Sắc mặt anh ấy tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra khắp người. Cả người Nhan Triết cứng đờ không thể cử động, như thể bị một thế lực vô hình nào đó khống chế.
Vốn dĩ những con ve sầu nên kêu vo ve liên tục suốt mùa hè, nhưng giờ phút này đây xung quanh lại im ắng một cách quỷ dị. Nhan Triết chỉ có thể nghe thấy từng tiếng đập thình thịch, thình thịch, của tim mình. Cả khoang ngực đau đớn kịch liệt như thể có một bàn tay đang bóp nghẹt.
Nhan Triết không biết sự tra tấn này dài bao lâu, có lẽ chỉ một giây, hoặc kéo dài thật lâu thật lâu. Mãi cho đến khi sau lưng anh ấy truyền đến một tiếng gọi trong trẻo dường như còn mang theo một chút ngây thơ của thiếu niên: “Nhan Triết.”
Khi tên anh ấy được cất lên, không gian cô lập kia bị phá tan ngay lập tức, tiếng vo ve côn trùng đã trở lại. Khí huyết toàn thân cũng đã lưu thông trở lại, cả người anh ấy cũng không còn cứng ngắc như khi nãy. Nhưng có vẻ do quá sợ hãi, nên cơ thể có hơi mềm nhũn.
Nhan Triết lùi lại đột ngột, quay đầu lại thì thấy Ôn Nhiên đứng cách anh ấy không xa, trên tay còn bưng một phần gà rán và một ly Coca. Như thể bắt được vị cứu tinh, anh ấy vội chạy tới: “ANH DÂU!”
Ôn Nhiên đưa gà rán tới trước mặt Nhan Triết: “Nhà bếp vừa làm xong, anh có muốn ăn không?”
Lúc này Nhan Triết làm gì còn tâm trạng ăn uống, cả người anh ấy bị dọa suýt nữa đã thăng thiên. Anh ấy nói một tràng dài: “Anh dâu, Ôn Nhiên, anh nói thật với tôi đi. Có, có phải có thứ gì đó đang lảng vảng xung quanh tôi đúng không?”
Ôn Nhiên hơi nghiêng đầu: “Anh… đã thấy gì?’’
Con ngươi của Nhan Triết co rút lại, mặc dù anh ấy đã cố gắng bình tĩnh, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo một chút run rẩy sau tai nạn vừa rồi: “Một, một đôi giày, ở ngay đó!”
Tuy nhiên khi Nhan Triết quay đầu nhìn về phía cửa sổ khi nãy, màn cửa đã rũ xuống, cửa sổ vẫn đóng, phía dưới trống không không có gì.
Nhan Triết vừa hoang mang vừa khó tin: “Vừa rồi rõ ràng, rõ ràng tôi đã thấy bên đó có một đôi giày. Nó màu đỏ, là loại giày mà phụ nữ bó chân hay mang!”
Ôn Nhiên nói: “Đã nhìn thấy tận mắt, vậy bây giờ anh đã tin chưa?”
Thế giới quan hơn 20 năm của anh ấy đã bị đôi giày thêu khi nãy đánh cho tan nát đến không thể tan nát hơn, và bản thân Nhan Triết cũng không phải là kẻ cứng họng. Đến bây giờ, anh ấy đã tận mắt chứng kiến, mồ hôi trên người và trên quần áo vẫn còn chưa khô, làm sao có thể không tin.
Ôn Nhiên nói: “Anh thật sự bị quỷ ám, hơn nữa thời gian dây dưa cũng không ngắn. Thậm chí thời điểm ám anh còn sớm hơn cả khi anh bắt đầu gặp ác mộng. Có lẽ là vì càng ám càng sâu, nó từ từ ảnh hưởng tới giấc mơ của anh. Chỉ sợ để thêm một thời gian nữa, thứ chịu ảnh hưởng không chỉ có những giấc mơ thôi đâu.”
Sắc mặt Nhan Triết lại tái nhợt, anh ấy muốn hỏi tại sao, trước giờ anh ấy chưa từng trêu ghẹo người ngoài. Đến bây giờ anh ấy thậm chí chưa từng yêu đương lần nào, càng không làm hại đến ai. Thật sự anh ấy không hiểu, tại sao mình lại có thể dính vào loại chuyện thế này.
Thấy Ôn Nhiên dáng vẻ trong trẻo, tuổi cũng không lớn, Nhan Triết nói: “Anh dâu, anh có thể nhìn ra tình cảnh của tôi, vậy anh có cách giải quyết không?”
