Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 135: Chọc thủng trời



Shared by: nguoichiase

=== oOo ===

Giữa ban ngày lại mặc một thân y phục dạ hành đi ra ngoài hù người, chỉ là một đám người ô hợp, bị bọn người Lão Phương mãnh liệt đánh một hồi, mỗi người đều thành thật ngồi xổm thành một hàng, thở mạnh cũng không dám.

Lý Hiên vén rèm xe lên nhìn một chút thì không hứng thú, những chuyện nhỏ nhặt này cứ giao cho những hộ vệ kia xử lý.

Lão Phương đi đến trước mặt những người kia, người đầu tiên lập tức run một cái, run giọng nói:

- Chuyện này không liên quan đến chúng ta, chúng ta đều lấy tiền làm việc, có người trả tiền bảo chúng ta làm như vậy!

- Là ai sai khiến các ngươi?

Lão Phương xoa nắm đấm, nhìn hắn hỏi.

Hắn vừa dứt lời, hộ vệ thủ lĩnh xách theo một người trẻ tuổi mặt mũi bầm dập từ trong rừng đi ra.

- Là hắn!

Người áo đen kia bị động tác của Lão Phương hù sợ sắp té đái, lập tức chỉ người tuổi trẻ kia nói:

- Là hắn sai chúng ta ép hỏi cách điều chế Như Ý Lộ gì đó!

Địa thế mạnh hơn người, nếu như không thành thật khai báo, chỉ sợ sẽ một lần nữa nếm thử tư vị nắm đấm của đại hán, hắn không chút do dự khai ra người đứng sau chỉ đạo.

Nam tử trẻ tuổi kia bị đánh sưng cả khuôn mặt, Lão Phương nhìn một hồi lâu mới tìm được một chút cảm giác quen thuộc.

- Thì ra là ngươi!

Lúc trước, chính gia hỏa này đã dẫn theo hai người đến cửa hàng ép mua cách điều chế Như Ý Lộ, Lão Phương có ấn tượng rất sâu đối với hắn.

- Công tử, những người này đánh chủ ý lên cách điều chế Như Ý Lộ.

Hộ vệ thủ lĩnh ném nam tử trẻ tuổi sớm đã ngất xuống đất, đứng trước xe ngựa nói.

- Lưu lại mấy người xử lý, không có việc gì thì sớm trở về thành đi.

Màn xe vén ra một góc, giọng nói Lý Hiên truyền tới.

Còn có rất nhiều vấn đề hắn nghĩ chưa trong suốt, cho nên cũng không muốn ở lại nơi này trì hoãn thời gian.

- Vâng!

Hộ vệ thủ lĩnh kia ứng một tiếng, sau đó nhỏ giọng nói vài lời với ba tên hộ vệ, xe ngựa tiếp tục đi, lưu lại ba tên hộ vệ xử lý chuyện này, Lão Phương dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn liếc xe ngựa một chút, lại quay đầu nhìn còn tên kia còn chưa phân ra thắng bại với mình, trong lòng không khỏi kinh ngạc hơn.

Cô gia chưa từng nói những người này làm gì, Lão Phương cũng không chủ động hỏi, chỉ biết là những người này muốn hợp tác với bọn họ sản xuất Như Ý Lộ, lúc này hắn rốt cục mới ý thức được, vị công tử mặt trắng bằng hữu của cô gia này hình như không phải người bình thường...

- Đi!

Nhìn xe ngựa đi xa, ba tên hộ vệ rút loan đao, chỉ những lưu manh đã cởi y phục dạ hành ra, lạnh giọng nói.

Tuy trước mắt cũng chỉ có ba người, nhưng những lưu manh đó lại không dám lỗ mãng, càng không dám có tâm tư phản kháng.

Kinh lịch chuyện vừa rồi, bọn họ đã ý thức được, lần này sợ rằng đã chọc phải người không nên dây vào, thành thật một chút, có lẽ còn có thể ít chịu khổ da thịt.

Mà mặc dù đối phương chỉ có ba người, nhưng cả đám đều có thân thủ phi phàm, nếu như thật động thủ, ăn thiệt thòi cũng là bọn hắn.

Huống chi, trong tay đối phương, còn cầm đao nữa...

Dưới mệnh lệnh của một gã hộ vệ, một người cõng nam tử trẻ tuổi lên, những người còn lại đi theo, ủ rũ đi về Phủ Thành.

...

Phủ Khánh An Thành, Huyện nha An Khê.

Trên ghế bành hậu đường, Lưu huyện lệnh vừa thưởng thức trà ngon, vừa hưởng thụ lấy mỹ thiếp đứng sau lưng xoa bóp.

Từ sau khi nghịch tử kia bị mình cấm đoán, bắt ở trong phòng nửa tháng, ngược lại trung thực hơn nhiều, những ngày qua cũng biết an phận, không tiếp tục gây ra tai họa gì, để hắn bớt lo không ít.

- Lưu đại nhân, không tốt rồi! Không tốt rồi!

