Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 121: Câu Lan



Shared by: nguoichiase

=== oOo ===

Ninh Vương phủ không thiếu người cũng không thiếu bạc, tất cả mọi chuyện chỉ cần Tiểu Vương Gia Lý Hiên mở miệng, người phía dưới tự nhiên sẽ xử lý thỏa mãn.

Nhưng kiến tạo nhà xưởng, chế tác thiết bị chưng cất, thu mua nguyên liệu còn phải tiến hành huấn luyện đơn giản cho công nhân nhà xưởng, những chuyện này không phải một ngày hai ngày có thể hoàn thành, chí ít cần phải mấy ngày thời gian chuẩn bị.

Có tiền tài và nhân thủ sung túc, có thể đồng thời đưa chế tạo liệt tửu vào danh sách quan trọng, mà trình tự chưng cất rượu rất đơn giản, còn đơn giản hơn việc chế tạo Như Ý Lộ, lợi nhuận lại không gì so sánh nổi.

Cái thế giới này cũng có văn hóa tửu lâu không gì sánh nổi, trên có Vương Công Quý Tộc, dưới có phổ thông người dân, đây là một loạt đồ uống quan trọng trong sinh hoạt hàng ngày.

Sở dĩ Lý Dịch chậm chạp không đẩy liệt tửu ra là vì muốn sản xuất ra một bình liệt tửu thật sự quá lâu, mua được một vò rượu nồng độ thấp, trải qua chưng cất còn thừa không bao nhiêu, mấy hũ rượu lớn chỉ chưng cất ra một hủ nhỏ, tuy giá cả cộng lại vẫn đắt hơn trước kia nhưng trước mắt Lý Dịch còn không phải giàu có, chịu không được đốt tiền như thế.

Lý Hiên thì không giống, người ngốc nhiều tiền, bối cảnh hùng hậu, tuy có chút không đáng tin nhưng tính tình coi như thích hợp, tìm hắn hợp tác là phù hợp nhất.

Ăn cơm xong, Liễu Như Nghi không ở lại cửa hàng đã cùng Tiểu Hoàn các nàng rời đi, chuyện Lão Phương lo lắng không xảy ra, nhị tiểu thư giống như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng cứ như vậy, trong lòng của hắn ngược lại càng thêm bất an lo lắng.

Y theo tính tình của nhị tiểu thư, nếu biết cô gia có ý nghĩ xấu với nàng, chỉ sợ cô gia từ sớm đã không thể đứng ở chỗ này.

Nhưng nàng lại không phản ứng chút nào, chẳng lẽ nói, giữa hai người bọn họ thật sự có bí mật không thể cho người khác biết?

Lão Phương cảm thấy mình không thể nghĩ tiếp nữa, chuyện này liên lụy quá lớn, đã vượt xa khỏi phạm vi hắn có thể khống chế.

Chuyện giữa cô gia và đại tiểu thư vẫn giao cho bọn hắn tự xử lý đi...

Xoắn xuýt hồi lâu, Lão Phương cuối cùng vẫn không tiếp tục tiếp tục làm khó mình nữa.

Lý Dịch không biết ý nghĩ trong lòng Lão Phương đã quanh đi quẩn lại, cả ngày đợi trong sân phơi nắng cũng nhàm chán, sau khi dặn dò tốt Lão Phương trông chừng cửa hàng, hắn chậm rãi bước đi thong thả ra ngoài, đứng trên đường cái, nghe trong Câu Lan sát vách cách đó không xa ẩn ẩn có tiếng ca "Chỉ mong người lâu dài, ngàn dặm chung Thiền Quyên..." truyền tới, Lý Dịch sững sờ, đưa mắt nhìn qua.

......

Sau một lát, trong Câu Lan sát vách Như Ý Phường, một công tử trẻ tuổi chọn một chỗ vắng vẻ ngồi xuống, Ca Cơ trên đài đang du dương hát Thủy Điều Ca Đầu, công tử trẻ tuổi bĩu môi, nói thầm trong miệng "Còn chưa trao quyền" "Thu Phí Bản Quyền " lại hát tự do như thế, hắn vẫy tay tiểu nhị cách đó không xa.

- Khách quan, ngài cần gì?

Tiểu nhị kia vội vàng chạy tới, cười rạng rỡ hỏi.

- Cho ta một bình Trà xanh.

- Được rồi, khách quan chờ một lát, trà lập tức tới ngay.

Tiểu nhị ứng một tiếng, cũng không lâu lắm, Trà xanh được bưng lên.

Lý Dịch nhấp một miệng nước trà, lại ngẩng đầu nhìn lên, Ca Cơ trên đài đã lui xuống, hiện có mấy cô gái đang uyển chuyển nhảy múa, thủy tụ tung bay, rất có mỹ cảm.

