Lý Minh Châu quay đầu nhìn qua thư sinh kia, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, thản nhiên hỏi.
- Giao dịch gì?
- Ta giúp cô giải quyết vụ án này, cô thả ta đi, xem như chúng ta thanh toán xong...
Lý Dịch nhìn nàng nói.
Lý Hiên đứng một bên giật nhẹ tay áo hắn, nhỏ giọng nói.
- Ngươi thật biết rõ bạc này của ai hả?
Hắn rất hiểu rõ tính tình của vị đường muội này, Lý Dịch không mở miệng còn tốt, nếu như đến sau cùng phát hiện bị hắn lừa gạt, chuyện hôm nay coi như không dễ giải quyết.
Lý Dịch cho hắn một ánh mắt yên tâm, Lý Hiên không nói thêm gì nữa.
Tuy chính hắn cũng không biết làm sao phán đoán bạc này thuộc về ai, nhưng từ khi biết Lý Dịch đến nay, hắn làm chuyện nào không phải ngoài dự liệu, không biết giờ phút này hắn lại nghĩ đến phương pháp gì, trong lòng bắt đầu có chút mong đợi.
- Ngươi có biện pháp gì?
Trên mặt Lý Minh Châu lộ ra nhiều hứng thú, ngày bình thường huyện nha xử lý những tranh chấp không rõ ràng này cũng không có biện pháp, nàng ngược lại muốn xem xem thư sinh này có biện pháp gì.
- Rất đơn giản, đã không nói rõ bạc này là của ai, dứt khoát một người một nửa, tất cả đều vui vẻ!
Lý Dịch lấy từ trong ngực ra hai khối bạc vụn, đều khoảng nửa lượng, đoạt thỏi bạc từ trong tay nho sinh rồi cầm bạc vụn phân biệt nhét vào trong ngực đại hán và nho sinh.
Thấy cảnh này, khóe miệng Tiểu Vương Gia Lý Hiên không khỏi giật nhẹ, biện pháp này thật đơn giản thô bạo, thế nhưng đường muội bên kia có thể bỏ qua sao?
Quả nhiên, khi hắn quay đầu nhìn lén thì phát hiện sắc mặt đối phương trở nên có chút khó coi.
Lúc đầu, ba người thanh niên họ Lưu trung thực đứng một bên xem náo nhiệt, thấy cảnh này cũng thiếu chút nhịn không được bật cười.
Nếu bất cứ chuyện gì đều có thể giải quyết thế này thì còn cần tri huyện đại nhân làm gì?
- Đây không phải làm loạn sao!
- Cái này... Cái này tính là biện pháp gì?!
- Thư sinh này quả thực tào lao, nào có ai xử án kiểu này!
Mọi người vây xem gặp cảnh này lập tức trở nên ồn ào, ngươi một lời ta một câu, lao nhao nói.
- Quan sai đại nhân, đây tuyệt đối không thể, bạc thiếu một nửa, thuốc của mẹ ta coi như không mua được!
Đại hán kia nghe vậy, khuôn mặt lập tức lộ ra vẻ cầu khẩn, nhìn Lý Minh Châu nói.
- Vị công tử này nói có lý, người đọc sách tự nhiên có tấm lòng rộng lượng, ta không so đo với tên lưu manh nhà ngươi, phân bạc này cho ngươi một nửa lại như thế nào?
Nho sinh nghe vậy, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng, lập tức nói.
- Đây cũng là phương pháp giải quyết mà ngươi nói?
Lý Minh Châu quay đầu nhìn Lý Dịch, trong ánh mắt chớp động quang mang nguy hiểm.
- Cái này đương nhiên... Không phải.
Lý Dịch cười cười nhìn nàng, nhàn nhạt mở miệng.
- Chân tướng chỉ có một...
Mãnh liệt xoay người, duỗi ra ngón tay chỉ vào nho sinh kia, lớn tiếng nói.
- Hung thủ... Phi! Người nói dối chính là hắn!
Phong cách chuyển biến quá nhanh để mọi người không ai kịp phản ứng.
Trong khi nho sinh kia còn đang ngẩn người, Lý Dịch đã túm lấy bạc vụn từ trong tay hắn, tính cả thỏi bạc vừa rồi kia, cùng nhau nhét vào trong ngực đại hán.
- Lần sau cẩn thận một chút, cầm thêm hai khối bạc vụn này mà nhanh đi mua thuốc cho mẹ ngươi.
Lý Dịch không phải một người hào phóng, nhưng nếu không phải nhờ có hán tử kia, hắn hiện tại đã bị nữ bộ đầu đưa đến huyện nha, cho nên hắn mới khó được hào phóng một lần.
- Đây là có chuyện gì?
Tiểu Vương Gia Lý Hiên không hiểu ra sao, cả người còn đang ngơ ngác.
Mọi người vây xem cũng nhao nhao nghi vấn.
- Cái này là vì sao?
- Vì sao kết luận người nói dối là hắn?
- Không nghĩ ra...
Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía Lý Dịch, chờ hắn giải thích.
