Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 133: Thế giới của hai người



Shared by: nguoichiase

=== oOo ===

- Những ngày qua, vì sao tướng công không quay về nhìn xem?

- Về chỗ nào?

- Về chỗ ở trước kia của tướng công.

...

Lý Dịch cười cười, nói:

- Trong nhà không còn người quen, bây giờ chỉ là một căn phòng mà thôi, có trở về hay không đã không quan trọng.

Căn nhà trước kia của hắn chỉ là một căn phòng có bốn bức tường bao quanh, Lý Dịch cũng chỉ nằm trong đó một lát, chưa thực sự vào nhà lần thứ hai đã phải chạy khỏi thôn, bị Liễu Như Ý mang tới nơi này, trong đầu không có trí nhớ trước kia, đối với thôn kia cùng với chỗ ở trước đó, tự nhiên không có chút cảm tình nào.

Khách quan mà nói, nơi này mới giống một ngôi nhà hơn.

Liễu Như Nghi nhớ tới lời hắn vừa nói, nhìn hắn hỏi:

- Trước kia không phải tướng công ăn không no đó chứ?

Lý Dịch gật đầu, nhìn xem phòng trước kia đã biết, chủ nhân của thân thể này cũng chỉ là một thư sinh nghèo.

Liễu Như Nghi hơi nghi hoặc một chút hỏi:

- Tướng công có tài hoa cao như vậy, lại hiểu cách làm ăn, sao có thể đói bụng?

Đầu năm nay, học sinh có tài hoa căn bản không cần lo lắng vấn đề ăn mặc, nghe Như Ý nói, một bài thơ chữ do hắn viết ra, đều rất nổi danh ở Khánh An Phủ, tài tử ở đó sau khi đọc xong đều hoảng sợ, vô số tiểu thư khuê các, thiên kim tiểu thư tranh nhau mời... Người như vậy mà cũng phải đau đầu vì tìm kế sinh nhai, Liễu Như Nghi nghĩ thế nào cũng không ra.

Huống chi, cho dù Băng Đường Hồ Lô hay Như Ý Lộ cũng đều là đồ tốt có thể kiếm tiền, những ngày nay Lý Dịch cho nàng quản lý ngân phiếu, sợ rằng đủ cho một gia đình phổ thông tiêu sài thoải mái cả đời.

Lý Dịch nhìn nàng, trêu chọc nói.

- Hai chuyện này không có quan hệ gì với nhau cả, tài hoa lại không thể coi như ăn cơm, nhưng võ công ngược lại có thể... Nương tử võ công cao như vậy, nếu làm sơn tặc chỉ sợ cũng có thể nhẹ nhõm cướp được lương thực, nhưng thời gian qua cũng không phải cũng túng quẫn như ta sao?

Liễu Như Nghi cười nói:

- Thực ra thiếp thân cũng nghĩ qua, khi đó cũng chỉ muốn giúp cho Như Ý, Tiểu Hoàn ăn no, nếu chân chính đến loại trình độ kia, sợ rằng sẽ giống tướng công nói, đi đến một bước kia cũng không phải không được.

Mặc dù mình trên danh nghĩa là tướng công của trại chủ, nhưng sao có thể so sánh với sơn tặc chính thức, vung tay hô lên, trừ bọn người Lão Phương ra cũng không có mấy tiểu đệ hưởng ứng, gọi Liễu Diệp Trại chi bằng gọi Liễu Diệp thôn, Liễu Diệp trang.

Trước mắt xem ra, muốn trở thành nam nhân của sơn tặc Vương... Mộng tưởng, vẫn phải tạm thời gác lại, nếu như ngày nào đó thân thích hoàng đế của Lý Hiên làm cho lòng dân oán giận, ngược lại có thể suy nghĩ một chút, giúp hắn tạo phản, khai mở đường núi lớn, chinh phục từng đỉnh núi, sau khi có được tài phú, danh tiếng, quyền lợi, chôn tài bảo của mình ở trong núi lớn, có thể nói bên ngoài như vầy "Các ngươi muốn có được tài bảo của ta à, ta đã... Chôn sâu trong núi lớn!

Từ đó, vô số người có mộng tưởng nhao nhao tràn vào đại sơn, Cảnh Quốc chính thức bắt đầu bước vào thời đại loạn thế sơn tặc, lịch sử gọi là Thời Đại Sơn Tặc...

- Tướng công, tướng công...

Thấy Lý Dịch bỗng nhiên ngẩn người, Liễu Như Nghi giơ tay ra, lắc lắc mấy cái trước mắt hắn.

Có chút tự sướng quá mức, Lý Dịch lấy lại tinh thần, nhìn Liễu Như Nghi hỏi:

- Trừ làm sơn tặc, nương tử còn có ước mơ gì không?

Người khác tán gái bình thường đều sẽ bắt đầu từ trò chuyện về lý tưởng nhân sinh, sau khi nắm được trong tay thì sẽ không thèm trò chuyện những chuyện này, Lý Dịch ngược lại, hắn không ngờ nàng dịu dàng từ trước đến nay thế mà thật có ý nghĩ làm sơn tặc, đây không phải chuyện Liễu nhị tiểu thư muốn à?

