Trên mái nhà, gió thổi đung đưa quần áo trên dây phơi.
Kim Tịch vất vả nhón chân, dùng kẹp kẹp lại váy màu nhạt lên dây.
Người đàn ông đứng bên cạnh nhận lấy, quen tay giũ giũ, treo quần áo lên.
Kim Tịch quay đầu lại nhìn anh. Có lẽ do vừa huấn luyện xong nên trên mặt anh vẫn còn hơi hồng hồng, người tản ra sức nóng.
Cô giật mình phát hiện ra, mấy ngày rồi không gặp Bạc Diên. Lần gần nhất gặp anh là khi nào nhỉ, sáng hôm qua? Không phải, chắc là chiều hôm kia……
Năm hai, chương trình học của Kim Tịch được xếp dày đặc. Dù có rống thời khóa biểu thì các thầy cô cũng giao thêm nhiệm vụ đọc sách, ngâm mình trong bể tri thức ở thư viện.
Còn Bạc Diên học năm ba thì đã bắt đầu giai đoạn thực chiến, thường hay ra ngoài đến các doanh trại huấn luyện cùng quân nhân. Vì vậy thời gian hai người ở bên nhau vô cùng ngắn ngủi.
Bạc Diên giúp Kim Tịch phơi quần áo. Cô thoải mái ngồi trên cầu thang cạnh lan can. Vươn người, mỉm cười nhìn anh.
Động tác làm việc nhà của anh khá tiêu chuẩn. Ít nhất là so với Kim Tịch thì anh thông thạo hơn nhiều. Lúc phơi quần áo, anh kiên nhẫn lộn quần áo ra rồi vuốt phẳng, tránh cho quần áo bị nhăn.
Bạc Diên phơi quần áo thành một hàng rồi ngồi xuống bên cạnh cô, cùng đợi hoàng hôn.
“Sáng nay Thẩm Bình Xuyên tìm anh.” Anh nói thẳng với cô: “Tay chân nhỏ, đánh thì cũng chẳng đánh lại. Còn đến cà khịa nữa chứ.”
Kim Tịch vỗ vỗ cánh tay rắn chắc của anh: “Anh đừng bắt nạt anh em.”
“Làm trò trước mặt nhiều người như thế. Cậu ta chẳng cho anh mặt mũi gì cả.”
“A…. Anh ấy bộp chộp quá.”
“Nhưng anh không đánh cậu ta.”
Bạc Diên nói với giọng giận dỗi, có chút oan ức nhưng lại nhiều ơi là nhiều sự nũng nịu.
Kim Tịch cúi đầu cười, ngồi lại gần Bạc Diên. Cô dựa cằm lên vai anh, nhìn chăm chú.
Lông mày của anh thẳng dài, làm khuôn mặt anh trở nên sắc nét hơn.
Năm ngoái trông anh chỉ là tên nhóc lớn xác choai choai thôi. Không biết tại sao từ khi vào năm ba, tên nhóc lớn xác lại trở thành đàn ông. Không chỉ khuôn mặt ngày càng cứng rắn mà sức mạnh nào đó trong thân thể anh, khiến cho xương cốt anh phát triển, lột xác từ tên nhóc thành đàn ông.
“Người anh trai bộp chộp này của em cái gì cũng tốt. Mỗi tội là dễ bị kích động, không khống chế được cảm xúc. Anh đừng để ý nhé.” Kim Tịch an ủi anh: “Em sẽ nhắc nhở anh ấy.”
“Thật ra cũng không cần. Anh chỉ nói miệng thôi, không tức giận thật với cậu ta đâu.”
Bạc Diên cúi đầu nhìn dây giày thể thao của Kim Tịch. Anh không để ý lắm tháo ra rồi buộc lại cho cô: “Do cậu ta quan tâm quá thành ra bị loạn thôi.”
Kim Tịch thở dài nhẹ nhõm, cô biết Bạc Diên rộng lượng mà, ít khi so đo với người khác.
Cô nghiêng mặt, hôn trán anh, coi như phần thưởng.
“Người khác hiểu lầm anh không sao cả. Em tin anh là được rồi.”
