Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 141: Đến cửa răn dạy



Shared by: nguoichiase

=== oOo ===

- Nghe nói không, trừ Như Ý Phường, trong thành lại có mấy cửa hàng bắt đầu bán Như Ý Lộ kìa.

- Sao ta không biết, tin tức là thật?

- Thật có việc này, trong thành hôm nay bỗng nhiên có thêm vài cửa hàng bán Như Ý Lộ, trước khi ta đến đã nhìn thấy có người mua được.

- Chúng ta nhanh chân qua mấy cửa hàng kia đi, nếu đi muộn, sợ rằng lại phải đợi thêm mấy ngày.

...

...

Mắt thấy vài thư sinh trẻ đi qua bên cạnh, vội vàng chạy về một hướng khác, một trung niên nam tử mặc nho sam phổ thông có chút kỳ quái nói:

- Những ngày qua, có một vật gọi Như Ý Lộ vang danh Phủ Thành để các danh viện tôn sùng, sao đám nam tử cũng chạy theo như vịt thế?

Chỉ nghe một người khác bên cạnh hắn giải thích.

- Tri phủ đại nhân có chỗ không biết, Như Ý Lộ được rất nhiều học sinh khen ngợi, bôi vật này lên trên người, có thể tiêu tan mệt mỏi, đề thần tỉnh não, làm tinh thần người ta nâng cao gấp trăm lần, lúc học sinh đọc sách mệt mỏi, chỉ cần nhỏ lên mấy giọt thì tinh thần sẽ vô cùng phấn chấn mà tiếp tục ôn bài.

Hai vị ăn mặc bình thường, chậm rãi đi trên đường này đi chính là Đổng tri phủ và Phùng giáo sư kia.

Bởi vì Đệ Tử Quy để bọn họ rất hiếu kỳ với tú tài gọi Lý Dịch, muốn đi xem thử, nhân vật dạng gì có thể viết ra văn chương dạy học có công lớn trong việc giáo hóa. Đương nhiên, trừ nguyên nhân này, còn mượn cơ hội giáo huấn hắn, để hắn cải tà quy chính, dụng tâm vào việc cầu lấy công danh.

Nếu như sau này hắn thật có thành tựu, chuyện được Tri Phủ và giáo sư tự thân răn dạy, để hắn hoàn toàn tỉnh ngộ, từ đó dốc lòng cầu học cũng có thể truyền ra làm một giai thoại.

- Như thế, cũng xem như hắn đang tạo phúc chi học sinh Khánh An phủ chúng ta.

Đổng tri phủ có chút kinh ngạc.

Đối với Như Ý Lộ, hắn thực cũng không xa lạ gì. Những ngày gần đây, nữ quyến trong nhà thường xuyên sử dụng vật này, phu nhân còn đề cập qua trước mặt hắn, vật này bị đông đảo danh viện tranh đoạt, nếu không phải nàng trước đó đã bảo nha hoàn mua mấy chục bình, chỉ sợ đến lúc hết thì vẫn mua không được.

Nhưng hắn lần đầu tiên biết Như Ý Lộ còn có hiệu dụng như thế.

Nếu có thể giúp cho những học sinh để bọn hắn càng thêm dụng tâm ôn bài, cũng coi như một công lớn.

- Đúng vậy, bên trong học phủ đã có không ít học sinh dùng thử, thật có tác dụng rất lớn, hạ quan đang tính mua một nhóm, nhìn xem có thể sử dụng hay không.

Phùng giáo sư gật đầu.

Hôm qua, sau khi Đổng tri phủ đưa ra ý muốn đi gặp tài tử gọi Lý Dịch, hắn đã tiến hành điều tra một chút, lúc này mới phát hiện, tác giả Đệ Tử Quy chính là người được Học Chính đại nhân đánh giá là "Cảnh Quốc Đệ Nhất Tài Tử" đồng thời cũng là chưởng quỹ Như Ý Phường có chút danh tiếng tại Khánh An phủ, Như Ý Lộ vang dội Phủ Thành cũng xuất từ tay hắn.

- Vật này tuy tốt, chỉ là...

Đổng tri phủ chuyển lời, nói:

- Chỉ là, làm người đọc sách vẫn nên đặt tâm tư vào việc cầu lấy công danh, người này đã có tài như thế, thật quá lãng phí.

Phùng giáo sư vội vàng tiếp lời.

- Tri phủ đại nhân nói đúng, hắn đã có thể viết ra bài văn giáo hóa như Đệ Tử Quy, chắc có kiến giải độc đáo đối với việc dạy dỗ, nếu không thì để cho hắn làm một Học Quan bên trong Huyện Học, không chậm trễ khảo thủ công danh, còn có thể góp một phần lực cho giáo hóa.

- Như thế rất tốt.

Đổng tri phủ gật đầu tán thành.

Lúc này, Phùng giáo sư chỉ chỉ phía trước, nói:

- Đại nhân, sắp đến Như Ý Phường...

Sau một lát, trước cửa Như Ý Phường, Đổng tri phủ ngẩng đầu nhìn ba chữ to "Như Ý Phường" trên bảng hiệu cửa hàng, nhịn không được mở miệng tán thưởng một tiếng.

- Hảo tự!

- Khó trách Học Chính đại nhân đánh giá hắn cao như thế, chỉ bằng chiêu thư pháp này, sợ rằng không có mấy người đương thời có thể bì kịp.

Phùng giáo sư cũng âm thầm sợ hãi thán phục, thật lâu sau, ánh mắt mới dời khỏi bảng hiệu, quay đầu, mở miệng.

