh ngạc bên ngoài của mọi người khiến trong lòng Dương Hiểu Viện có một sự thỏa mãn không hiểu nổi.
“Hiểu Viện, thẻ này của cậu…. Không tin nổi thẻ này lại là của Bạc Diên đó! Bạc Diên Viện Quốc Phòng kia đúng không?”
Dương Hiểu Viện đưa ảnh trên thẻ sinh hoạt cho bạn cùng phòng xem: “Ừ, là anh ấy.”
“Ôi trời ơi, sao cậu lại quen Bạc Diên vậy!”
“Việc này không tiết lộ được.”
Dương Hiểu Viện ra vẻ thần thần bí bí, không làm rõ mối quan hệ giữa cô ta và Bạc Diên. Việc này đã thắp lên ngọn lửa hóng hớt hừng hực của mọi người.
“Hiểu Viện, cậu nói đi. Có chuyện gì giữa cậu và Bạc Diên thế? Tò mò chết mất.”
“Đúng đó, trừ phi có trò mèo gì đó, bằng không có gì mà không nói được chứ.”
Dương Hiểu Viện xua tay liên tục: “Không phải như các cậu nghĩ đâu, tớ với anh ấy không có gì cả.”
“Không có gì mà anh ấy lại đưa thẻ cho cậu dùng à.”
Dương Hiểu Viện càng không giải thích rõ ràng thì các sinh viên càng ngày càng nghi ngờ vô căn cứ. Đến mức còn có người quả quyết rõ ràng, Bạc Diên đang theo đuổi Dương Hiểu Viện.
Chuyện Bạc Diên có bạn gái, không phải ai cũng biết. Kim Tịch vốn khiêm tốn, ở khu vực trường học cũng rất ít khi công khai tỏ ra thân mật với Bạc Diên. Chủ yếu là do học viện của Bạc Diên có điều khoản “vô cùng ngang ngược”: Cấm sinh viên trong học viện yêu đương.
Thế nên, Dương Hiểu Viện bị các bạn trong lớp mặc định là bạn gái của Bạc Diên. Mà cho dù không phải là bạn gái thì cũng là người có khả năng nhất.
Dương Hiểu Viện đã đánh giá quá thấp sự hóng hớt của con gái. Chưa đến vài ngày, tin của cô ta và Bạc Diên đã bay đầy lớp.
Ý định ban đầu của cô ta chỉ là muốn bạn học xung quanh nhìn cô ta bằng con mắt khác, lấy lại mặt mũi hôm trao đổi với tân sinh viên. Thêm nữa lúc trước cô ta là người vô cùng bình thường, ít ai chú ý đến.
Giờ cô ta lại thành trung tâm của tất cả mọi người.
Dù bên ngoài tỏ vẻ không quan tâm, nhưng thật ra trong lòng lại hơi đắc chí.
Tuy nhiên tình hình bắt đầu chuyển hướng đến ngoài tầm kiểm soát của Dương Hiểu Viện, cô ta từ từ cảm thấy sợ hãi. Sợ Bạc Diên sẽ vì việc này mà tức giận. Cũng sợ sau khi việc này bại lộ, cô ta sẽ bị chế giễu khinh thường hơn nữa.
Dương Hiểu Viện bắt đầu lo lắng đi giải thích, nói mình và Bạc Diên không có gì cả, chỉ là bạn mà thôi.
Nhưng cô ta càng giải thích, thì mọi người càng chắc chắn giữa hai người có chuyện mờ ám.
Dương Hiểu Viện thật sự khóc không ra nước mắt.
Có đôi khi bị dư luận đẩy lên nơi đầu sóng ngọ gió cũng không phải là chuyện tốt.
………..
Trong trận chiến tranh giành của các câu lạc bộ, Dương Hiểu Viện cầm một xấp giấy chiêu sinh, ngừng chân lại trước quầy câu lạc bộ Hán phục.
Nhóm đàn chị của câu lạc bộ Hán phục búi tóc lên, mặc các kiểu váy xinh đẹp khác nhau, vô cùng thanh lịch. Có đàn chị gảy đàn tranh bài “Ngư Châu Xướng Vãn” thu hút rất nhiều sinh viên đứng xem.
Dương Hiểu Viện bị nhóm đàn chị ăn mặc đẹp đẽ thu hút, nên phấn khởi đi đến trước quầy của câu lạc bộ muốn điền phiếu đăng ký.
