Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 111: Lý Công Tử?



Shared by: nguoichiase

=== oOo ===

Lúc này, nội viện trong phủ, trong một sân vườn, mấy cô gái trẻ tập hợp cùng một chỗ,nhỏ giọng thảo luận.

- Như Ý Lộ kia thật thần kỳ như vậy sao?

Cô gái họ Trần nói cho các nàng biết chuyện phát sinh đêm qua, một cô gái bên cạnh có chút không tin hỏi lại.

Một cô gái đối diện cũng lên tiếng.

- Sợ rằng Ngữ Ngưng nói quá, từ khi vào thu đến nay, muỗi hung hăng ngang ngược, chúng ta đã thử qua rất nhiều loại phương pháp, sao chưa từng có nghe nói đến "Như Ý Lộ" này?

Đối với các cô gái, sau khi vào mùa thu, muỗi ngày càng nhiều là một chuyện làm cho người ta phiền lòng, mà khuê mật mình - Trần Ngữ Ngưng kể cho các nàng về một loại kỳ vật chưa từng được nghe qua gọi là "Như Ý Lộ" để các nàng hiếu kỳ.

- Chẳng lẽ vật kia tốt như chưởng quỹ nói sao?

Cô gái hôm qua đi dạo phố cùng Trần tiểu thư hơi kinh ngạc nhìn nàng, hỏi lại.

- Có hữu dụng hay không, mọi người thử một chút sẽ biết.

Trần Ngữ Ngưng cũng không giải thích thêm, quay đầu nhìn, có chút kỳ quái nói:

- Tú nhi hôm nay sao thế, đi lâu như vậy vẫn chưa trở lại?

Trong lòng đang hiếu kỳ thì rốt cục thân ảnh thiếp thân tiểu nha hoàn xuất hiện trong tầm mắt.

Nhìn tiểu nha hoàn hai tay trống trơn đi tới, trên mặt nàng hiện ra vẻ nghi hoặc, hỏi:

- Đồ ta bảo ngươi đi mua đâu?

Tiểu nha hoàn lộ vẻ mặt đau khổ, có chút vô tội nói:

- Tiểu thư, ta tìm tới "Như Ý Phường" kia, chưởng quỹ nói Như Ý Lộ đã bán hết... Sáng mai bọn họ sẽ giữ lại Như Ý Lộ cho chúng ta, đến lúc đó Tú nhi lại đi lấy là được.

Trần tiểu thư có chút hoài nghi nhìn nàng, hỏi:

- Sao sớm như vậy đã bán hết, nói thật đi, vừa rồi có phải ngươi lại lười biếng dạo chơi ngoài đường hay không?

Bị tiểu thư vạch trần, tâm lý tiểu nha hoàn không khỏi có chút hỏng, vội vàng nói sang chuyện khác.

- Thưa tiểu thư, hôm nay ta đến Như Ý Phường kia còn phát hiện một chuyện."

- Chuyện gì?

Một chiêu này của tiểu nha hoàn quả nhiên hữu dụng, Trần tiểu thư bị nàng câu lên hiếu kỳ trong lòng, hơi nghi hoặc hỏi lại.

Mấy cô gái trẻ xung quanh hiển nhiên cũng sinh ra mấy phần hứng thú, ánh mắt nhao nhao nhìn về phía tiểu nha hoàn.

Nhớ tới chuyện kia, trong lòng tiểu nha hoàn còn có chút ngạc nhiên, nói:

- Chưởng quỹ của Như Ý Phường, giống như là Lý công tử...

- Lý công tử, Lý công tử nào?

Nghe nàng nói thế, trong lòng Trần tiểu thư càng thêm hiếu kỳ.

- Lý công tử?

- Chưởng quỹ Như Ý Phường?

- Đến cùng là chuyện gì xảy ra?

Mấy cô gái xung quanh phản ứng còn mãnh liệt hơn nàng, trên mặt nhao nhao lộ ra vẻ bát quái.

- Lý công tử... Chẳng lẽ, Trần gia đại tiểu thư của chúng ta rốt cục động phàm tâm rồi sao?

Nghe mấy người hồ ngôn loạn ngữ, Trần tiểu trừng các nàng một chút, lúc này mới nhìn tiểu nha hoàn, hỏi.

- Nói chuyện quanh co lòng vòng, muốn bị đánh phải không? Mau nói, Lý công tử gì, chuyện gì xảy ra?

Tiểu nha hoàn nghe vậy, có chút ủy khuất nói:

- Chính là ngày đó, trong hội thơ trung thu, tiểu thư bảo ta đi mời vị Lý công tử kia dự tiệc, tiểu thư ngươi quên rồi sao?

Trong lòng thầm nghĩ, tiểu thư thật vô tình, mấy ngày trước đã yêu thích Lý công tử người ta muốn chết đi sống lại, lúc này mới qua bao lâu, ngay cả hình dạng người ta thế nào cũng không nhớ rõ...