“Em tin anh mà.” Kim Tịch nhanh chóng nhắc nhở anh: “Anh không cần xảy ra mâu thuẫn với Dương Hiểu Viện. Ông nội lớn tuổi rồi. Anh cứ nghe lời ông đi nhé. Đừng làm ông tức giận.”
Trong lòng Bạc Diên sôi trào cảm xúc, anh kéo tay cô, luồn vào trong áo anh, chạm lên ngực: “Anh nghe lời em.”
“…………..”
Kim Tịch rút tay ra, nhưng anh lại không buông, cứ giữ tay cô lại, đặt lên cơ ngực rắn chắc nóng bỏng của bản thân.
Kim Tịch có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim anh.
“Cho hỏi, anh đang làm gì vậy?”
“Chứng minh cho em thấy anh thật lòng.”
Kim Tịch nhếch môi: “À.”
Thật ra cô chẳng cảm nhận được sự thật lòng nào hết. Chỉ thấy tâm tư không đứng đắn của con cáo già này thôi.
Cô tiện tay nhéo một cái trên ngực anh, cứng cứng căng căng, bên trong toàn là cơ.
Kim Tịch thở dài một hơi.
Bạc Diên hỏi cô: “Sao em có vẻ thất vọng thế?”
“Không, chỉ cảm thấy ngực bạn trai còn to hơn em thôi.”
“Con gái mà đi so ngực to với bạn trai đúng là hiếm đấy.”
Kim Tịch đẩy anh một cái: “Nếu anh ghét thế thì anh… anh đi tìm người to hơn đi.”
Bạc Diên vòng hai tay qua cổ, ôm cô vào ngực mình rồi cúi đầu hôn vào gáy Kim Tịch: “Giả vờ hào phóng hiểu chuyện làm gì. Anh thích vẻ ghen tuông của cô gái nhỏ cơ.”
“Ghét.”
Kim Tịch cố gắng tránh đi nhưng anh lại càng ôm cô chặt hơn.
Cô hé miệng, cắn nhẹ vào tay anh, tạo ra dấu răng mờ mờ. Sau đó cô lại đưa lưỡi ra liếm, y như con mèo nhỏ.
Da anh mặn mặn.
Bạc Diên cảm thấy tim mình mềm nhũn, anh cười nói: “Ông đây huấn luyện xong còn chưa tắm đâu.”
“Phì.”
Anh cười ha ha đứng lên, ôm chặt Kim Tịch, đưa tay lên cạnh miệng cô: “Nếm nữa xem. Đây là hương vị người đàn ông của em đấy.”
“Tránh ra, đừng có ôm em.”
Bạc Diên ôm cô không chịu buông tay, hôn cô nồng nàn và cùng nhau ngắm hoàng hôn. Lúc thì ngửi ngửi sợi tóc của cô, lúc lại cọ cọ vành tai.
Mặt trời đã buông xuống nhường chỗ cho trời đêm, bóng tối nhanh chóng mở ra.
Kim Tịch hơi nghiêng đầu, khó hiểu hỏi: “Bạc Diên, sao anh thích em?”
“Anh thích dáng vẻ hạnh phúc của em.” Anh ôm chặt cô: “Gợi nhớ về hồi bé.”
Bình thường, khi con gái hỏi con trai sao lại thích mình, đa số đều không trả lời được. Nhưng dường như Bạc Diên không hề do dự, miêu tả chính xác cảm giác trong lòng.
“Ngày anh bị ốm ấy, em đến thăm anh. Em khóc.”
Giọng anh hơi khàn: “Sau đó em với Thẩm Bình Xuyên đến nhà anh, cùng anh trải qua lễ Giáng sinh. Đấy chính là ngày vui nhất của anh.”
Kim Tịch im lặng nghe anh giải thích. Bạc Diên rất ít khi tiết lộ cho cô xem chỗ mềm yếu nhất trong lòng mình, vậy nên cô lắng nghe cẩn thận vô cùng.
“Thật ra nhiều lúc anh rất sợ. Sợ em cảm thấy anh không tốt, gia đình rồi tính cách của anh…”
Mắt anh đen nhánh, giống như hồ nước giữa khe núi.
“Cảm ơn em đã chọn anh.”