Chưa phẩm xong một ly trà, tay của mỹ thiếp sau lưng đã từ bả vai chuyển dời đến chỗ kia của hắn, Lưu huyện lệnh híp mắt, biểu hiện trên mặt càng thêm hưởng thụ, ngay vào lúc này, chợt có một nha dịch từ ngoài cửa xông vào, kinh hoảng mở miệng hô to.

Ngọc thủ của mỹ thiếp cuống quít dời đi, Lưu huyện lệnh đang híp mắt hưởng thụ cũng giật mình, tay bưng chén trà run một cái, nửa chun trà bị hất dính đầy trên y phục, nhất thời ướt hết một mảnh, người không biết chuyện sợ rằng sẽ nghĩ phương diện nào đó của hắn xảy ra vấn đề...

- Đồ hỗn trướng!

Lưu huyện lệnh đặt chén trà xuống,

Căm tức nhìn nha dịch, lớn tiếng quát.

- Đã nói bao nhiêu lần, trước khi đi vào phải gõ cửa, lỗ tai của ngươi đều để trang trí hả?!

Lưu huyện lệnh đang tuổi trung niên, có đôi khi hào hứng, đóng đường môn phiên vân phúc vũ với thê thiếp xinh đẹp ở chỗ này cũng bình thường, nếu mỗi lần đều có người vội vàng hấp tấp xông vào, chỉ sợ không đến mấy lần, hắn còn chưa từ quan thì tiểu huynh đệ đã sớm quy ẩn.

Bởi vậy, hắn đã sớm lập xuống quy củ trước khi vào phải gõ cửa.

- Thật xin lỗi, Lưu đại nhân, là tiểu nhân sai!

Lúc này, trong lòng nha dịch kia âm thầm kêu khổ, tại vì chuyện khẩn cấp nên quên mất quy củ, vội vàng lui ra ngoài, ổn định lại tinh thần, lúc này mới gõ cửa, nói:

- Lưu đại nhân, tiểu nhân có chuyện quan trọng bẩm báo!

- Vào đi!

Dù sao chỉ là một tiểu nha dịch, Lưu huyện lệnh cũng thèm không tính toán với hắn, trong giọng nói vẫn còn có chút nộ khí.

- Chuyện gì, nói đi.

Một lần nữa nâng ly trà lên, nhấp một hớp nước, từ tốn nói.

Những gia hỏa chưa trải qua sự đời này, bình thường gặp vài chuyện nhỏ đã ngạc nhiên giống như trời sập, nơi này là huyện nha, chẳng lẽ còn sẽ có người tạo phản?

Nha dịch kia cung kính thi lễ, không nhanh không chậm nói:

- Hồi Lưu đại nhân, vừa rồi có mấy người nói bọn họ đến từ Ninh Vương phủ, áp giải một số người đến huyện nha, còn bắt cả huyện úy đại nhân.

Phốc!

Lưu huyện lệnh còn chưa kịp nuốt xuống một miệng trà thì đã phun hết ra ngoài, chén trà rơi từ trong tay xuống, vạt áo cũng hoàn toàn bị nước trà làm ướt, bỗng nhiên đứng lên, lớn tiếng hỏi:

- Ngươi mới vừa nói cái gì?

Nha dịch kia cũng bị giật mình, vội vàng lặp lại một lần:

- Người của Ninh Vương phủ tới, bắt huyện úy đại nhân, đang đợi ngài ở tiền đường!

- Chuyện lớn như vậy, sao ngươi không nói sớm?!

Trên mặt Lưu huyện lệnh hiện ra vẻ tức giận, một chân đạp nha dịch ngã xuống đất, ngay cả quan phục cũng không kịp đổi, vội vàng đi ra ngoài.

Hắn nào dám để người của Ninh Vương phủ chờ!

Nói đến, hắn làm huyện lệnh cũng thật biệt khuất, ở những huyện khác, huyện lệnh đều là đại nhân vật một tay che trời, nhưng ở Huyện An Khê này, bên trong Khánh An Phủ Thành, người có thể nghiền nát hắn đếm cả hai cánh tay cũng không hết, Ninh Vương phủ cũng là một trong những quái vật khổng lồ mà hắn không thể trêu vào...

Làm thân đệ đệ đương kim Hoàng Đế, rất được bệ hạ tín nhiệm, tay cầm quyền cao, cho dù một quản sự trong Vương phủ hắn cũng phải cẩn thận tiếp đãi...

Nha dịch kia thật vất vả từ dưới đất bò dậy, vỗ ngực, vô cùng ủy khuất nhỏ giọng nói:

- Không phải mới vừa rồi ngươi bảo ta ra ngoài gõ cửa rồi mới được đi vào à?

Lưu huyện lệnh vội vàng từ hậu đường chạy ra tiền đường, vừa bước vào cửa đã thấy có hơn mười người ngồi xổm dưới đất, trong đó còn có một người bị người cầm đao kề trên cổ, lộ vẻ mặt mộng bức, không phải Chu huyện úy đó sao?

Nhìn lại mấy nam tử xụ mặt cầm đao, trái tim Lưu huyện lệnh lập tức chìm xuống.

Lần này, sợ rằng chọc thủng trời rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.