- Đại nhân mời...

......

Tục ngữ nói,

Muốn muốn bắt được tâm một nữ nhân, đầu tiên phải bắt được dạ dày nàng.

Lý Dịch cảm thấy hắn cách mục tiêu này đã rất gần.

Qua mấy lần nhiệt tình mời, nữ bộ khoái gọi Lý Minh Châu kia mỗi một lần tuần nhai đi ngang qua nơi này đều lại uống mấy chén rượu, nếu như kịp giờ cơm, có khi cũng sẽ ngồi xuống từ từ dùng cơm.

Loại nữ nhân không bám vào một khuôn mẫu, tính tình hào sảng, thật không giống như người hoàng gia, càng giống nhi nữ giang hồ hơn. Lý Dịch ngẫu nhiên cũng sẽ hoài nghi, nàng thật sự là Quận Chúa hoặc Công Chúa gì đó?

Bất quá nhìn Lý Hiên bộ dáng liền biết, con cháu Hoàng Thất Cảnh Quốc có khả năng đều đặc biệt như vậy, chí ít, tính cách đều mười phần thân cận với dân, dù sao từ xưa đến nay, hắn chưa nghe nói qua vị Quận Chúa hoặc Công Chúa nào xem bộ khoái như làm nghề nghiệp của mình, mặc kệ nàng có phải nhất thời hưng khởi thể nghiệm loại cuộc sống này hay không, đứng ở góc độ một ngoại nhân, tối thiểu nhất, nàng tận chức trách mười phần, điều này cũng làm cho Lý Dịch lau mắt mà nhìn.

Một vị Bộ Đầu ghét ác như cừu, tận trung cương vị công tác, không có việc gì thì đến trong tiệm ngồi một chút, còn có ai đui mù dám gây chuyện ở chỗ này?

Lúc Lý Dịch nghĩ tới đây, có hai bóng người đi vào cửa hàng.

Tuy Đổng tri phủ hôm nay mặc thường phục, không mặc quan phục nhưng ở chức vị cao lâu ngày, trên người tự nhiên có một loại khí tức thượng vị giả, vì muốn giáo huấn tú tài kia, thần sắc hơi có chút nghiêm túc, không giận tự uy.

Ánh mắt nhìn vào trong đường, lần đầu tiên nhìn thấy cũng không phải thư sinh kia mà chính là một vị nữ tử thanh lệ, người mặc phục trang bộ khoái màu lam nhạt, lúc Đổng tri phủ đi vào, nữ tử kia cũng vừa lúc ngẩng đầu nhìn hắn.

Trong nháy mắt nhìn thấy nữ tử kia, bước chân Đổng tri phủ hơi dừng lại, thân thể run run, vẻ uy nghiêm trên mặt tiêu mất, nghiêm mặt, đang muốn mở miệng, nữ tử kia tùy ý lắc tay, Đổng tri phủ muốn nói gì đó lập tức ngăn lời lại từ trong cổ họng.

Phùng giáo sư lại không biết nữ tử này, sau khi vào cửa, trên mặt phủ lên vẻ nghiêm nghị ngày thường trước mặt học sinh, đi đến trước mặt một vị nam tử trẻ tuổi duy nhất trong đường, hỏi.

- Ngươi chính là Lý Dịch?

Trên mặt Lý Dịch lộ ra vẻ ngạc nhiên, không phải chứ, thật có người đến gây chuyện?

Người này vừa vào cửa đã lộ ra một vẻ mặt đưa đám, chỉ mặt gọi tên chính mình, xem ra kẻ đến không thiện.

Quay đầu nhìn Lý Minh Châu, nháy mắt mấy cái.

Ý là Bộ Đầu, người này muốn quậy phá ngay trước mặt cô kìa, cô lại mặc kệ không quản sao?

Lý Minh Châu nhấp một ngụm rượu, biểu hiện trên mặt xinh đẹp không có gì thay đổi.

- Đệ Tử Quy kia do ngươi sáng tác?

Thấy Lý Dịch không trả lời, Phùng giáo sư chỉ nghĩ hắn bị mình hù sợ, tiếp tục hỏi.

- Đệ Tử Quy?

Lý Dịch giờ mới hiểu, nguyên lai đối phương không phải đến gây chuyện, hôm qua Tần Tình đã nói với hắn, Tri phủ đại nhân đã từng phái người đến lấy một bản Đệ Tử Quy mình đã chỉnh sửa từ nàng, Lý Dịch lúc ấy còn hơi kinh ngạc, người biết Đệ Tử Quy chỉ có hắn, Tần Tình và đám nhóc, Tri phủ đại nhân làm thế nào biết?

Bất quá, bây giờ không phải lúc nghi vấn, Tri Phủ là đại quan, Tri Phủ Khánh An phủ, không sai biệt lắm với chủ tịch thành phố hậu thế, phẩm giai rất cao, không dám thất lễ, Lý Dịch lập tức đứng lên.

- Tri phủ đại nhân đại giá quang lâm, không có từ xa tiếp đón, mời ngồi, mời ngồi!

Hắn cũng không hiểu cách chào hỏi đại quan, bằng vào một chút ấn tượng khi xem phim truyền hình trong đầu, vội vàng nói.

Lý Dịch làm thế để Phùng giáo sư hoảng sợ nhảy một cái, vẻ nghiêm nghị trên mặt lập tức biến mất, Tri phủ đại nhân còn đang ở bên cạnh, cho hắn mấy cái lá gan cũng không dám ngồi a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.