Anh giống như một người lữ hành cô đơn đi trong đêm. Đến tận khi nắm tay Kim Tịch, cô vui vẻ, có anh trai và tình yêu. Từ người cô toát ra sự ấm áp vô hạn. Tất cả đều là ao ước của anh.
Kim Tịch cúi đầu nhìn bàn tay không thành thật của anh đang đặt trên ngực mình.
Người này… Có thể đừng ở lúc cô đang cảm động thì giở trò lưu manh không!
**
Tối thứ sáu, Bạc Diên chuẩn bị gọi điện cho Dương Hiểu Viện, bảo cô ta trả lại thẻ sinh hoạt và nói rõ ràng với cô ta.
Dù Kim Tịch tỏ vẻ bản thân không để ý, nhưng Bạc Diên không muốn để những tin đồn nhảm này lan truyền trong trường. Anh là người rất coi trọng danh dự, việc anh không làm, anh sẽ không đội nồi.
Tất nhiên, nguyên nhân chính, là do anh vợ của anh không vui.
Vì lý do này, anh phải giải quyết dứt khoát chuyện này.
Nhưng anh còn chưa kịp tìm Dương Hiểu Viện thì nhận được điện thoại của ông nội gọi về ăn cơm.
Nhà ông nội không xa trường lắm. Bạc Diên bèn đi tìm Thẩm Bình Xuyên mượn xe đạp.
Dù Thẩm Bình Xuyên hùng hùng hổ hổ, mặt cũng không vui gì lắm, nhưng vẫn cho anh mượn xe đạp.
“Cậu hành động sớm đi. Sớm phân rõ giới hạn với cái cô sinh viên năm nhất kia. Yêu đương thì phải có vẻ yêu đương. Dù em gái tôi thoải mái, nhưng không có nghĩa là cậu có thể ở ngoài làm càn.” Anh chỉ chỉ hai mắt mình: “Tôi nhìn chằm chằm cậu đó.”
Bạc Diên biết anh vợ mình miệng cứng lòng mềm. Anh đến tôi đi một tí rồi chuyện cũng qua.
“Yên tâm đi, anh.”
Thẩm Bình Xuyên phản ứng lại: “Cậu gọi tôi là gì cơ?”
“Anh.” Bạc Diên ngồi trên xe đạp, quay đầu nhìn anh ta: “Sao thế?”
“Không, không có việc gì.” Anh ta vỗ vai Bạc Diên: “Đi đường cẩn thận, đừng có vượt đèn đỏ.”
“Biết rồi.” Bạc Diên phóng vút đi như một cơn gió.
Thẩm Bình Xuyên nhìn bóng dáng Bạc Diên đạp xe, cảm xúc trong lòng lẫn lộn.
Tự dưng lại có thêm một em trai.
Đứa nào đứa nấy không bớt lo… Về sau… Phải sống thế nào!
Trong nhà, Dương Hiểu Viện xắn tay áo chăm chỉ giúp bà nội rửa rau, cắt củ cải. Dù bà nội bảo cô ta vào nhà nghỉ ngơi, nhưng cô ta không chịu ngồi không mà lấy khăn đi lau bàn trong phòng.
“Hiểu Viện, cháu đến nhà chúng ta thì là khách. Sao lại làm việc này. Bỏ ra đi nào. Trong nhà có dì giúp việc, cháu không cần làm.”
“Không có việc gì đâu bà nội. Ở nhà cháu cũng làm mấy việc này mà. Còn chăm thêm cả em trai ở nhà nữa. Đã thành thói quen rồi ạ. Không làm không quen.”
“Đúng là đứa bé ngoan mà.”
“Đúng rồi bà nội ơi. Lần trước cháu thấy anh Bạc Diên thích ăn bò kho. Cháu đi rửa khoai tây nhé.”
“Được, thế bà nội cũng không khách sáo với cháu nữa.”
Đợi sau khi Dương Hiểu Viện vào phòng, bà nội đi đến bên cạnh ông lão nhà bà nói: “Đứa bé này, đúng là rất ngoan mà.”
Ông cụ Bạc múc nước tưới hoa, không để ý trả lời: “Cô bé sống không dễ dàng. Trong nhà còn có em trai, chị gái như mẹ. Cô bé nhạy cảm hơn mấy cô nhóc cùng lứa nhiều. Mà bản thân cũng hăng hái, học giỏi, không bắt bẻ được.”