Trưởng câu lạc bộ Hán phục là đàn chị năm ba, cô ấy mặc một bộ váy màu xanh nhạt ngồi trên ghế cúi đầu thống kê sinh viên đăng ký.
Sau khi Dương Hiểu Viện điền xong phiếu đăng ký thì đưa cho cô ấy.
“Đưa thẻ sinh hoạt cho chị xem chút nha.”
Dương Hiểu Viện lập tức đưa thẻ của Bạc Diên và phiếu đăng ký cho cô ấy, trong lúc đó, cô ta cũng để ý đến nét mặt của đàn chị.
Tất cả các nữ sinh khi nhìn cô ta dùng thẻ sinh hoạt của Bạc Diên đều lộ ra vẻ mặt hâm mộ. Cô ta cho rằng dựa vào quan hệ với Bạc Diên, sẽ có thể ra oai, thu hút sự chú ý của người khác.
Trước tiên, đàn chị nhìn phiếu đăng lý của Dương Hiểu Viện, sau đó lại nhìn lướt qua thẻ sinh hoạt.
Ảnh bên trái chụp khi Bạc Diên là sinh viên năm nhất, mặt so với bây giờ thì thiếu đi chút mạnh mẽ, trông như thư sinh trắng trẻo. Dù ảnh chụp hơi ngốc, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh.
Nét mặt đàn chị tối sầm lại, hỏi: “Sao em lại dùng thẻ sinh hoạt của người khác?”
“À, thẻ của em còn chưa được phát nên anh Bạc Diên cho em mượn dùng tạm.”
Hai nữ sinh khoác áo truyền thống đứng bên cạnh nhìn nhau, nói: “Nghe bảo có sinh viên nào tán được nam thần Bạc Diên, là cô à?”
Dương Hiểu Viện không nhìn ra được nụ cười xấu xa của hai cô gái, tỏ vẻ ngây thơ trả lời: “Không đâu, không đâu. Em với anh Bạc Diên không có gì hết.”
Trong mắt ba đàn chị, vẻ mặt với cái kiểu làm dáng của cô ta, y hệt là một đóa bạch liên hoa ngây thơ, làm người ta nhìn đã thấy ghét.
Trưởng câu lạc bộ đặt phiếu đăng ký của cô ta lên trên bàn, cười lạnh nói: “Thế cô đứng bên cạnh chờ nhé.”
………..
Câu lạc bộ Văn học ở ngay cạnh câu lạc bộ Hán phục. Ban đầu Kim Tịch chẳng để ý đến Dương Hiểu Viện. Mãi đến khi Sở Chiêu hớn hở đi hóng drama về, bảo với cô: “Đàn em họ Dương kia bị mấy đàn chị bên cạnh chỉnh rồi.”
Kim Tịch tò mò nhìn sang bên cạnh, thấy trưởng câu lạc bộ Hán phục, Thư Mạn.
Thư Mạn chả phải người tốt lành gì. Hồi trước là fan não tàn của Bạc Diên. Vì theo đuổi anh mà làm ra không ít hành động vô cùng quá khích. Chẳng hạn như bày tỏ tình cảm qua radio của trường, thậm chí còn chặn trong rừng nhỏ. Lại còn suýt cho Bạc Diên uống thuốc kích dục.
Bạc Diên không phải là người đàn ông tốt tính, bị quấy rầy liên tục như thế, tích lại bực tức trong lòng. Nếu không phải Kinh Trì và Hứa Triều Dương ngăn cản, có khi đã dùng nắm đấm nói chuyện với Thư Mạn rồi.
Sau lần Bạc Diên tức giận đó, Thư Mạn đã kiềm chế đi rất nhiều, không hành động quá khích gì với anh nữa. Nhưng Thư Mạn thích Bạc Diên, là điều mà rất nhiều người biết.
Giờ Dương Hiểu Viện lại lọt vào tay tiểu ma nữ, tất nhiên là không ăn được quả ngọt.
Thư Mạn không xử lí phiếu đăng ký của Dương Hiểu Viện, cứ để cô ta chờ bên cạnh.
Dương Hiểu Viện nhìn các bạn đến đăng ký, có bạn chỉ mất có ba phút là đăng ký xong. Còn cô ta đã đợi ít nhất ba mươi phút, mà trưởng câu lạc bộ mãi không để ý đến cô ta.