Ôn Nhiên nói: “Ông ngoại anh quen biết sư phụ tôi, đủ để thấy có lẽ ông ngoại anh có chút hiểu biết về những chuyện này. Mặc dù ông cụ đã không còn, nhưng những người ông quen biết hẳn là vẫn còn. Anh có thể thử tìm vài vị đại sư đáng tin cậy xem.”
Cậu đã nói sẽ không làm bất kỳ điều mê tín nào ở Kỳ gia, đương nhiên lúc này cậu cũng sẽ không tùy tiện gây rối. Quan trọng hơn là cậu thật sự chỉ còn lại một lá bùa cuối cùng. Khi xuyên vào thế giới này, cả người của cậu trên dưới chỉ mang theo một lá bùa hộ mệnh, một cái gương đồng và một chiếc điện thoại di động mà sau khi xuyên đến đây đã không còn dùng được nữa, có thể nói là cậu không còn gì cả. Mà lá bùa duy nhất đó của cậu cũng đã dùng làm quà gặp mặt tặng cho Nhan Triết, bây giờ cậu thật sự nghèo xơ xác rồi.
Vả lại thật ra cậu cũng muốn xem thử huyền thuật ở thế giới này. Cuốn tiểu thuyết mà cậu đọc chỉ toàn nói về chuyện yêu đương, nó vốn không phải là tiểu thuyết linh dị huyền huyễn, đương nhiên sẽ không miêu tả những thứ như này. Đối với Huyền môn* của thế giới này, vì ‘Ôn Nhiên’ nguyên tác không tin, cậu ta chỉ xem đạo quán như một nơi có thể nương nhờ, thậm chí còn nghĩ những điều đó là trò mê tín lừa đảo, vậy nên vô cùng bài xích những chuyện liên quan đến huyền học. Sau khi cậu tới đây, không hiểu sao cậu lại có được ký ức của nguyên chủ, nhưng nguyên chủ cũng không nhớ gì nhiều về những thứ này, vì vậy cậu hoàn toàn không biết gì hết. Nếu như Nhan Triết có thể tìm được một đại sư uy tín, thì cậu có thể thử so sánh xem năng lực của cậu và người của Huyền Môn trong thế giới này để xem sự chênh lệch bao xa.
(Huyền môn: Cách gọi các môn sinh của các Tông Phái Huyền Thuật)
“Hai người đang làm gì vậy?”
Một giọng nói bất ngờ vang lên khiến Nhan Triết vốn đang trong trạng thái chim sợ cành cong* bị dọa suýt nữa đã nhảy dựng lên. Vừa quay đầu lại thì thấy Kỳ Vân Kính, anh ấy lập tức trưng bộ mặt hồn bay phách lạc mặt mũi rỗng tuếch nhìn về phía anh: “Anh họ, sao anh đi đường mà không có tiếng động vậy, đột nhiên xuất hiện, suýt nữa em đã bị anh hù chết!”
(Chim sợ cành cong: tổn thương một lần sẽ e sợ cả đời)
Kỳ Vân Kính liếc nhìn Nhan Triết rồi quét mắt qua Ôn Nhiên, hỏi lại: “Hai người ở đây làm gì?”
Ôn Nhiên biết Kỳ Vân Kính tới, cả người anh tràn đầy ánh sáng công đức, chưa nhìn thấy rõ người nữa đã chói hết cả mắt rồi. Bắt gặp vẻ mặt vô cảm của Kỳ Vân Kính, không đợi Nhan Triết lên tiếng, Ôn Nhiên vội nói: “Chúng tôi chỉ đang bàn về các giá trị cốt lõi, thịnh vượng, dân chủ, văn minh trong xã hội chủ nghĩa. Ngủ ngon!”
Nói xong, Ôn Nhiên nhanh chóng bưng phần gà rán và coca của mình chạy lon ton về phòng, như sợ bị Kỳ Vân Kính bắt được.
Một giây trước bầu không khí còn đang kinh hãi khó hiểu, giây tiếp theo đã lập tức tiêu tan theo từng bước chân của Ôn Nhiên. Nhan Triết nhìn sang anh họ mình. Anh ấy biết rằng giữa hai người họ chẳng có gì ngoài tấm giấy hôn thú, không có tình cảm, lại chưa từng ngủ chung phòng, tựa như hàng tá kịch bản cưới trước yêu sau được viết đầy ngoài kia. Tuy nhiên, bây giờ nhìn thấy thái độ chỉ sợ tránh không kịp của Ôn Nhiên đối với anh họ mình, khả năng kịch bản này có thể diễn ra đại khái là bằng không.