“Ông thích cô bé này lắm nhỉ.”
Ông cụ Bạc buông bình hoa xuống nói: “Đứa bé chăm chỉ cố gắng, ai mà không thích.”
Bà nội khẽ thở dài: “Tiếc thật, Diên Diên nhà chúng ta có đối tượng rồi. Nếu không ở cùng với Hiểu Viện cũng hợp. Hiểu Viện làm người ta thương tiếc, còn Diên Diên từ bé đã không có cha mẹ, cũng khiến người ta đau lòng.”
Ông cụ Bạc hừ nhẹ: “Tôi bồi dưỡng Hiểu Viện, không phải để cô bé thành cháu dâu nhà chúng ta. Thằng nhóc ngốc nghếch nhà chúng ta chưa chắc đã xứng với người ta.”
Dù ông đã nói vậy, nhưng chỉ có bà nội biết, ông cụ Bạc coi trọng người cháu đích tôn này như thế nào. Trong lòng ông, chọn cháu dâu không thể qua loa. Dù ông yêu thích Dương Hiểu Viện chăm chỉ chịu khó, nhưng xét đến cùng, cũng không coi trọng lắm.
Bà nội cằn nhằn liên miên: “Cũng không biết bạn gái Diên Diên là người như nào. Nghe bảo người nhà cưng chiều từ bé, chắc hơi có tính tiểu thư.”
“Tính tiểu thư.” Ông cụ Bạc hừ một tiếng: “Với tính cách của tên nhóc ngốc nghếch nhà chúng ta, chẳng phải là dăm bữa lại cãi nhau à?”
“Ông thì biết cái gì.” Bà nội mỉm cười: “Tôi thấy nó thích cô nhóc nhà người ta lắm, không cáu kỉnh đâu. Lúc nào bảo nó dẫn cô nhóc kia về nhà ăn bữa cơm. Để tôi yên tâm hơn.”
“Còn sớm mà.” Ông cụ Bạc chắp tay sau lưng đi vào trong phòng. Nhưng chưa bước được hai bước, ông quay đầu lại, ho nhẹ nói với bạn già: “Lúc đến sinh nhật nó, chẳng phải mời mọi người ăn cơm còn gì? Mời bạn bè nó về nhà cho vui.”
Vài phút sau, ông cụ lại đi ra, giả vờ cầm điếu tẩu, dặn dò bạn già: “Diên Diên về thì bà nhớ bảo với nó, sinh nhật năm nay đừng có đi nhà hàng, làm ở nhà đi.”
Chẳng mấy chốc, Bạc Diên đẩy xe vào nhà, để xe ở cạnh cửa.
“Ông nội, bà nội. Cháu về rồi.”
Bà nội đi ra, cầm lấy balo của anh: “Diên Diên, mau vào phòng. Trong phòng có hoa quả mới mua tươi lắm.”
Bạc Diên cầm ống nước thường ngày hay dùng để rửa sân, cười nói: “Không vội ạ. Bà nội, để cháu rửa xe đạp trước đã.”
“Bà nội đi tìm khăn lau cho cháu.”
Thấy cháu trai về, tất nhiên bà nội rất vui. Bà đi tìm khăn lau cho anh, cười cười nhìn anh lau xe đến bóng loáng.
Dương Hiểu Viện cùng với người giúp việc bê thức ăn lên bàn. Cô ta nhìn thấy Bạc Diên, trong nhiệt tình lại có hơi ngại ngùng, không dám nhìn thẳng vào anh.
Khuôn mặt anh vô cùng đẹp trai, có hơi mang tính công kích. Rất ít con gái có thể nhìn thẳng anh mà không đỏ mặt.
Anh và Kim Tịch gần gũi lâu ơi là lâu, cô mới dám không sợ gì mà chạm anh. Hồi mới yêu, chỉ nói quá hai câu là đỏ mặt, anh chạm cô thì cô sẽ giật mình y như con thỏ rồi chạy ra xa.
Mối quan hệ thân thiết giữa người với người không phải cứ một lần là giải quyết xong mọi chuyện. Phải cần thời gian để cùng nhau duy trì, sau đó dần dần sâu sắc.
