Vĩ thanh siêu ngắn kể về chuyện đời thường và cuộc sống của gia đình họ Vu khi các con lên lớp một =))))
Xin cảm ơn các bạn độc giả đã theo dõi suốt thời gian qua. Vĩ thanh nho nhỏ tặng độc giả của bộ "Tiểu Đan của giáo sư" xin giành tặng các độc giả thân yêu <3
***
Hai cục bột đã vào lớp một từ lúc nào, cô cũng bước sang tuổi 30, vẫn là người vợ đảm đang chăm lo việc nhà, hiệu trưởng Vu cũng trở thành người già gần 40, một tấm gương của đồng nghiệp trong nhiệm kỳ thứ hai. Thi thoảng vẫn có những cô gái trẻ đẹp tới hỏi han, khéo léo né tránh dường như trở thành thói quen của anh
" Tôi có vợ hai con rồi, thứ lỗi."
Nhiều lúc, anh cũng chẳng hiểu vì sao thời gian lại bỏ quên vợ anh? Phụ nữ ba mươi nhưng lại mang vẻ đẹp tươi trẻ của tuổi đôi mươi. Vu Địch nghe người ta đồn rằng phụ nữ sau sinh có vẻ đẹp mặn mà nhưng vợ anh lại ngây ngô như vậy? Nhiều lúc anh nghe cô kể rằng: cô bị nhầm thành nữ sinh trung học khi đi mua đồ, vợ yêu của anh cùng bạn xem phim tại rạp, vô tình được cô nhân viên bán vé hỏi: Bạn đủ mười tám chưa ạ? Cũng vì vậy mà chứng minh thư luôn vinh dự nằm trong túi Chu Nhã Đan.
Hôm ấy, anh quyết định nghỉ làm hai hôm ở nhà với vợ con, ông bố đi sớm về muộn nay được hôm ngủ nướng tới gần hai giờ chiều. Chu Nhã Đan thương chồng làm việc mệt mỏi nên cũng để anh ngủ hơn nửa ngày, vốn ngủ nhiều không tốt cho sức khỏe, cô vợ nhỏ dùng hết sức bình sinh kéo chăn anh kêu:" Boss! Anh mau dậy đi! Bây giờ ăn trưa còn muộn, anh muốn ngủ tới bao giờ?!"
Gió lùa qua chiếc áo ngủ mỏng tanh của anh, Vu Địch co rúm người. Ngủ không nổi nữa, anh chậm rãi ngồi dậy ôm chầm lấy tiểu tổ tông, nhìn cô bằng cặp mắt mơ màng.
"Em đừng giận, không kịp ăn trưa thì chúng ta cùng đi mua đồ ăn tối."
_____________
Hai vợ chồng cùng đi chuẩn bị thức ăn, chọn tới chọn lui, tìm tìm kiếm kiếm cuối cùng cũng đầy ắp một giỏ đồ. Không biết có phải ngày lễ hay không, cửa hàng tiện lợi nhỏ ở khu cao cấp bỗng trở nên đông đúc hơn thường ngày, xếp hàng dài như vô tận! Vu Địch cầm lấy giỏ đồ trong tay cô, ghé bên tai nói nhỏ:" Em sang bên đường có quán kem, chờ anh ở đó, ngồi ngoan đừng chạy lung tung, thanh toán xong sẽ qua đón em."
Cô ngốc nghếch hỏi:" Không phải anh bảo em đang đau họng không được ăn kem sao?"
Nụ cười anh như đóa hải đường nở vào chiều thu, Vu Địch dịu dàng xoa rối mái tóc đen óng đang rủ trên vai vợ:" Chỉ một que thôi nhé, ngoan."
______
Nắng đổ ngang đầu, gió nhẹ đong đưa lọn tóc, váy cũng vì thế mà rung rinh nhẹ nhàng. Que kem trong tay đã gần hết, lâu như vậy anh vẫn chưa bước ra, đông đến vậy sao?
"Em gái xinh đẹp, ngồi đây một mình là đang chờ ai? Bạn trai hả?"
Một đám nam sinh cấp 3 tiến tới phía cô, Chu Nhu Đan im lặng không phản bác. Tên cầm đầu được đà làm tới, cậu ta to gan quàng vai cô thốt lên vài lời tán tỉnh:" Có lẽ bạn trai cho em "leo cây"! Hay để anh đây thay hắn ta chăm sóc em.."
Chướng tai gai mắt, Tiểu Đan bẻ tay cậu ta kêu một tiếng đau điếng. Tận dụng túi xách đập đánh cậu ta không còn đường lui, miệng bực tức kêu ca:" Tôi đáng tuổi mẹ các cậu đấy! Ngồi đó mà hỗn xược! Bọn trẻ bây giờ cả loạn rồi! Tên nhãi ranh này!"
Mất cậu học sinh đi cùng do dự tiến tới, chút can đảm nhỏ nhoi để cứu đại ca cũng bị cô làm cho vụt tắt:" Đứa nào qua đây thì biết tay!"
Vu Địch thanh toán xong liền nhanh chóng sải bước sang đường, anh bụm miệng cười, hình ảnh cô vợ nhỏ bé đứng giữa bầy thanh niên cao lớn, không chút e dè, hùng hổ lấy túi xách đập đánh cậu học sinh xấu số, cảnh tượng này đúng là chẳng bao giờ quên được!
Anh giữ cô lại, khẽ xoa dịu:" Tuổi trẻ bồng bột, tha cho cậu ta đi!"
"Lần sau để tôi thấy các cậu bùng tiết đi tán tỉnh con gái nhà lành thì đừng trách tôi vô tình!"
Bọn trẻ tội nghiệp tháo chạy vẫn không quên đồng thanh:" Tuân lệnh Boss!"
_________
Nhà họ Vu thật khiến người ta cười chết! Tiểu Trấn thừa hưởng IQ cao của ba còn Tiểu Hạ lại là một cô bé năng động giống mẹ. Dù Tiểu Hạ học không tốt bằng anh trai nhưng rất khéo léo! Hai anh em như bù trừ nhau, tạo nên một sự hài hòa trong gia đình.
Hôm nay Vu Trấn vừa về đã chia sẻ với mẹ rằng: có một bạn nữ nói thích cậu. Theo nguồn tin từ Vu Hạ, bạn nữ ấy tên Triệu Tiểu Tuyết, một cô bé đáng yêu! Tiểu Trấn lập tức từ chối:" Không! Cậu ấy là một người kì quái! Cậu ấy nói thích con nhưng lại tặng con xương rồng! Không phải rất kỳ lạ sao!?"
"Ba thích cô bé đó, Xương rồng tuy gai góc, cọc cằn là thế nhưng thực chất bên trong chan chứa tình yêu. Loại tình cảm âm thầm lo lắng, chăm sóc cho đối phương, chung thủy một người duy nhất. Khi tỏ tình, ba cũng đã chinh phục mẹ con bằng xương rồng."
Cô cười mỉm, xương rồng gai góc đã đưa anh tới với cô, đúng người đúng thời điểm.