“Chị ơi, em còn phải đợi đến khi nào?”
Thư Mạn không để ý trả lời: “Chờ đi.”
Dương Hiểu Viện kiêu ngạo từ xưa, giờ đã có hơi tức giận: “Dựa vào đâu mà người đến sau tôi lại có thể đi trước. Căn bản là chị đang lãng phí thời gian của tôi. Tôi còn muốn đi thư viện nữa!”
Thư Mạn liếc cô ta từ trên xuống dưới, lôi phiếu đăng ký ra: “Được thôi, đầu tiên đưa tiền tham gia câu lạc bộ đi. 100 tệ.”
“100 tệ!” Dương Hiểu Viện kinh ngạc: “Các câu lạc bộ khác đều chỉ đóng 20 tệ!”
Thư Mạn bực mình nói: “Quần áo trên người bọn tôi đều làm từ vải chất lượng tốt, chẳng phải đặt ở trên mạng đâu. Mấy bộ vớ vẩn cũng vài nghìn. Về sau còn đóng thêm nữa. Chê đắt à. Chơi không được thì đừng có chơi.”
Mấy cô gái đứng xung quanh nhìn cô ta đầy khinh thường.
Mặt Dương Hiểu Viện đỏ bừng, dây thần kinh mẫn cảm nhất trong lòng cô ta bị tổn thương nặng nề. Từ trước đến nay cô ta là người kiêu ngạo, tin rằng nghèo hèn sẽ sinh ra người tài. Dựa vào cố gắng của bản thân, nhất định sẽ gặt hái được sự nghiệp và hạnh phúc.
Mấy người kia có tư cách gì mà cười nhạo cô ta chứ!
“Tôi thi đỗ đại học là do tự mình cố gắng.” Dương Hiểu Viện cắn đôi môi trắng bệch của mình: “Đúng vậy, tôi nghèo. Nhưng tôi không thẹn khi nói so với mấy người chỉ biết dựa vào cha mẹ thì tôi có tương lai hơn!”
Lúc cô ta nói câu này, thậm chí còn giương mắt nhìn Kim Tịch đang đứng trong đám đông.
“Cô điên rồi.” Thư Mạn nở nụ cười: “Ai mà không tự thi đỗ đại học chứ. Sao cô lại có tương lai hơn bọn tôi.”
“Đúng đấy, giỏi thế thì cô đưa điểm đại học cho bọn tôi xem nào. Nói suông thì ai chả làm được.”
Thư Mạn đứng dậy, hất cằm nhìn cô ta: “Biết đánh đàn, khiêu vũ không? Nếu không được thì hát đi. Chỉ cần cô có thể lấy ra một tài nghệ, tôi cho cô tham gia câu lạc bộ Hán phục. Không thu một đồng.”
Đương nhiên Dương Hiểu Viện không biết mấy điều này. Sao cô ta có thể học đánh đàn với khiêu vũ được chứ. Đến điều đơn giản là hát, cô ta còn làm không xong, lần nào hát cũng bị lạc điệu.
Cô ta đau lòng phát hiện ra, bản thân chỉ có mỗi sự kiêu ngạo và chăm chỉ, chứ chẳng có gì khác.
Cô ta có tư cách gì mà bảo bản thân mạnh mẽ hơn người khác?
Đến cả cố gắng, cô ta cũng không so được với nhóm học bá chăm chỉ sáu giờ sáng đến thư viện học.
Dưới ánh mắt khinh thường của mọi người, Dương Hiểu Viện để lại một câu: “Đừng khinh thanh niên nghèo”, rồi chán nản bỏ đi.
Kim Tịch nhìn dáng vẻ khuất nhục của Dương Hiểu Viện, hoàn toàn không cảm thấy vui sướng khi người khác gặp họa. Chỉ thấy cô ta có hơi đáng thương thôi.
Nhưng đây cũng là do cô ta tự chuốc lấy.
Trong trường có nhiều sinh viên thích Bạc Diên, đến ngay cả bạn gái hàng thật giá thật như Kim Tịch còn không dám kiêu ngạo để tránh ghen ghét. Dương Hiểu Viện này thế mà không biết trời cao đất rộng, dám vớ vẩn cậy thế. Bị người khác dạy bảo là đúng thôi.
Cô ta phải trả giá cho lòng ham hư vinh của bản thân.