Ôn Nhiên đi rồi, hiển nhiên Kỳ Vân Kính sẽ phải tìm câu trả lời từ trên người Nhan Triết. Nhan Triết khẽ cảm thán trong lòng, lập tức quay lại việc chính: “Anh họ, hình như em bị quỷ ám.”
Kỳ Vân Kính nhíu mày, Nhan Triết nghĩ là anh không tin. Cũng đúng thôi, nếu như không phải tự mình trải qua loại chuyện này, thì có lẽ sẽ chẳng mấy ai dám tin: “Anh họ, em nói thật, không phải ảo giác. Vừa rồi, ngay tại chỗ này em đã nhìn thấy một đôi giày màu đỏ ở dưới cửa sổ. Là loại giày thêu gót sen ba tấc của phụ nữ thời xưa, đôi giày đó cũng xuất hiện trong giấc mơ của em.”
Kỳ Vân Kính ‘ừ’, rồi nói: “Em về phòng trước đi.”
Nhan Triết cho rằng Kỳ Vân Kính vẫn chưa tin, chỉ nói chuyện qua loa với mình, anh ấy lập tức chau mày, nghiêm túc nói: “Anh họ, em nói thật đó, em thề!”
Trong mắt Kỳ Vân Kính hiện lên vẻ khó xử: “Em về phòng trước đi, lát nữa anh tới tìm em.”
Lúc này Nhan Triết mới quay người về phòng, anh ấy đang định đợi khi anh họ tới tìm mình thì sẽ nói rõ về chuyện này.
Kỳ Vân Kính thấy Nhan Triết đã vào phòng, rồi mới nhấc chân đi tới phòng Ôn Nhiên.
Tiếng gõ cửa vang lên, không cần mở cửa Ôn Nhiên cũng biết đó là Kỳ Vân Kính, vì ánh sáng công đức từ bên ngoài đang tràn vào phòng bên dưới khe cửa. Cậu thở dài, sau đó mới đứng dậy mở cửa, việc đầu tiên cậu làm chính là bày tỏ thái độ: “Tôi không có gây rối, cũng không làm gì em họ của anh cả. Tôi chỉ dặn anh ấy đi tìm một đại sư xem giúp mà thôi.”
Kỳ Vân Kính bình tĩnh nhìn Ôn Nhiên một lúc, mới trầm giọng nói: “Nhan Triết thật sự bị quỷ ám?”
Ôn Nhiên nhìn Kỳ Vân Kính: “Tôi nói có thì anh có tin không?”
Kỳ Vân Kính hơi nheo mắt lại: “Cậu làm sao để chứng minh được điều đó?”
Ôn Nhiên rất muốn trừng mắt nhìn Kỳ Vân Kính một cái. Người bị quỷ ám cũng không phải cậu, vì cái gì cậu phải chứng minh.
Có thể là vì tuổi trẻ tràn đầy năng lượng, nên Ôn Nhiên rất phản cảm với những hành động thô lỗ. Vì vậy trong lần đầu tiên cậu gặp Nhan Triết, lúc nhìn thấy cả người anh ấy đầy âm khí, cậu mới không trực tiếp kéo anh ấy lại nói thẳng ‘anh bị quỷ ám’, mà lại hỏi ‘anh có tin hay không’. Thậm chí cậu phải chờ tới khi Nhan Triết tự nhìn ra được vấn đề của bản thân rồi mới chỉ dẫn.
Người bị quỷ ám không phải cậu, chuyện chết người không giải quyết được cũng không phải do cậu, vậy tại sao cậu lại là người bị bức cung tra hỏi về những chuyện này hả? Nói một câu khó nghe, cho dù cậu ngồi yên không thèm đếm xỉa tới người sắp chết, thì người đó cũng không phải do cậu hại chết, không liên quan một chút xíu nào đến cậu. Giúp người là tình nguyện, không phải là nghĩa vụ.