Do đó, yêu đương cũng là một kỹ năng sống.
Trong lúc ăn cơm, bà nội có nhắc đến, lúc sinh nhật mời bạn bè đến nhà ăn cơm. Bạc Diên không để ý trả lời: “Đều là mấy thằng nhãi con, siêu siêu ầm ĩ ạ. Con sợ lúc ấy làm phiền đến ông bà.”
“Không sao, bà với ông cháu thích náo nhiệt mà.”
“Được ạ, để cháu với Tịch Tịch trao đổi ạ.”
Bà nội mỉm cười: “Nhìn này, Hỗn Thế Ma Vương nhà chúng ta, giờ làm việc gì cũng phải trao đổi với bạn gái đấy.”
“Việc sinh nhật là do Tịch Tịch sắp xếp mà bà ơi. Lúc đầu, kế hoạch của bọn cháu là mời bạn bè đến nhà cháu mở party nho nhỏ thôi. Bọn cháu đặt nhiều đồ trang trí qua mạng rồi, nên cháu mới muốn hỏi qua ý cô ấy ạ.”
Bỗng nhiên Dương Hiểu Viện lên tiếng: “Ông nội hi vọng anh ăn sinh nhật ở nhà. Dù đàn chị Kim Tịch không muốn, nhưng anh Bạc Diên cũng nên theo ý ông nội đi. Dù sao ông nội cũng là người lớn trong nhà mà.”
Bạc Diên nghe thấy câu nói này, trong lòng không vui: “Chỉ là trao đổi một chút thôi.”
“Ông nội, ông đừng giận. Cháu tin là anh Bạc Diên biết bên nào nặng bên nào nhẹ.”
Ông cụ Bạc gắp đồ ăn vào bát Dương Hiểu Viện, thuận miệng bảo: “Nếu mấy đứa đã sắp xếp rồi thì thôi. Về sau còn cơ hội mà.”
“Ông nội, ông hiểu lầm rồi. Cháu chỉ muốn nói một tiếng với Tịch Tịch thôi ạ….”
“Được rồi.” Ông cụ Bạc khoát tay: “Mấy việc này đều là việc nhỏ. Không nói đến nữa. Ăn cơm.”
Bạc Diên cảm thấy Dương Hiểu Viện luôn có một ma lực đẩy chuyện thoải mái đến bờ vực căng thẳng. Nói ra câu như này, đặt Kim Tịch và ông nội về hai phía đối lập.
Trong lúc ăn cơm, Bạc Diên không nói gì cả.
Dương Hiểu Viện báo cho ông bà tình trạng học tập trên trường, và kế hoạch học tập một năm tới của cô ta. Đầu tiên là thi cấp bốn, sau đó tham gia cuộc thi lấy bằng giáo viên. Cô ta còn cố tình đề cập đến bạn học xung quanh chuẩn bị thi IELTS, trong lời nói toát lên vẻ hâm mộ.
Ông cụ Bạc đơn giản nói: “Cháu muốn ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu à?”
Dương Hiểu Viện đỏ mặt: “Cháu… Cháu không đi được. Cháu không có điều kiện.”
“Chỉ cần cháu cố gắng tiến lên. Ông nội có thể giúp cháu.”
“Không… Không được đâu ông nội. Ông giúp cháu nhiều lắm rồi. Cháu cũng không biết nên báo đáp ông như nào nữa.”
“Chỉ cần tương lai cháu có tiền đồ, chính là sự báo đáp tốt nhất với ông rồi.”
Ông cụ Bạc rất nhiệt tình, trong nhà cũng chẳng thiếu tiền cho đứa nhỏ đi học. Ông giúp đỡ Dương Hiểu Viện hơn mười năm nay, cũng chẳng thiếu mấy năm ra nước ngoài được.
Dương Hiểu Viện nhìn Bạc Diên, hỏi anh: “Đàn anh, đàn chị Kim Tịch có ý muốn đi du học không? Nếu có thì em có thể trao đổi nhiều hơn với chị ấy.”
Bạc Diên trả lời cứng nhắc: “Cô ấy không có ý này.”
Dương Hiểu Viện gật đầu: “Cũng đúng, điều kiện trong nhà đàn chị tốt như vậy, chị ấy không cần… Đi ra ngoài nếm trải khổ cực.”
