- Tỷ phu, huynh nói xem nếu chưởng quỹ Như Ý Phường còn không thức thời, không nguyện ý giao ra cách điều chế Như Ý Lộ, vậy phải làm sao bây giờ?
Khánh An Phủ Thành, huyện nha An Khê, trong một phòng hậu viện, một nam tử trẻ tuổi đang đi qua đi lại trong phòng, rốt cục nhịn không được ngẩng đầu nói với một người ngồi trên ghế.
Trong nội đường, trên ghế bành đối diện cửa vào, một trung niên nam tử gò má gầy gò trầm ổn ngồi đó, vẻ mặt uy nghiêm, thần sắc không giận tự uy, nâng ly trà lên nhấp môi, thản nhiên nói:
- Gấp cái gì, đợi mang người về, trước tiên giam vào ngục mấy ngày, bỏ đói ba năm ngày, sau đó mới tra hỏi.
Nam tử trẻ tuổi nghe vậy, sững sờ một chút, sau đó trên mặt hiện ra thần sắc bội phục.
Vị tỷ phu này của mình không hổ là huyện úy đại nhân, thủ đoạn lão làng, người bình thường muốn bị bỏ đói trong lao ba năm ngày, chỉ sợ sẽ không có khí lực nói chuyện, để xem đến lúc đó hắn còn dám từ chối hay không.
Đến lúc đó, có lẽ có thể tiết kiệm được một ngàn lượng bạc.
Thầm nghĩ đến sức nóng của Như Ý Lộ sẽ mang đến lợi nhuận to lớn cho hắn, trong lòng của hắn ẩn ẩn có chút kích động không thể tự kiềm chế.
Trong lòng đang nghĩ như vậy bỗng nhiên trước cửa truyền đến động tĩnh, trung niên bộ khoái kia cúi đầu đi tới.
- Thế nào, dẫn người tới chưa?
Nhìn thấy trung niên bộ khoái, nam tử trẻ tuổi không kịp chờ đợi hỏi.
Nam tử uy nghiêm ngồi trên ghế dựa Thái Sư cũng chậm rãi đặt chén trà xuống, ánh mắt nhìn sang.
- Đại nhân... Thật mang về hai người, nhưng mà...
Trung niên Bộ Đầu thi lễ với huyện úy, đắng chát thuật lại chuyện vừa xảy ra một lần.
- Cái gì, chuyện bị Lý Bộ đầu chen vào?
Nam tử trẻ tuổi nghe vậy, trên mặt hiện ra một chút giận dữ, nói:
- Lý Bộ đầu nào, ngươi không có nói cho hắn biết đây là mệnh lệnh của huyện úy đại nhân à?
Trung niên Bộ Đầu nhìn hắn không nói gì, nhưng trong lòng âm thầm nói một câu.
Lý Bộ đầu đó cha nội, đừng nói ngươi chỉ là một huyện úy, mà cho dù có Huyện Lệnh đại nhân cũng không có ích lợi gì đâu?
- Lý Bộ đầu?
Trung niên nam tử đứng lên từ trên ghế, biểu hiện trên mặt hơi ngưng trọng, không biết suy nghĩ cái gì.
Tuy nói hắn làm An Khê huyện úy, tư pháp bắt trộm trong huyện, thẩm tra xử lí án kiện đều do hắn quản, cho dù bộ khoái hay Bộ Đầu thì cũng chỉ là người dưới tay hắn.
Nhưng Lý Bộ đầu này lại là một ngoại lệ.
Tuy hắn còn không biết thân phận đối phương, nhưng ngày đầu tiên nàng đến huyện nha, Lưu huyện lệnh đã cố ý dặn dò hắn tuyệt đối không nên đắc tội với Lý Bộ đầu, đắc tội nàng hậu quả hắn không chịu đựng nổi.
Trước lúc này, thậm chí cho tới bây giờ hắn chưa nghe nói một cô gái có thể làm bộ khoái, nhưng mặc dù trong lòng còn nhiều nghi ngờ, nhưng Lưu huyện lệnh cũng không nói cho hắn biết quá nhiều, sau đó, hắn luôn mở một mắt, nhắm một mắt đối với hành động của vị nữ bộ đầu này.
Cũng may tính cách đối phương ghét ác như cừu, gặp được chuyện bất bình đều chen vào, làm cho phòng giam của huyện nha náo nhiệt chưa từng có, nhưng trừ cái đó ra, cũng chưa gây cho hắn rắc rối lớn nào.
Quay đầu nhìn qua trung niên bộ khoái, nhíu mày hỏi:
- Lý Bộ đầu nhận biết chưởng quỹ kia?
- Cũng không nhận biết.
Trung niên bộ khoái ngẫm lại nói.
Đối với việc Lý Bộ đầu thích xen vào chuyện của người khác thì hắn đã rất quen thuộc, lần này tất nhiên cũng chỉ là trùng hợp.
- Việc này, sau này hẵn nói...
