Tằng Túy Mặc dẫn theo thị nữ rời đi, chạy vội, trên gương mặt xinh đẹp có chút hoảng hốt, hình như không có để lời nói của hắn trong lòng, làm cho Lý Dịch có chút thất vọng.
Tiền của phụ nữ và trẻ nhỏ là dễ kiếm nhất, đây là chân lý từ xưa đến nay chưa hề thay đổi.
Nếu những gái lầu xanh Khánh An Phủ mỗi người đều có thể tiêu tốn mười lượng bạc mua một bức tranh, vậy hắn đã không cần khổ cực nhiều năm.
Nhưng ngẫm lại, cả ngày vẽ vời cũng nhàm chán, làm sao có thể tiêu diêu tự tại, thoải mái vung tay giống như làm chưởng quỹ, trong lòng Lý Dịch cân nhắc một chút, vẫn bỏ đi ý nghĩ này, khi chuẩn bị quay về trong viện phơi nắng, vừa quay đầu thì thấy Lão Phương đứng đó nhìn chằm chằm hắn.
- Có chuyện gì?
Bị Lão Phương nhìn làm cho nổi cả da gà, mở miệng hỏi.
- Cô gái vừa rồi là ai?
Lão Phương thu hồi nụ cười ngây ngô, xụ mặt hỏi.
Tuy cô gia đang đi sai hướng nhưng Lão Phương cảm thấy cô gia vẫn có thể cứu được, chỉ cần mình khuyên nhủ hắn một chút, không nên dính dáng nhiều tới những người phụ nữ không đứng đắn, đại tiểu thư đối xử với người tốt bao nhiêu, sao hắn lại không biết trân quý?
- Nàng tên Tằng Túy Mặc, là một người bạn, có nói ngươi cũng không biết.
Lý Dịch thuận miệng đáp một câu.
Vừa rồi Tằng Túy Mặc đến đây cũng đặt không ít Như Ý Lộ, nói mua cho tỷ muội ở Quần Ngọc Viện, làm cho hảo cảm của Lý Dịch đối với nàng lập tức tăng lên một mảng lớn.
- Tằng Túy Mặc... Túy Mặc cô nương?
Lão Phương trừng to mắt, thốt lên.
- Thanh quan nhân đứng đầu Quần Ngọc Viện?
- Ngươi biết cũng thật nhiều nha...
Lý Dịch có chút ngoài ý muốn nhìn Lão Phương.
- Đúng thế, Tiểu Hồng cô nương trong Quần Ngọc Viện...
Lão Phương bĩu môi, mới nói nửa câu lập tức im bặt, quay đầu nhìn sang thấy bốn thiếu nữ còn đang bận rộn ở bên kia, trái tim mới buông lỏng.
- Tiểu Hồng cô nương có chuyện gì?
Lý Dịch khoanh hai tay trước ngực dùng ánh mắt trêu tức nhìn hắn.
- Cái gì mà Tiểu Hồng cô nương?
Lão Phương nhìn Lý Dịch, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Lý Dịch nhìn hắn nói.
- Ta muốn về nội viện, ngươi còn có chuyện gì không?
Lão Phương vội vàng tránh ra, luôn miệng nói.
- Không, không, cô gia đi đi, trong tiệm cứ để ta trông...
- Đại tiểu thư, nhị tiểu thư!
Lý Dịch mới vừa đi được hai bước, Lão Phương bỗng nhiên hô to.
Lý Dịch nhàn nhạt liếc hắn một chút, thủ đoạn ngây thơ như vậy, lừa gạt một vài trẻ nhỏ còn được, muốn lừa hắn, nằm mơ đi.
- Như Nghi tỷ!
Mấy giọng nói thanh thúy từ xung quanh quầy hàng truyền đến, Lý Dịch quay đầu liếc mấy thiếu nữ một chút... Lão Phương thông đồng với các nàng hả?
Liếc mắt qua nhìn thấy bức họa Liễu Như Ý vừa rồi hắn để trên bàn còn quên thu lại đã bị người cầm lên.
Hơi giật mình, trong mắt lóe lên một sắc thái không biết tên, ánh mắt Liễu nhị tiểu thư nhìn vào, nhẹ nhàng lắc một cái, bức tranh lập tức bị thu hồi, nằm gọn trong tay nàng.
- Cô gia, Phương đại thúc.
Tiểu Hoàn đi theo đằng sau Liễu Như Nghi, cười chạy từ bên ngoài vào, Lão Phương nhìn đồ vật trong tay Liễu Như Ý, lại nhìn Lý Dịch, yên lặng khẽ nhích lại gần Lý Dịch... Vạn nhất lát nữa nhị tiểu thư nổi giận, hắn còn có thể giúp cô gia ngăn cản một chút.
May mắn là bây giờ các nàng mới đến, nếu đến sớm một khắc, nhìn thấy bộ dáng cô gia và Túy Mặc cô nương kia "Mắt đi mày lại"... Một mình Lão Phương không thể ngăn được hai vị tiểu thư.