Bạc Diên cầm chặt đũa. Nhưng ông bà vẫn đang ở trên bàn ăn, anh phải kìm nén tính tình lại.
Bà nội tò mò hỏi Bạc Diên: “Gia đình tiểu Tịch không tệ nhỉ? Làm gì thế?”
“Buôn bán ạ.”
Dương Hiểu Viện tiếp lời: “Bà nội, cha kế của đàn chị Kim Tịch là tổng giám đốc tập đoàn Thẩm thị. Hay được nhắc trên TV ấy ạ.”
“Ồ, tập đoàn Thẩm thị cũng không tầm thường đâu.”
“Gì mà không tầm thường.” Ông cụ Bạc mở miệng: “Con trẻ có phúc của con trẻ. Bố mẹ kiếm được, mà con lại không cố gắng, thì chính là sâu mọt trong nhà.”
Bạc Diên không nhịn được nói: “Ông nội, Tịch Tịch không phải là người như ông nói.”
“Ông đang nói chung thôi, không ám chỉ cô bé.”
Bà nội lập tức chuyển hướng câu chuyện: “Bình thường tiếp xúc nhiều hơn đi. Hiểu Viện à, nếu có gì không hiểu, cháu có thể hỏi tiểu Tịch. Cô bé như chị cháu mà.”
Dương Hiểu Viện ngập ngừng trả lời: “Cháu… Có thể đàn chị không thích cháu lắm.”
Vẻ mặt ông cụ Bạc thay đổi, hỏi: “Sao lại thế?”
Dương Hiểu Viện cúi đầu: “Cháu cũng không rõ nữa. Nhưng… Mỗi lần nói chuyện cùng chị ấy, chị ấy không cởi mở lắm. Cũng có thể do cháu không tốt, làm người ta không thích ạ.”
Hai ông bà cũng không nói nữa, trong lòng đã đoán được hơn nửa.
Cô gái xinh đẹp tính tình không tốt, con nhà giàu. Đây chính là ấn tượng đầu tiên của họ về cháu dâu qua lời kể của Dương Hiểu Viện.
“Dương Hiểu Viện, tôi không biết cô có hiểu lầm gì với Kim Tịch.” Bạc Diên bỏ đũa xuống, trầm giọng nói: “Nếu cô ấy không thích cô, tất nhiên sẽ có lý do của cô ấy.”
“Anh Bạc Diên, em không có ý này. Nhưng anh đừng có vô cớ nghi ngờ em, em chẳng làm gì cả.” Dương Hiểu Viện đỏ mặt, nhìn có vẻ rất oan ức.
Vốn Bạc Diên không muốn nói mấy việc này trước mặt ông bà, nhưng hôm nay Dương Hiểu Viện nói Kim Tịch không đáng một đồng ở trên bàn cơm, làm cho ông bà nội có hiểu lầm với cô. Việc này thì Bạc Diên không nhịn được nữa.
“Đầu tiên, cô đừng có gọi tôi là anh Bạc Diên nữa. Tiếp theo, ở trường đều đồn cô là bạn gái tôi, cô có muốn giải thích gì không?”
Dương Hiểu Viện kích động tức thì: “Đây chỉ là do họ rảnh quá nên nói lung tung thôi. Sao em có thể quản được miệng bọn họ chứ.”
Lúc này, ông nội đúng lúc cắt ngang lời cãi nhau của hai người: “Được rồi, Diên Diên. Cháu đừng hùng hổ dọa người nữa. Hiểu Viện là khách mà.”
Bạc Diên nghe lời ông, không nói câu nào nữa.
Dương Hiểu Viện ngượng ngùng cầm đũa lên. Lời nói của ông nội làm cô ta giật mình hiểu ra. Cô ta tưởng ông nội đã xem cô ta như cháu gái ruột để đối xử. Nhưng không ngờ ông nói một câu “Hiểu Viện là khách” đã đá cô ta ra ngoài.
Cô ta không có tư cách làm cháu gái nhà họ Bạc. Dù rằng ông cụ Bạc đối xử tốt với cô ta, nhưng cũng chỉ là khách khí với người ngoài bình thường mà thôi.