- Hội thơ Trung Thu, dự tiệc?

Vẻ mặt xinh đẹp của Trần tiểu thứ hơi sững sờ, sau đó mới giống như nhớ ra cái gì, có chút kinh hỉ hỏi:

- Ngươi nói là vị Lý công tử kia?

Đêm hội thơ Trung Thu hôm đó, nàng phân công Tú nhi đi mời tài tử, chỉ có một vị như vậy, đương nhiên rất nhanh nhớ ra.

Chẳng lẽ nói, vị công tử anh tuấn nàng gặp hôm qua chính là Lý Dịch Thước Kiều Tiên và Thủy Điều Ca Đầu kia?

Đêm Trung Thu đó, tuy nàng bị tài hoa của đối phương rung động, nhưng xác thực không nhìn thấy tướng mạo đối phương, chỉ nghe người chung quanh nói Lý công tử tài mạo song toàn.

Tài tử Phủ Khánh An chưa có người có thể so sánh được, trong lòng còn đang tiếc nuối vì không thấy được chân dung của hắn, lại không nghĩ tới, hôm qua trong Như Ý Phường kia chính là Lý công tử, đúng là gặp mặt mà không quen biết...

- Lý công tử nào?

- Lý công tử là ai?

- Đúng vậy, mau nói mau nói, đừng thừa nước đục thả câu!

Nhìn thấy biểu hiện trên mặt Trần Ngữ Ngưng, trong lòng mấy cô gái xung quanh càng thêm nghi hoặc, trong lòng khó chịu, nhao nhao mở miệng hỏi.

- Chính là Thủy Điều Ca Đầu Lý Dịch Lý công tử đó...

Tiểu nha hoàn nhìn mấy người, mở miệng.

Nhưng trong lòng thì đang hiếu kỳ, các nàng thế nào đây, vài ngày trước đó còn một mực hô tên Lý công tử ngoài miệng, cả ngày đọc thơ của hắn, sao hiện tại tất cả đều giống như mắc chứng mất trí nhớ rồi?

Xem ra, các tiểu thư nhà giàu đều là người bạc tình...

Trong lòng nghĩ như vậy, lần nữa nhìn về phía các vị tiểu thư tiểu lại không khỏi giật mình, bị quang mang phóng ra từ mắt các nàng hoảng sợ lui lại mấy bước.

Sát vách Như Ý Phường, chủ tiệm vải chậm rãi từ trong tiệm đi ra, thăm dò liếc qua một chút.

Hai ngày qua, hắn đã làm động tác này vô số lần.

Không biết lúc nào, cánh cửa đóng chặt ở đó đã mở ra.

Mà cũng phải nói, cửa hàng đối diện này thật kỳ quái, ngày đầu khai trương thì mở cửa một ngày, hôm qua mở cửa gần nửa canh giờ, sau đó đã không gặp chưởng quỹ nữa.

Chẳng lẽ vì sinh ý không tốt, nên muốn từ bỏ?

Chưởng quỹ béo càng nghĩ cảm thấy khả năng này rất lớn. Chưởng quỹ kia nhìn giống thư sinh hơn là người làm ăn, mở cửa hàng cũng không thấy gào to, khách nhân làm sao biết ở trong đó bán cái gì, làm sao có thể có khách tới cửa?

Tiền thuê cửa hàng này sợ rằng mỗi ngày ít nhất một lượng bạc, không có sinh ý có nghĩa lỗ vốn, hắn ngược lại muốn xem xem, cửa hàng này có thể mở tới khi nào.

Chờ đến khi cửa hàng này thực sự không tiếp tục mở nữa, hắn có thể nói với thư sinh kia một chút, có lẽ sẽ thuê lại với giá thấp, đến lúc đó tiệm vải cũng có thể khuếch trương quy mô lớn, chắc hẳn sinh ý sẽ tốt hơn...

Nếu như sinh ý tiến triển, có thể cân nhắc mở thêm mấy cửa hàng, lại thuê thêm mấy tiểu nhị, còn mình thì lui ra sau làm chưởng quỹ đếm tiền là được, lúc còn sống, nếu có thể trở thành thương nhân buôn vải lớn nhất Phủ Thành Khánh An, đời này cũng không có cái gì tiếc nuối.

Cách đó không xa, hơn mười cô gái kết bạn mà đi, đều hướng về phía này.

Chưởng quỹ béo nhìn thấy rõ ràng, những cô gái này đều đi về phía tiệm vải, trên mặt lập tức hiện ra nụ cười.

Vừa sáng sớm đã có nhiều khách đến cửa, sinh ý tiệm vải đang phát triển không ngừng, ngày mai có thể nói với thư sinh kia một chút, nếu hắn nguyện ý chuyển nhượng cửa hàng, giá tiền còn có thể thương lượng lại một chút...

Cứ như vậy, mộng tưởng của hắn lại gần một bước.

Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt béo chưởng quỹ càng thêm rực rỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.