- Mơ ước?

Liễu Như Nghi ngẫm lại, nói:

- Trước kia ta từng muốn mở một võ quán, đây thực ra là tâm nguyện của phụ thân, đáng tiếc khi đó trong nhà tuy không phải rất khổ nhưng cũng không có nhiều tiền dư giả, không chịu được tiêu hao khi mở võ quán, sau khi phụ thân ra đi... ta cũng chưa từng có suy nghĩ này.

- Nương tử muốn làm cứ làm đi, những số tiền kia để đó cũng chẳng dùng đến, xây dụng một võ quán, hẳn sẽ đủ.

Lý Dịch ngẫm lại nói:

- Nếu không đủ, thì lại chờ thêm một chút thời gian nữa, đến lúc đó đừng nói mở một võ quán, coi như nàng muốn mở năm sáu bảy tám nhà cũng không có vấn đề.

Liễu Như Nghi lung lay nói:

- Phụ thân vẫn muốn truyền bá võ học Liễu gia ra ngoài, thiếp thân thì không muốn xa như vậy, trong lúc rảnh rỗi, dạy mấy đứa bé, cũng coi như hoàn thành một tâm nguyện của người.

Nếu nguyện vọng của cha vợ, Lý Dịch nói thế nào cũng phải để bụng, ghi việc này trong lòng, sau đó hắn đổi sang đề tài khác.

Trước đó, tuy hai người cũng sẽ thường xuyên nói chuyện một chút, nhưng mở lòng nói chuyện như hôm nay lại là lần đầu tiên.

Từ lúc đầu tương kính như tân, giống như một bằng hữu lạ lẫm mà trọng yếu, cho đến bây giờ, đã có thể không cần cố kỵ trêu đùa lẫn nhau. Trong viện, Lý Dịch nằm trên ghế, Liễu Như Nghi tiếp tục dùng thủ pháp độc môn giúp hắn xoa bóp, trên mặt hai người đều có nụ cười nhàn nhạt, Liễu Như Ý từ bên ngoài đi vào, nghiễm nhiên đã nhìn thấy bộ dáng một cặp phu thê chính thức.

Nàng dừng chân trước cửa, sau khi kinh ngạc một lát, không một tiếng động lui ra.

...

Nếu như không phải Lý Hiên chạy tới cáo từ, phá hư thế giới mà hai người thật vất vả mới có một lần, hôm nay sẽ là một ngày mười phần hoàn mỹ.

Lúc chuẩn bị rời đi, Lý Hiên dùng ánh mắt kinh ngạc tới cực điểm nhìn Lý Dịch, ngữ khí khó có thể tin hỏi:

- Tiểu nha hoàn kia nói thổ địa dưới chân chúng ta thực tế là một quả Cầu lớn, chuyện này là thật?

- Thật.

Nhìn thấy Lý Dịch vô cùng khẳng định gật đầu, biểu lộ trên mặt Lý Hiên lại có chút hoảng hốt.

Tiểu Hoàn vẫn có tính cách thiếu nữ, một khi có chuyện gì sẽ không kịp chờ đợi khoe khoan với người khác. Nhưng khi nàng kể lại chuyện cô gia nói cho những tỷ muội của mình thì lại không ai tin, còn nói sao cô gia ngốc quá, nhất định rảnh rỗi nói đùa cho vui nàng mà thôi.

Bây giờ, thật vất vả tìm được một người nguyện ý nghe mình nói những chuyện này, lại còn không cho rằng mình đang nói dối, tiểu nha hoàn nói tất cả những chuyện không thể tưởng tượng nổi mà Lý Dịch trong lúc rảnh rỗi kể cho nàng nghe cho Lý Hiên hết.

Bây giờ, Lý Hiên dĩ nhiên minh bạch một đạo lý, khi có một việc không giống suy nghĩ của mình, không được vội vã phủ nhận, chỉ có khi chính mình tự đi nghiệm chứng, lúc đó mới có quyền lên tiếng.

Nhưng phải thông qua phương thức thế nào mới có thể biết đất dưới chân bọn hắn giẫm lên, có phải hình tròn hay không?

Mấy tên hộ vệ đi theo Lý Hiên, Lão Phương và mấy hán tử làm trong phường cùng bọn hắn xuống núi.

Trong thành, nhà xưởng nước hoa đã xây xong, Lão Phương làm cố vấn kỹ thuật bọn người đó, cần phải đích thân chỉ đạo bọn họ một chút, thuận tiện huấn luyện vài tiểu nhị Vương Phủ phái đến nhà xưởng nước hoa, để sáng nay bọn hắn có thể bắt đầu làm việc.

...

- Nhớ kỹ, chỉ cần không xảy ra án mạng, các ngươi làm sao cũng được, ta chỉ cần cách điều chế Như Ý Lộ!

Dưới núi, một chỗ trong rừng rậm, hơn mười hắc y nhân che mặt, thân ảnh tiềm phục tại một chỗ, một người trẻ tuổi trầm giọng phân phó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.