Sau khi trở lại trại, trước đi một chuyến đến nhà xưởng chế tác Như Ý Lộ, sau khi mùa thu đến, khí trời bắt đầu lạnh nhưng làm trong phường, mấy hán tử lại cởi trần, khí thế làm việc ngất trời.
Tuy mỗi ngày đều chỉ làm một việc nhưng bọn hắn hiển nhiên không cảm thấy buồn tẻ, bất cứ lúc nào cũng có bộ dáng tràn đầy nhiệt tình.
Cái này cũng khó trách, ở chỗ này, bọn họ không phải làm công việc gì mệt nhọc, so với nuội ngựa hoặc làm nông thì nhẹ nhõm hơn nhiều, không chỉ như thế, mỗi ngày còn có thịt ăn, có rượu uống, ban đêm thì cùng với vợ ngồi trên giường đếm tiền, đếm xong thì cầm tiền cất kỹ, hào hứng thì lại làm chút chuyện không biết xấu hổ, không biết thẹn, thời gian qua thoải mái không thể tả.
Lý Dịch đứng bên ngoài nhà xưởng, từ xa nhìn thấy thế yên tâm, mọi việc vẫn bình thường, quay người về nhà mình.
Đi tới cửa, còn chưa bước vào viện đã ngửi được mùi thơm thức ăn nhàn nhạt.
Buổi sáng Tiểu Hoàn và hắn đi đến cửa hàng tự nhiên không phải do nàng nấu cơm, Liễu nhị tiểu thư thì không nói, nàng không biết nấu cơm, mà cho dù nấu được, Lý Dịch cũng chưa chắc dám ăn.
Trước kia đều là Tiểu Hoàn hoặc mình tự nấu cơm, Lý Dịch vô thức nghĩ rằng hai tỷ muội đều không hiểu trù nghệ, thẳng đến mấy ngày gần đây mới biết được, thì ra Như Nghi cũng có một tay trù nghệ phi phàm, ngay cả Tiểu Hoàn được bản thân chân truyền cũng không sánh nổi.
Sau đó Tiểu Hoàn nói cho hắn biết, trước kia khi lão gia còn sống, Tiểu Hoàn và nhị tiểu thư vẫn còn bé, vẫn luôn nhờ đại tiểu thư nấu cơm, trù nghệ của Tiểu Hoàn hơn phân nửa học từ nàng.
Nếu ở hậu thế, nàng sẽ tương đương với thể loại xinh đẹp nghịch thiên, trù nghệ phi phàm, đai đen Taekwondo nhưng lại rất tốt bụng, là nữ thần trong lòng vô số nam nhân, đương nhiên cũng là hình mẫu lý tưởng của Lý Dịch.
Nhưng khi đó hắn bình thường không thể bình thường hơn, cấp bậc nữ thần như thế, chỉ sợ không thèm liếc nhìn hắn.
Hiện tại đã biết, đời trước thường xuyên nhường chỗ ngồi cho người già trên xe buýt, ngẫu nhiên còn đỡ các ông bà lão băng qua đường, không nhặt của rơi, lấy giúp người làm niềm vui... đến giờ có hồi báo.
- Tướng công đã về rồi à, rửa tay xong thì mau lại đây ăn cơm đi.
Lý Dịch vừa mới bước vào viện, lập tức có giọng nói ôn nhu truyền tới.
Sống cùng nhau lâu như thế, đối với thói quen Lý Dịch luôn rửa tay trước khi ăn cơm, Liễu Như Nghi đã không hề cảm thấy kỳ quái.
Gần nhất trong khoảng thời gian này, Lý Dịch mỗi ngày đều đúng thời gian này sẽ về, chờ hắn về tới thì đồ ăn đã làm tốt, loại cảm giác ở nhà luôn có người chờ mình rất không tệ, cách đó không xa, Tiểu Hoàn đã chủ động giúp hắn bưng lên một chậu nước, trên mặt Lý Dịch lộ ra một nụ cười không dễ dàng phát giác, sải bước đi tới.
- Tiền huynh, nhìn bước đi của ngươi vội vàng như vậy, ngươi muốn đi đâu?
- Như Ý Phường.
- Như Ý Phường... Nghe tên có chút lạ, chẳng lẽ là thanh lâu mới mở ở Phủ Thành?
"..."
- Tiền huynh thật không tử tế, chuyện tốt bực này tại sao không gọi tiểu đệ đi cùng? Không bằng cùng nhau đi đến đó, kiến thức một chút, cô nương ở Như Ý Phường này như thế nào...
......
Đứng ở đầu đường Phủ Khánh An, nghe được hai vị thư sinh đi ngang qua đối thoại, Lão Phương bĩu môi, nói thầm nói:
- Ta nói không sai, cái tên này rõ ràng là thanh lâu, nhị tiểu thư còn không tin..."
Lý Dịch liếc Lão Phương một cái, con hàng này lúc ấy còn nghĩa chính ngôn từ nói là trừ Như Ý Phường ra, tên gì cũng không thích hợp, mấy người bác bỏ đề nghị "Lục Thần phường" của hắn, ý kiến cực kỳ thống nhất, hắn bất đắc dĩ mới đặt tên "Như Ý Phường" cho cửa hàng.
Lúc đó, nếu như gọi "Lục Thần phường" thì cũng sẽ không làm cho người ta hiểu lầm?
