Trong giấc mơ của Bạc Diên, giữa rừng mưa nhiệt đới ẩm ướt khô cằn, khắp nơi đều là mùi thuốc súng, đạn lửa, còn có các anh em vào sinh ra tử.
Anh nằm mơ thấy khuôn mặt của Kinh Trì, một gương mặt có nét tang thương nhưng tràn đầy nụ cười.
Anh ấy vẫn luôn nói gì đó với anh, nhưng bên tai truyền đến tiếng nổ đùng đoàng, Bạc Diên không nghe rõ lời của anh ấy, thậm chí còn không thấy rõ được mặt của anh ấy.
Về sau nữa, anh ấy đi đến một thế giới trắng tinh, tất cả mọi người đều đã rời xa, chỉ còn mình anh đứng trong thế giới trống rỗng đó, sự cô độc vô hạn dần cắn nuốt anh.
Bạc Diên giật mình tỉnh giấc, buổi tối dài đằng đằng, người con gái đang ngủ say bên cạnh anh.
Sự an ổn và hạnh phúc vẫn bao quanh anh, giống như hương thơm của tấm chăn đang bọc lấy anh.
Anh hôn lên trán cô, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Lưng anh bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Đã mất liên lạc với Kinh Trì và Hứa Triều Dương gần nửa năm, nửa năm trước, Hứa Triều Dương có nói mình có một nhiệm vụ đặc biệt, tạm thời sẽ mất liên lạc, bảo anh không cần lo lắng.
Bạc Diên hiểu rõ tính chất công việc của họ, nhiệm vụ luôn được giữ bí mật, đừng nói là nửa năm, có khi ba năm cũng bặt vô âm tính.
Anh tắm nước nóng xong đi ra, điện thoại trong thư phòng bỗng nhiên vang lên.
Trong nhà có lắp đặt đường dây an toàn riêng, như vậy khi cần bàn giao nhiệm vụ cơ mật mới dùng đến đường dây này.
Bạc Diên nhìn đồng hồ, bây giờ là ba giờ sáng.
Không đánh thức Kim Tịch, anh nhanh chóng đi vào phòng đóng cửa lại, nhanh chóng nghe điện thoại.
“Tần đội đó sao?”
Trong điện thoại vang lên tiếng thở dốc nặng nề.
Bạc Diên im lặng hai giây, trong chớp mắt như bị điểm huyệt: “Hứa Triều Dương?”
“Bạc, Bạc Diên!”
Khoảnh khắc Hứa Triều Dương gọi tên anh còn mang theo sự nức nở.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Bạc Diên luôn bình tĩnh lúc này cũng khẩn trương theo.
“Bạc Diên, cậu biết đó, lão Kinh chắc chắn không phản bội, chúng ta cùng một phòng ký túc đi ra, cậu ấy là kiểu người gì, người khác không biết nhưng chúng ta biết…Cậu ấy không thể nào phản bội, không thể!”
“Đừng gấp gáp, hít sâu, nói rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi.”
Hứa Triều Dương từ từ hô hấp, hồi phục lại tâm tình kích động: “Trong đội vừa phát tin, tuyên bố Kinh Trì phản bội, nếu sau này gặp cậu ấy cứ nổ súng, hạ gục luôn!”
Bạc Diên hỏi: “Cậu ấy trở thành tù binh?”
Hứa Triều Dương chậm rãi kể lại mọi chuyện.
Nhiệm vụ truy bắt bọn buôn ma túy nửa năm trước bị thất bại, Kinh Trì vì che chở cho Hứa Triều Dương nên trên người bị trúng vài phát đạn, không thể đi được, sau đó các đội viên có lục soát rừng mưa nhiệt đới ở biên giới nhưng không tìm thấy thi thể của anh ấy.
Bởi vì tính đặc thù của nhiệm vụ, nên không công bố tin đội viên tử trận.
Cho đến cách đây không lâu, có một đội viên đi tuần tra ở biên giới thì phát hiện bóng dáng Kinh Trì, anh ấy ở cùng với bọn buôn ma túy, sau khi bị phát hiện thậm chí còn đả thưởng một đội viên.