Trung niên nam tử suy nghĩ một lát, nhàn nhạt nói một câu, liền nhấc chân ra khỏi đại môn.
- Tỷ phu...
Người trẻ tuổi đuổi theo hai bước thấy hắn không kiên nhẫn hướng về sau khoát khoát tay, bước chân rốt cục dừng lại.
Trên mặt hiện ra một chút giận dữ, lúc nhận chỗ tốt thì rất thống khoái, khi hắn làm việc thì lại luôn đùng đẩy từ chối, đường đường là huyện úy, thế mà sợ một Bộ Đầu dưới quyền, sớm biết như vậy hắn đã không tìm đến tỷ phu tiện nghi này rồi!
Trong tay siết chặt một cái bình sứ nhỏ, ánh mắt nóng lên.
Bất kể nói thế nào.
Hắn bắt buộc phải có cách điều chế Như Ý Lộ!
......
Sau này kinh lịch hai đợt sóng gió nhỏ hôm qua, Lý Dịch đợi trong cửa hàng luôn cảm thấy có mấy ánh mắt từ một nơi bí mật gần đó theo dõi, ngẫm lại làm cho toàn thân khó chịu.
Đây là tình thế ép buộc, không có thuốc nào cứu được.
Hắn quyết định hôm nay về trại, cố gắng tu dưỡng mấy ngày, chờ sau khi Ninh Vương phủ giải quyết tất cả mọi chuyện, sau này cửa hàng mở cửa lại hẳn không có người nào dám đánh chủ ý tới Như Ý Lộ.
Đương nhiên, trước đó nhận rất nhiều đơn đặt hàng, mỗi ngày vẫn phải mở cửa Như Ý Phường, nhưng cũng chỉ mở cửa buổi sáng để khách nhân đến lấy hàng đã đặt, còn cửa hàng thì không tiếp tục mở cửa bán nữa.
Từ trình độ nào đó mà nói, chờ qua mấy ngày nữa những cửa hàng đó khai trương, những công tử tiểu thư hôm nay không mua được Như Ý Lộ, sợ rằng sẽ phá luôn cửa cũng không chừng.
Hôm nay trong cửa hàng cũng chỉ có hai người là hắn và Lão Phương, mấy ngày nay Lý Dịch chán ăn đồ ăn bên ngoài nên dứt khoát thu thập nhà bếp đằng sau cửa hàng một chút, tự mình xuống bếp nấu cơm.
Mua chút trứng gà và dầu vừng, muốn làm cơm chiên trứng, đơn giản thuận tiện, nói đến hắn cũng đã thật lâu chưa ăn, tuy trước kia cũng không phải đặc biệt thích ăn nhưng lúc này trong lòng có chút hoài niệm.
Lão Phương ngồi trong cửa hàng, ngửi được từ sau nhà truyền đến mùi thơm, cổ họng không tự chủ run run hai lần, thỉnh thoảng liếc mắt phương hướng nhà bếp một cái, chấn kinh trong lòng khó mà dùng ngôn ngữ hình dung.
Trong trại, nam nhân biết làm cơm không hiếm lạ gì, nhưng nếu như người này là cô gia, vậy thì hiếm lạ.
Huống chi, chỉ cần ngửi được mùi thơm đã có thể làm cho hắn chảy cả nước bọt, nếu như lão bà nhà mình có thể có thủ nghệ này, chỉ sợ Lão Phương nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.
Sau một lát, Lý Dịch múc cơm chiên trứng vào hai cái bát bỏ trong mâm bưng lên.
Ở thời đại mà chưng nấu là chủ lưu, Lão Phương lần đầu tiên nhìn thấy món cơm chiên trứng này.
- Cô gia... Cái này, có thể ăn không?
Lão mới ngẩng đầu lên, có chút hoài nghi nhìn Lý Dịch.
Lý Dịch liếc hắn một chút, không có trả lời, dùng cái muỗng nếm một ngụm, tuy tay nghêd vẫn kém mẹ nhưng cũng coi như không tệ.
Có Lý Dịch thử độc trước mà trên mặt không lộ ra biểu tình kỳ quái gì, Lão Phương nhất thời thả lỏng, từ trong quầy tìm ra một vò rượu nhỏ, sau đó trở lại trên bàn cơm.
Lý Dịch ngẩng đầu nhìn hắn một chút, con hàng này thế mà dùng cơm chiên trứng nhắm rượu, sau này có người làm vậy hay không thì hắn không biết, nhưng khẳng định xưa nay chưa từng có.
Học bộ dáng của Lý Dịch dùng cái muỗng nếm một ngụm, trên mặt Lão Phương nhất thời lộ ra thỏa mãn, ăn ngon, ăn thật mẹ nó ngon quá, sau này trở về nhất định phải cho lão bà nhà mình học một ít, một người phụ nữ nấu cơm còn không ngon bằng cô gia, nàng không ngại mất mặt, mình cũng mất mặt thay cho nàng...
Trong lòng nghĩ như vậy, đưa tay định cầm lấy vò rượu, một bóng người từ bên ngoài đi vào.