Đương nhiên, cái tên Như Ý Phường này cũng không phải không có chút ưu điểm, chí ít có thể hấp dẫn một nhóm lớn nam tử không rõ chân tướng đến đây. Trong lòng Lý Dịch cực độ hoài nghi, những tài tử kia mua sắm Như Ý Lộ, chắc dự tính ban giống với thư sinh vừa rồi...
Phía sau hai người, trên gương mặt xinh đẹp của bốn thiếu nữ đều có vẻ kích động,
Ngày bình thường các nàng đều ở trong trại, cực ít đến Phủ Thành, rất nhiều thứ ở đây đều rất mới lạ đối với các nàng.
Có mấy thiếu nữ này, Lý Dịch cũng không cần lúc nào cũng phải đợi trong cửa hàng, hoàn toàn có thể làm một chưởng quỹ, có thời gian thì qua Câu Lan bên cạnh nghe hát, tâm tình tốt một chút thì đồng ý lời mời của những cô gái kia, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, bàn luận nhân sinh lý tưởng... Đến khoái hoạt, dù sao có bó rất nhiều thời gian...
Ở cửa Như Ý Phường đã có không ít người chờ đợi.
Trong những người này, cũng có người đã đặt hàng trước, hôm nay tới lấy hàng, còn có cố ý tới đặt hàng, Lão Phương cõng ở sau lưng một giỏ trúc lớn, bên trong chứa một nhóm Như Ý Lộ vừa xuất xưởng.
- Chưởng quỹ đến!
- Chưởng quỹ, nhanh mở cửa đi, chúng ta đợi ở đây đã lâu.
- Lấy hàng, tại hạ còn phải trở về ôn bài...
......
Nhìn Lý Dịch và Lão Phương đi tới, đám người lập tức phát sinh rối loạn.
- Mọi người không nên chen lấn, ai có đơn đặt hàng viết hôm nay giao hàng, mời qua bên kia chờ một lát, người cần đặt hàng thì mời tới bên này...
Lý Dịch đã có thể rất nhẹ nhàng ứng phó tràng diện này, theo hắn mở miệng, đám người lập tức chia thành hai nhóm, tự giác xếp thành hàng, đứng tại khu vực riêng của mình.
- Ta nói chưởng quỹ, mỗi ngày các ngươi không thể làm nhiều thêm hàng một chút à, ngươi xem ở đây nhiều người như vậy, những thứ này sao đủ?!
Nam tử nào đó phát hiện đơn đặt hàng của mình đã xếp tới mấy ngày sau, nhịn không được mở miệng phàn nàn.
Lời của hắn vừa ra, lập tức để mọi người chung quanh cộng minh.
- Đúng vậy, chưởng quỹ, mỗi ngày chỉ có chừng này thật quá ít!
- Ta đặt hàng hai ngày trước, cho tới hôm nay mới được nhận...
- Cái gì, hai ngày trước? Ngươi có phải chen ngang hay không, ta đã đặt hàng bảy ngày trước đây!
Lý Dịch vươn tay ra hiệu mọi người yên lặng, sau đó giải thích.
- Mọi người có chỗ không biết, sản xuất Như Ý Lộ này có chút rườm rà, chúng ta ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, mỗi ngày cũng chỉ có thể sản xuất mấy chục bình mà thôi, nếu làm nhiều hơn, chỉ sợ công hiệu sẽ giảm xuống.
Mọi người rõ ràng rất hài lòng đối với lời giải thích này, Như Ý Lộ là kỳ vật trước đây chưa từng gặp, quá trình sản xuất rườm rà cũng bình thường, khó trách bán một lượng bạc.
Mà chưởng quỹ này rõ ràng là Thương gia có tâm, quyết không giảm xuống công hiệu của Như Ý Lộ, tình nguyện kiếm ít bạc hơn, thật sự mẫu mực, trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn về phía hắn, không khỏi nổi lòng tôn kính.
Sau một lát, khách hàng nhận được Như Ý Lộ vừa ý rời đi, còn những người cầm đơn đặt hàng, vài ngày sau mới có thể lấy hàng cũng không có quá nhiều bất mãn, dù sao bọn họ một lòng suy nghĩ chưởng quỹ cũng ở đây, chờ mấy ngày không có gì, chỉ cần đảm bảo phẩm chất hàng hóa là được.
Mắt thấy Như Ý Lộ vừa mới lấy xuống giờ đã còn thừa không có mấy, trên quầy đã tích lũy một chồng đơn đặt hàng thật dày, trên mặt Lão Phương cười ngây ngô làm sao cũng không che giấu được, thoáng nhìn cửa lại có người đi vào, sốt ruột vội vàng đi tới.
- Xin lỗi, hôm nay Như Ý Lộ đã bán hết, nếu như không có đặt trước thì chỉ có thể viết đơn đặt hàng, vài ngày sau lại đến lấy hàng."
- Ngươi là chưởng quỹ ở đây?
Người đến là một nam tử trẻ tuổi, liếc mắt Lão Phương một chút, nhìn thấy cách hắn ăn mặc, trong mắt hiện ra một tia khinh thường, từ tốn nói.
- Không nghe thấy thiếu gia nhà ta đang hỏi ngươi à, ngươi có phải chưởng quỹ ở đây hay không?
Hai thanh niên sau lưng nam tử trẻ tuổi thấy Lão Phương không nói gì, nguýt hắn một cái nói.
Nhìn thấy biểu lộ khinh thường trên mặt người trẻ tuổi cùng với bộ dáng vênh vang đắc ý của hai người phía sau hắn, Lão Phương híp mắt lại.