Sau đó đội đặc vụ tuyền tin tức này về, bảo Kinh Trì được bọn buôn ma túy mang về, chữa lành vết tương rồi phục vụ cho thủ lĩnh bọn chúng, thậm chí nghe nói anh ấy sắp kết hôn rồi, cưới con gái của tên trùm.
Vốn ban đầu mọi người nghĩ là Kinh Trì đi nằm vùng, mai phục bên cạnh thủ lĩnh buôn ma túy, nhưng không ngờ anh ấy dám nổ súng với đồng đội của mình, làm rất không lưu tình, nên bên trên đưa ra chỉ thị, tuyên bố anh ấy là người phản bội.
Bạc Diên trầm mặc nghe Hứa Triều Dương giải thích, sau đó chỉ hỏi một câu: “Đồng đội bị cậu ấy công kích chết rồi sao?”
“Không có, đạn sượt qua tai, rất nguy hiểm, chỉ cách vài centimet là trúng đầu.”
Hứa Triều Dương thật sự không nhịn được mới lén lút gọi cho Bạc Diên, anh ta không cách nào thuyết phục bản thân Kinh Trì là người phản bội, càng không có cách nào tưởng tượng nổi tương lai khi gặp nhau anh ta sẽ dùng súng chỉa vào anh em.
“Bạc Diên, cậu nói đi…cậu nói cho tớ biết cậu ấy sẽ không thay đổi, chúng ta vẫn là anh em.” Giọng nói Hứa Triều Dương nức nở, tâm tình anh ta sắp sụp đổ.
Tay Bạc Diên đã vô thức nấm thành quả đấm.
“Dĩ nhiên.”
Bạc Diên thấp giọng nói, giọng điệu rất có lực, anh trầm giọng: “Cậu ấy tuyệt đối sẽ không phản bội.”
**
Trong khoản thời gian sau, chuyện Kinh Trì phản bội từ biên giới xa xôi bay về thành phố B, tất cả những người từng tiếp xúc với Kinh Trì đều không dám tin đây là sự thật, nhưng mà, chuyện rõ ràng bày rành rành ra đó, Kinh Trì thật sự đã đầu quân cho bọn buôn ma túy.
Điều khiến Kim Tịch thấy bất ngờ nhất là biểu hiện của Sở Chiêu rất bình tĩnh, cô ấy chỉ nói bốn chữ: “Còn sống thì tốt.”
Còn sống, tất cả mọi chuyện sẽ còn có hy vọng.
Bạc Diên viết một lá thư xin thuyên chuyển, nhưng vẫn luôn để trong ngăn kéo, kỳ kèo không trình lên.
Đêm hôm đó, lúc anh về nhà, Kim Tịch đã bày một bàn thức ăn phong phú, chờ anh về nhà.
“Hôm nay là ngày gì vậy? Con heo lười nhà chúng ta còn đích thân xuống bếp đấy.”
Kim Tịch kéo anh ngồi xuống bàn: “Dĩ nhiên em không dễ xuống bếp rồi, xem như thực hành với anh, sau này bảo bối chúng ta ở bên ngoài cũng không quên hương vị ở nhà.”
Bạc Diên ngẩn ra, giả vờ như không nghe hiểu lời cô nói: “Ngày mai chỉ đi đánh dã ngoại thôi, thực hành gì chứ.”
Trên mặt Kim Tịch vẫn treo nụ cười như cũ, nhưng nó khá miễn cưỡng: “Thì…thì em biết anh muốn đi, không sao cả, đi thì đi, mang học trưởng Kinh Trì quay về.”
Biểu cảm Bạc Diên dần trầm xuống.
Cả nửa tháng nay anh luôn mất ngủ, cứ châm thuốc ngồi trong phòng khách đến sáng.
Kim Tịch im lặng, không quấy rầy đến anh, nhưng cô đều biết cả.
Bạn cùng trường bốn năm, tình cảm anh em này không thể nào bỏ được.