Dưới đài, từng chỗ ngồi, có không ít tiếng khen truyền tới, đến đoạn vui vẻ, ném mấy đồng tiền từ trong ngực lên.

Đồng tiền nện trên người những vũ cơ, các nàng cũng không tránh không né, giống như đã tập mãi thành thói quen.

Lý Dịch hứng thú nhìn vũ đạo trên đài, kiểu múa tràn ngập vẻ đẹp cổ điển ưu nhã, nhìn qua đẹp mắt mười phần, chí ít hắn thấy đẹp hơn so với những màn vũ đạo hở đùi lộ rốn ở hậu thế không dưới nghìn lần vạn lần.

Nhưng cử động của những người xem có chút thô tục, phá hư phong cảnh, nhưng ở thời đại này, thân phận của linh nhân, diễn viên cực kỳ thấp kém, tuy không ít người thích xem các nàng biểu diễn, nhưng trong lòng vẫn xem thường những đào kép này.

Khác với những ngôi sao ở hậu thế, đều là diễn viên nhưng một bên lăn lộn bi thảm, một bên lại giống như chúng tinh phủng nguyệt, nếu những tiền bối này biết diễn viên sau này sẽ nhận được đãi ngộ như thế, không biết cảm thấy vui mừng hay ai thán đây?

......

Câu Lan tương đương với rạp hát hậu thế, lấy hài kịch, ca hát, vũ đạo làm chủ, là một trong số không nhiều chỗ ăn chơi sinh hoạt của mọi người thời này, Lý Dịch cũng nhàn rỗi nhàm chán, tới nơi này xem ca múa, nghe một chút kịch, cảm thụ hoạt động giải trí của mọi người thế giới này.

Trước kia, hắn đương nhiên không có hứng thú gì đối với những thứ này, thế kỷ 21, hoạt động giải trí phát đạt, khi nhàm chán có thể lựa chọn xem phim, lên mạng, đáng tiếc đến đây cũng chỉ có chút ít mấy phương thức có thể giải trí, hắn cũng chỉ có thể chấp nhận.

Đưa trước 10 đồng tiền tại cửa ra vào có thể nghỉ ngơi ở chỗ này một ngày, muốn xem nhiều hay ít tiết mục đều được, đương nhiên, phí tổn hao sau khi vào trong sẽ tính thêm.

Trong Câu Lan, có khoảng trăm chỗ ngồi, lúc này đại bộ phận vẫn còn trống, Lý Dịch uống một chén Trà xanh gần nửa canh giờ, trên đài biểu diễn hai lần ca múa, một đoạn kịch, ca múa còn có thể, về phần kịch, thật sự có chút nhàm chán, sau một lát, Lý Dịch không còn chút hứng nào.

Thầm nghĩ, sau này nếu có cơ hội, mình cũng nên mở một rạp hát kiểu này, để những Ca Cơ đó hát một vài ca khúc, nhảy một vài vũ điệu, còn những vở kịch nhàm chán kia cũng không cần diễn, diễn Bạch Xà truyện, Tây Du Ký, còn có chút đáng xem.

Nhà có tiền hình như đều sẽ thế này, mua mấy đào kép, chuyên môn biểu diễn cho mình xem, không có chuyện gì còn có thể làm vài chuyện mờ ám, ngẫm lại thật làm cho người ta hâm mộ...

......

- Uyển tỷ tỷ, bọn họ sắp xuống rồi, lần này tỷ hát cái gì, Thước Kiều Tiên hả?

Đằng sau sân khấu, một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, gương mặt xinh đẹp hỏi cô gái dịu dàng bên cạnh.

- Nếu Uyển tỷ tỷ ra sân? Vậy chúng ta lại có thể nhận được không ít tiền thưởng!

Một thiếu nữ khác cười nói.

- Uyển tỷ tỷ hát êm tai, bọn họ tự nhiên sẽ cho nhiều tiền thưởng...

Thiếu nữ kia liếc nàng một cái, thăm dò ngó ngó về phía trước, lập tức nói:

- Bọn họ đã kết thúc, Uyển tỷ tỷ, nhanh lên đi.

Cô gái dịu dàng kia cười cười, đợi đoàn người diễn kịch đi ra khỏi sân khấu mới chậm rãi đi vào.

Ngay lúc đó, Lý Dịch đã không có hứng thú gì đứng lên, trả tiền trà nước, đi ra ngoài.

Mới vừa đi ra tới cửa, bên trong Câu Lan chợt bộc phát ra tiếng hô nhiệt liệt, Lý Dịch dừng lại, đang định quay đầu nhìn một chút thì ánh mắt bỗng nhếch, phát hiện trước cửa Như Ý Phường tụ tập không ít người đang ở đó chỉ trỏ.

Lý Dịch khẽ chau mày, bước nhanh đi tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.