Mà bản thân cậu cũng không thật sự đứng nhìn Nhan Triết bị quỷ hành chết. Dù cậu và Kỳ Vân Kính chỉ là quan hệ hôn nhân hợp đồng, không có chút tình cảm cá nhân, nhưng sau khi cậu tới đây, cho dù là vì nguyên nhân gì đi nữa thì không thể phủ nhận việc bà cụ Kỳ đối xử tốt với cậu là thật. Cậu cũng sẽ không thấy chết mà không cứu, bỏ mặc đứa cháu ngoại duy nhất của bà.
Với mệnh cách của Kỳ Vân Kính mà trở thành người nhà Kỳ gia, chứng tỏ phước đức của người nhà họ Kỳ có thể chịu đựng được mệnh cách của Kỳ Vân Kính. Mặc dù Nhan Triết không mang họ Kỳ nhưng được nuôi lớn ở đây, anh ấy có một nửa dòng máu của Kỳ gia, cũng được coi là thành viên trong gia đình, tất nhiên vận khí của anh ấy không hề kém hơn những người khác. Thông thường, khả năng mà kiểu người phước khí tràn đầy như Nhan Triết chọc phải những thứ dơ bẩn đó còn thấp hơn cả cơ hội trúng giải độc đắc 500 triệu. Dẫu cho có chọc phải, nếu là người khác thì chưa chắc có thể sống được qua đến ngày mai, thế nhưng anh ấy lại có thể trụ được tới bây giờ.
Cũng là vì tạm thời Nhan Triết vẫn chưa gặp nguy hiểm đến tính mạng, nên Ôn Nhiên mới không trực tiếp ra tay. Thậm chí còn chỉ dẫn Nhan Triết đi tìm đại sư khác.
Bản thân cậu rất bài xích và cũng không bao giờ làm ra mấy chuyện truy hỏi đến cùng như thế này, nhưng EQ cơ bản thì cậu vẫn có. Làm người phải biết cúi đầu, ở cái thế giới xa lạ này, chỉ là nói một câu mà thôi, không cần thiết phải đắc tội với người ta.
Ôn Nhiên xoay người trở vào phòng, lấy một chiếc kính bát quái to bằng lòng bàn tay ra, tùy tiện sờ soạng mặt kính một chút rồi đưa cho Kỳ Vân Kính: “Anh có thể tự mình kiểm chứng.”
Kính bát quái
Kỳ Vân Kính nhìn chiếc kính bát quái nhỏ kia, đưa tay nhận lấy. Thật ra cho dù Ôn Nhiên không nói gì, anh cũng đã tin chuyện này hơn phân nửa. Đôi giày thêu ban sáng chính là minh chứng tốt nhất.
Khi không trong vườn lại xuất hiện một đôi giày thêu kỳ dị, bác quản gia đã báo cho anh biết ngay lập tức, đồng thời cũng đã kiểm tra camera giám sát. Điều ghê rợn nhất trong camera là trên chiếc xích đu đó, lại tự động đung đưa suốt đêm dù không có bất cứ ai chạm vào. Và chờ đến khi trời sáng, một tia sáng lóe lên trong nháy mắt, sau đó đôi giày thêu kia liền xuất hiện trên chiếc xích đu.
Anh vốn dĩ không định nói chuyện này với Nhan Triết, cho đến khi anh nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người ở hành lang. Lúc này anh đi hỏi thăm Ôn Nhiên cũng là vì dường như Ôn Nhiên đã nhìn thấy vấn đề trên người Nhan Triết từ lâu.
Tuy nhiên nhìn người trước mặt vẫn tươi cười như cũ, mà hình như trong nụ cười của cậu còn có chút đay nghiến, một tia ngạc nhiên lóe lên trong mắt Kỳ Vân Kính, lại có hơi buồn cười. Cậu nhóc này, tình tình còn dữ dằn hơn so với những gì anh biết.
Ôn Nhiên cũng không nói cho Kỳ Vân Kính biết nên sử dụng kính bát quái này làm sao. Nhưng tấm gương ấy mà, cầm trên tay thì chỉ đơn giản để soi thôi. Sau khi tới phòng Nhan Triết, không đợi Nhan Triết nói chuyện, Kỳ Vân Kính lập tức cầm gương soi vào mặt Nhan Triết.
Nhan Triết bối rối trước hành động này của Kỳ Vân Kính, nhưng ngay sau đó sắc mặt anh ấy lại chợt thay đổi. Bởi vì anh ấy nhìn thấy trong gương, nơi góc phòng của mình có một cô gái mặc áo cưới đỏ tươi đang nhìn mình với ánh mắt âm trầm.