Bạc Diên ôm Kim Tịch đặt lên đùi, đầu ngón tay lướt qua bờ môi của cô, nhẹ véo một cái: “Nói thật đi, em chịu được khi anh đi không?”
Tâm trạng Kim Tịch lập tức không kiềm được, cô nằm lên bả vai Bạc Diên, buồn rầu nói: “Sao chịu được chứ, chỗ đó nguy hiểm như vậy…”
“Vậy còn bảo anh đi à.”
Kim Tịch quyến luyến nằm trên đầu vai của anh, im lặng một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Vì em không muốn anh ân hận lần thứ hai.”
Lần đầu tiên, lúc cha mẹ rời đi, lúc đó anh còn nhỏ, ngay cả khóc lóc cũng lén lút trốn đi khóc một mình.
Lần thứ hai….nếu anh còn trơ mắt nhìn anh em mình bị bắt vào tù, không bỏ sức ra.
Anh sẽ ân hận suốt đời.
Bạc Diên ôm chặt Kim Tịch, giọng nói trầm khàn nhưng rất kiên định: “Anh sẽ bình an quay về.”
“Vâng.”
…
Ngày hôm sau, Bạc Diên nộp đơn xin thuyên chuyển.
Bạc Diên là trợ thủ đắc lực nhất của Tần đội, ông thật sự không nỡ để anh đi, nhưng Bạc Diên đã nói, chỉ tạm thời rời đi, cứu anh em xong anh sẽ quay về.
Vào ngày anh đi, Kim Tịch không tiễn anh, Bạc Diên không thích tình cảnh chia xa đầy nước mắt, bởi vì năm đó anh cũng khóc lóc ôm chân cha mẹ, cầu xin họ quay về sớm, nhưng họ cứ thế đi luôn không về.
Đó là một cái bóng mờ trong tim Bạc Diên, vì vậy Kim Tịch không tiễn anh.
Phi cơ vươn lên bầy trời mây mù, Kim Tịch đứng trên bục giảng trong lớp học, nhìn ra ngoài cửa sổ, mây đen trên bầu trời đang kéo nhau đến, khiến cho người khác cảm giác một cơn giông tố sắp đến.
Cô âm thầm cầu nguyện, khẩn cầu người cô yêu bình an quay về.
**
Nidan nằm ở phía đông nam của vùng biên giới, không thuộc chính phủ, số lượng lớn bọn quân phản động tụ tập ở đây, rồi còn lính đánh thuê và trồng anh túc.
Dưới rừng mưa nhiệt đới xum xuê che cả bầu trời, người đàn ông lấy con dao Thụy Sĩ ở bên hông ra, khắc lại dấu vết thật sâu trên thân cây cao su.
Nhìn vào thân cây cao su đã có vô số dấu dao cắt lên.
Tổng cộng có 207 nhát dao, biểu thị anh ở đây 207 ngày rồi.
Người đàn ông rời khỏi rừng mưa nhiệt đới, nhìn cánh đồng anh túc bạt ngàn trước mặt, gió thổi qua, những cánh hoa đỏ phất phơ, trong không khí tỏa ra mùi hương khiến người khác say mê.
Trên cánh đồng có rất nhiều nông dân đang thu hoạch.
Năm nay là một năm được mùa.
Một người có vóc dáng bốc lửa, một cô gái lanh lợi đang ngồi canh chừng, nhìn ngắm một mảng hoa anh túc lớn, đang nhắm hai mắt.
Kinh Trì im lặng đi qua người cô ta, cố gắng không để cô ta chú ý.
Cô gái đó không quay đầu lại, nhẹ nhàng thốt lên tên anh: “Triều Dương?”
Cô ta dùng tiếng phổ thông không thuần thục đọc lên danh tự này, khiến anh thấy không thật, bây giờ anh không phải Kinh Trì, anh là Triều Dương.
Anh đã bỏ đi cái tên Kinh Trì, nên bây giờ tất cả mọi người đều gọi anh là Triều Dương.
