Tiểu Đan Của Giáo Sư

Chương 11



Cô cùng Vô Linh đang vui vẻ đùa nghịch với túi sưởi mới mua. Quả là đồ cao cấp, thực sự rất tốt! Chẳng hiểu sao Vô Linh bỗng trầm tư, thoáng chốc như nhớ ra điều gì:" A! Tiểu Đan! Tôi mới nghe ngóng được một tin, trường mình xuất hiện một giáo sinh tên Nhạc Giang. Đã 33 rồi nhưng rất trẻ đẹp! Còn là người tình cũ làm giáo sư Vu say đắm thời trung học. Cậu nên cẩn thận thì hơn."

Chu Nhã Đan ngán ngẩm thở dài, yêu một đại nhân đẹp trai quả thật mệt mỏi!

Nhưng điều cô không muốn nhất đã xảy ra, Vu Địch lại là trưởng Khoa, phải trực tiếp hướng dẫn cho cô giáo sinh ấy. Vì công việc trở nên bận rộn hơn trước, anh tối về trễ, sáng đi sớm. Thời gian cô ở một mình càng tăng cao, tự nhủ với lòng: là do công việc của anh mà thôi. Nhưng càng tự nhủ như vậy lại càng hoài nghi quan hệ của họ.

________________

Sáng hôm sau Chu Nhã Đan cố tình đi sớm hơn thường lệ nhằm chọc tức anh. Ai ngờ lại quên ví tiền ở nhà. Thôi xong, cô khỏi ăn vặt rồi. Bèn gọi thúc giục anh mau dậy lấy ví cho cô. Vu Địch dù trách cô hậu đậu nhưng vẫn lọ mọ mang tới Chu Nhã Đan mang tới trường.

"Muốn trêu anh cũng khó thật!"

Cô lê chân vào phòng anh, nhìn mồ hôi trên trán mới biết vận tốc chạy của cô thế nào. Anh đặt ví xuống bàn, hai tay dang rộng đón lấy cô. Sinh viên Chu sà vào lòng giáo sư yêu dấu. Vu Địch vùi đầu xuống tóc mây bồng bềnh của học trò cưng, hít một hơi sâu:" Mấy ngày không gặp em, anh thực sự nhớ mùi hương của em."

Tiếng giày cao gót vang lên, dừng lại ở phía cửa văn phòng Vu Địch. Bọn họ luyến tiếc buông nhau. Nhạc Giang xuất hiện chưa đầy một giây sau đó.

Chu Nhã Đan không thể có cảm thiện với cô ta, liền đi thẳng:" Thầy Vu! Em xin phép."

Nhận ra ví hồng trên bàn, Nhạc Giang kéo cô lại:" Em sinh viên, đồ của em."

Cô nán lại, lừ mắt anh một cái:" Không phải của em."

Cô ta ngoái đầu nhìn anh, hết cách, anh cầm ví lên:" Của tôi."

Cô mím môi nhịn cười, cả phòng tĩnh lặng trong sự ngỡ ngàng của cô ta.

________________

Ngẩng đầu, đã muộn thế này rồi. Anh đứng dậy, trời liền đổ mưa lớn, cô đã về từ sớm, cũng may là vậy. Vu Địch khe khẽ thở hơi dài.

"Anh có thể cho em đi nhờ không?"

Là Nhạc Giang. Đành phải đưa cô ta, anh không phải người bạc tình bạc nghĩa. Trên đường hai người im lặng không nói nửa lời, anh cũng không có ý bắt chuyện. Về tới nhà cô ta, Nhạc Giang mới nói:" Trời mưa rất lớn, anh có thể vào nhà em trú mưa, đợi ngợt hẵng về, được không?"

Công nhận rằng trời mưa rất khủng khiếp. Vu Địch không còn cách nào ngoài nó. Hôm nay anh quả rất xui xẻo.

Cô ngồi gọn trên ghế bành, bao giờ anh mới chịu về? Chu Nhã Đan đói meo. Ngoài trời cứ mưa tầm tã không tài nào ngớt. Gió như gào thét, giận dữ đánh gẫy cây cối. Cô lướt web, trước mắt cô là bài cập nhật của Vu Địch fanclub. Có thứ để giải trí rồi!

Chu Nhã Đan sững người, điện thoại trong tay xém rớt xuống đất. Tim như bị ai xé vụn, rỉ máu. Trên web vẫn hiện bài viết cô vừa đọc "Giáo sư Vu đi vào trong nhà cùng giáo sinh Nhạc. Họ đã quay lại?". Anh bỏ rơi cô lạc lõng để đi tìm người phụ nữ khác? Cô không sai, mối quan hệ của họ giờ đây quá đỗi rõ ràng rồi. Tay cô bám chặt nếp áo, cười chối:" Không phải đâu! Chỉ là tin "vịt" thôi! Không phải đâu!"

Tầm nhìn của cô mờ đi như bị phủ màng nước, sống mũi cay cay, giọt lệ nồng nhỏ xuống lòng bàn tay cô. Cô đã lầm tưởng vị trí của mình trong lòng anh. Chu Nhã Đan nắm lấy giọt lệ, hôn lên nó thầm nuốt ngược nước mắt. Cô không được khóc lúc này, trái tim nhỏ bị bóp nghẽn đến ngạt thở, nỗi đau lấn át cơn đói mài dạ dày. Chu Nhã Đan ôm hết chúng vào lòng lặng lẽ về phòng.

Vu Địch về tới nhà, đứng trước căn hộ mới nhớ ra chưa nấu gì cho cô ăn cả. Anh vội vàng phi thẳng vào bếp mặc kệ quần áo nhếch nhác mồ hôi. Lục ục đi lên đi lên phòng cô với nồi cháo nóng hổi. Giáo sư Vu cười một điệu, gõ cửa:" Tiểu háu ăn, mau ra lấy cháo."

"Anh về đi! Em không muốn gặp anh!"

Giọng học trò cưng Chu khàn đặc, không rõ lời.

Vu Địch ảo não, suy nghĩ xem mình đã làm gì có lỗi. Kết quả đặt nồi cháo xuống, nói vọng vào:" Anh để cháo trước cửa, nhớ ăn khi còn nóng."

Dù có khóc lóc đến đâu, cô vẫn không cưỡng lại được mùi cháo xộc lên từ cửa. Chu Nhã Đan âm thầm mở cửa bắc nồi cháo vào, vừa khóc vừa ăn hết nồi cháo tuyệt cú mèo. Ăn xong có vẻ nguôi giận đôi chút, ngoan ngoãn trả nồi trước cửa nhà anh.

Đúng rằng con gái yêu bằng dạ dày, cũng có thể chỉ mình cô như vậy. Trong cháo tối qua như chứa thảo dược, ăn xong cô liền cho rằng mình quá đáng, ma xui quỷ khiến sáng hôm sau lại xuống nhà anh ăn.

Anh có lẽ biết rằng Chu Nhã Đan sẽ tới, trên bàn gắn một mẩu giấy ghi nhớ: Dù không hiểu vì sao em giận anh nhưng anh không thể bỏ mặc cái bụng hay kêu của em. Anh để bữa sáng trong tủ, em hâm nóng trước khi ăn, đừng để đau bụng. Anh phải đi làm sớm, ngon miệng."

Mày đẹp nhíu sâu, chủ nhật cũng không tha cho anh sao? Một mình ăn hết như anh dặn, cô đi tìm Vô Linh tâm sự!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.