Trên gương mặt xinh đẹp của Lý Minh Châu hiện ra một tia nghi hoặc,
Lại có một ít giật mình cũng quay đầu nhìn về phía hắn.
- Ngươi nói bậy, dựa vào cái gì nhận định ta đang nói láo!
Trên mặt nho sinh kia hiện ra một vẻ bối rối, nhưng ngay lập tức lộ ra bi phẫn, nhìn Lý Dịch, bộ dáng như hắn thật bị oan uổng.
- Bởi vì bạc kia vốn chính là của hán tử cho nên hắn đương nhiên không nguyện ý vô duyên vô cớ chia cho người khác một nửa.
Lý Dịch tươi cười chỉ tay về phía nho sinh, nói.
- Mà người chính vì bạc không thuộc về mình, vô duyên vô cớ có thể được phân một nửa, đương nhiên mới đồng ý sảng khoái...
Nghe hắn giải thích, trên mặt Lý Hiên lộ ra vẻ chợt hiểu, có chút ngạc nhiên liếc hắn một cái, phương pháp phá án xảo diệu như thế mà hắn cũng có thể nghĩ ra được?
Mà ánh mắt của Lý Minh Châu xinh đẹp bên cạnh nhìn về phía Lý Dịch, lần đầu phát sinh biến hóa.
Những lời nói này của Lý Dịch làm cho mọi người sững sờ, sau một lát lập tức xôn xao.
- Vị công tử này nói có lý!
- Cao, thật sự cao!
- Vừa rồi lại kém chút bị gia hỏa này lừa, suýt nữa oan uổng hán tử kia!
Trong chốc lát, ánh mắt mọi người nhìn về phía Lý Dịch lập tức thay đổi, có một chút sùng kính và bội phục, mà quay đầu nhìn về phía nho sinh, trên mặt tất cả đều lộ ra vẻ khinh bỉ.
- Thật sự mất hết mặt mũi của người đọc sách!
- Thân là người đọc sách mà có thể làm ra chuyện bỉ ổi như thế!
- Ngay cả tiền người ta cứu mạng mẫu thân cũng lừa gạt, có nhân tính hay không, mau giải hắn đi gặp quan!
Lúc này, trên mặt nho sinh kia rốt cục lộ ra vẻ bối rối, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Dịch, trong lòng vô cùng tức giận.
Giả dối, tất cả đều giả dối!
Thì ra ngay từ đầu đối phương đã đào sẵn hố chờ hắn tự chui vào!
Nhưng lúc này, hắn đương nhiên không thể thừa nhận, bộ dáng oan uổng, lớn tiếng nói.
- Đây chỉ là ngươi suy đoán, không nghĩ tới ta nhất thời thiện tâm lại bị tiểu nhân lợi dụng sơ hở, ta không phục, ta muốn đi huyện nha, ta muốn gặp tri huyện đại nhân!
- Không phục?
Lý Dịch nheo mắt lại.
- Ngươi thật không phục hả?
- Ta không phục!
Nho sinh ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt lóe lên một tia oán độc.
Ba!
Lý Dịch quất một bàn tay lên đầu hắn.
- Có phục hay không?
Nho sinh kia không nghĩ tới thư sinh này lại dám động thủ, bị đánh phát mộng, sau khi lấy lại tinh thần, đưa tay run rẩy chỉ hắn.
- Ngươi, ngươi dám đánh người!
- Đánh ngươi thì làm sao?
Lý Dịch cau mày, một bàn tay lần nữa quất tới.
- Có phục hay không?
- Không phục!
- Có phục hay không!
- Ai u... Ngươi đánh chết ta, ta cũng không phục!
Nhìn Lý Dịch một bàn tay rồi một bàn tay quất lên trên đầu nho sinh, mọi người ở đây đều ngây ngẩn.
Khóe miệng Tiểu Vương Gia Lý Hiên lần nữa quắp, mà ba người thanh niên họ Lưu giống như nghĩ đến chuyện gì không tốt, sắc mặt tất cả đều trở nên khó coi.
Ngược lại là nữ bộ đầu kia lại khoanh tay trước ngực, hứng thú nhìn một màn này, không có một chút ý tứ muốn ngăn cản.
- Có phục hay không!
Không biết quất bao nhiêu bạt tay, đến khi tay hắn đều hơi đau, nho sinh rốt cục nhịn không được.
- Đừng đánh, ta phục, ta phục, bạc này là ta nhặt được!
Giờ phút này, nho sinh chỉ cảm thấy đầu đã to một vòng, đầu váng mắt hoa, trong mắt ngậm lệ quang nói.
- Là sáng này, sau khi ta đánh cược thua sạch tiền, đi ngang qua hán tử kia nhìn thấy bạc từ trong ngực hắn rơi ra, thế là nổi lên tâm tư... Ngươi, ngươi đừng đánh nữa!
Thấy nho sinh rốt cục thừa nhận, Lý Dịch dài thở một hơi dài nhẹ nhõm, thu tay lại, nhìn nữ bộ đầu, mở miệng.