“Triều Dương là mặt trời vừa mọc, là sự nhiệt tình và vui vẻ.”
Cô gái đó đứng lên, đi tới trước mặt anh, đôi con ngươi đen láy thâm thúy ngắm nhìn anh: “Nhưng cho đến giờ anh chưa từng cười, cũng không nhiệt tình với em.”
Cô ta nói tiếng Trung với giọng điệu rất kỳ quái. Nhưng ít ra ở đây cô ta nói tiếng phổ thông tốt nhất, vì cô ta có gia sư dạy.
Cô ta là con gái duy nhất của trùm ma túy Ngụy Tốn, tên là Ngụy Chiêu Chiêu.
Ban đầu Kinh Trì được mang về đã thở thoi thóp, vốn thi thể của anh sẽ bị ném vào đống lửa, tiêu hủy cùng đám anh túc.
Trong lúc thần trí không rõ, anh luôn gọi: “Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu…”
Ở đây không ai dám thân mật gọi hai chữ này.
Ngụy Chiêu Chiêu nghe anh gọi mà nổi hết cả da gà, tình cảm kỳ lạ đánh thẳng vào tâm hồn tuổi trẻ của cô ta. Cô ta để Kinh Trì lại, hơn nữa còn mời bác sĩ giỏi nhất chữa trị cho anh, lấy ra năm viên đạn trong người anh.
Bác sĩ nói anh có thể sống được là một kỳ tích, bị thương nặng như vậy, nửa cái mạng đã giao cho Thượng Đế rồi.
Hai chữ “Chiêu Chiêu” đã cứu Kinh Trì.
Ngụy Chiêu Chiêu là con gái báu vật của Ngụy Tốn, ông ta định tẩy trắng thân phận cho con gái, để cô ta đến Trung Quốc học đại học, nhưng Ngụy Chiêu Chiêu không thích đọc sách, dọa gia sư ở nhà chạy hết, tính cách khá phản nghịch, Ngụy Tốn không thể làm gì khác đành giữ cô ta lại bên người, dạy cô cách làm ăn.
Thân phận của Kinh Trì rất nhạy cảm, ở đây không ai tin tưởng anh. Anh đã vứt bỏ bản thân mình bao gồm cả cái tên, dùng tên giả “Triều Dương” để tồn tại và cam kết thề thốt với Ngụy Tốn.
“Cho tới giờ tôi chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.”
Vào lần đầu tiên anh đi theo Ngụy Tốn mua bán thành công kiếm được một khoảng tiền, anh đã bày ra vẻ mặt mừng rỡ như điên khiến Ngụy Tốn dần dần tín nhiệm anh.
Ngụy Tốn dùng người phải tìm hiểu cặn kẽ, biết hết quá khứ của anh, biết anh xuất thân nghèo khổ, lúc đi học đại học đã tự mình buôn bán.
Người tham tiền là người đáng tin cậy, đây chính là tín ngưỡng trong đời của Ngụy Tốn.
Sau lần Kinh Trì nổ súng với đồng đội mình, điều này đã loại bỏ hoàn toàn lòng nghi ngờ của ông ta, ông ta bắt đầu để anh tiếp xúc với nhiều vụ làm ăn hơn, từ từ bồi dưỡng anh thành ‘người mình’.
Dĩ nhiên nguyên nhân quan trọng nhất là…Ngụy Chiêu Chiêu thích anh.
Có tiền, có đàn bà, Kinh Trì không thể không bán mạng cho ông ta.
“Tại sao tên của anh lại là Triều Dương?” Ngụy Chiêu Chiêu thường xuyên hỏi Kinh Trì những lời này.
Kinh Trì ngồi cạnh cô ta, nhìn cánh đồng đỏ thắm ở xa xa, hơi cau mày, trong mắt đầy dịu dàng—
“Có một khoảng thời gian rất dài tôi muốn trở thành Triều Dương.”
Hâm mộ cậu ấy, ghen tị với cậu ấy, trong lòng cô gái của anh đã từng yêu điên cuồng cậu ấy.