Lúc này, trong lòng Lý Dịch cũng thoáng có chút nghĩ mà sợ, may mắn khi hắn vẽ bức này, không có ác ý vẽ lên mũi heo hay tai lợn gì cho Liễu Như Ý, nếu không thì... Hậu quả khó mà lường...
Lão Phương chờ rất lâu cũng không thấy nhị tiểu thư có dấu hiệu nổi giận, biểu hiện trên mặt hoàn toàn lạnh nhạt như trước, giống như vừa rồi chuyện gì cũng không phát sinh.
Trong khi hắn đang hiếu kỳ và kinh ngạc thì Lý Dịch đã đi ra phía trước,
Nghi hoặc nói với Liễu Như Nghi.
- Nương tử, sao các nàng lại đến đây?
- Trong lúc rảnh rỗi, tới nơi này nhìn xem.
Liễu Như Nghi nhoẻn miệng cười đáp.
Lúc này, Tiểu Hoàn từ phía sau nàng đi tới, đưa hộp cơm trong tay đặt lên bàn, nói:
- Tiểu thư bảo Tiểu Hoàn nấu cơm mang tới, cô gia, Phương đại thúc, cái vị tỷ tỷ, các ngươi tranh thủ ăn lúc còn nóng.
Sau cửa hàng có nhà bếp có thể nấu cơm, nhưng gần đây Lý Dịch tương đối bận rộn, không có thời gian tổ chức bữa ăn tập thể, bình thường đều ăn ở bên ngoài.
Hộp cơm nho nhỏ trong đó chứa không được bao nhiêu đồ ăn, mấy thiếu nữ tăng thêm Lý Dịch và Lão Phương, đương nhiên ăn không đủ, Lão Phương ra bên ngoài mua chút đồ ăn quay lại.
Đóng cửa tiệm, chuyển một cái bàn ra sân, ánh sáng mặt trời ấm áp, gió nhẹ không nóng không lạnh, không khí này mới thích hợp dùng cơm.
Đồ ăn Tiểu Hoàn mang đến đều là đồ ăn thường ngày, mở hộp cơm ra, ngửi được mùi vị, Lý Dịch biết đây không phải do Tiểu Hoàn nấu, trù nghệ của tiểu nha hoàn chỉ bình thường, gần đây nhờ hắn tận lực dạy bảo mới có chút tiến bộ, nhưng còn chưa tới trình độ này.
Không lộ ra dấu vết liếc Liễu Như Nghi một chút, nhưng hắn cũng không vạch trần.
Nếu không phải Tiểu Hoàn, Liễu nhị tiểu thư không dính khói lửa trần gian có thể bỏ qua, trong nhà có thể làm ra đồ ăn thế này cũng chỉ có nàng.
Hôm nay nàng và Liễu Như Ý cùng đến Như Ý Phường làm cho Lý Dịch hơi ngoài ý muốn.
Trước đó, hắn đã từng không chỉ một lần nhắc nhở nếu nàng cảm thấy ở trong trại nhàm chán có thể đến Phủ Thành quản lý chuyện cửa hàng, nhưng Liễu Như Nghi lại giống như không có chút hứng thú nào đối với chuyện này, Lý Dịch cũng không có nhắc lại nữa, hôm nay, có thể coi như... Bà chủ đi thị sát cửa hàng?
Ở chung với Liễu Như Nghi, luôn có một loại ăn ý kỳ quái, hai người đều ngậm miệng không nhắc đến chuyện lúc trước, ngoại trừ không phải phu thê chính thức ra thì hình thức sinh hoạt trước mắt của hai người không khác gì phu thê.
Chưa từng đỏ mặt, không có cãi nhau, đủ để được xưng tụng là điển hình.
Nhớ tới lúc đầu vừa đến thế giới này, hắn ngồi trong phòng tân hôn, tâm thần bất an, tưởng là khó giữ được trinh tiết, ai ngờ người đẩy cửa vào lại là một tuyệt sắc mĩ nhân, đi tới nói chuyện với hắn một phen, sau đó một chưởng đập nát bàn gỗ, chấn nhiếp hai người dụng ý không tốt, lúc gần đi, quay đầu nhàn nhạt nói một câu:
- Thiếp thân, Liễu Như Nghi...
Những hình ảnh này xuất hiện trong đầu, nghĩ đến tình hình ngày đó, Lý Dịch mới kinh ngạc phát hiện, khoảng cách giữa hai người trong lúc vô tình đã rút ngắn rất rất nhiều.
Có lẽ trong tương lai một ngày nào đó, khi hắn hoàn toàn tiếp nhận và dung nhập vào thế giới này, ở cùng với nàng... Có lẽ cũng có khả năng.
Sau khi ăn cơm xong, mấy thiếu nữ thần sắc kích động nói chuyện buổi sáng nhìn thấy mọi người tranh đoạt mua Như Ý Lộ, tiểu nha hoàn ở một bên thỉnh thoảng chen vào vài câu, Liễu Như Nghi mỉm cười lắng nghe, Lão Phương ngồi bên cạnh Lý Dịch kinh hồn bạt vía, luôn luôn đề phòng không biết lúc nào nhị tiểu thư sẽ nổi giận...