Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 17: Giản bút họa



Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn:

- ---------------------

Giữa trưa, mặt trời vừa lên, ấm áp mà không nóng bức, gió nhẹ thổi vào mặt, mười phần sảng khoái, thích hợp ngồi trên một cái ghế dựa mà ngủ gật một hồi.

Lý Dịch ngồi trên ghế nhỏ, hơi híp mắt lại dựa lưng vào tường, ánh sáng mặt trời chiếu lên người vừa đủ ấm, cực kỳ hài lòng.

Hiện tại, da thịt cỗ thân thể này trắng nõn ngay cả nữ nhân nhìn cũng sẽ đố kỵ, hoàn toàn như một tên tiểu bạch kiểm (*), Lý Dịch định phơi nắng cho rám đen một chút, không cần phơi thành màu đồng cổ, nhưng tối thiểu nhìn qua phải có một chút khí khái nam tử hán.

*. Trai bao.

Không được hoàn mỹ là băng ghế dưới mông quá cứng, ngồi xuống cấn đít, không có chút dễ chịu, trong lòng đang suy nghĩ việc làm một cái ghế nằm, giữa trưa mỗi ngày nằm lên đó phơi nắng, sinh hoạt chắc hẳn sẽ càng tốt đẹp hơn.

Tiểu Hoàn quét dọn viện tử sạch sẽ, trải lên một tấm vải thô sạch sẽ, lấy sách trong phòng Lý Dịch ra phơi phía trên.

Người đọc sách có thói quen phơi sách trong ngày bảy tháng bảy, điều đó biểu dương tài học của mình, lưu trữ văn thư càng nhiều, nói rõ chủ nhân càng học rộng.

Lý Dịch chẳng thèm ngó tới tập tục này, không phải trong nhà có mấy quyển sách nát à, có cái gì mà đắc ý chứ?

Trong đầu ca chứa cả một cái thư viện đây, thư tịch phải dùng đến con số trăm vạn mà tính, bao quát tất cả các loại, dẫn trước thế giới này mấy trăm hơn ngàn năm, lúc nào thấy ca khoe khoan chưa?

Mở to mắt nhìn thân ảnh đáng yêu đang bận rộn trong sân, chỉ chỉ một góc nào đó trong phòng, nói.

- Tiểu Hoàn, nơi đó còn có cuốn sách, đừng quên lấy ra phơi nắng...

- Biết rồi, cô gia!

Tiểu nha hoàn ngẩng đầu cười đáp lộ ra hai lúm đồng tiền nhàn nhạt, chạy vào trong nhà.

Thời điểm Tiểu Hoàn chạy tới, một làn gió thơm thổi qua bên cạnh, Lý Dịch hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy thế giới phảng phất như tốt đẹp hơn rất nhiều.

Sinh hoạt giống như bị thả chậm vô số lần, nhớ tới thời gian bận rộn trước kia, thật giống như kinh lịch của đời trước.

Không có sống về đêm, sau khi trời tối thì một ngày chính thức kết thúc, ngủ sớm dậy sớm, Lý Dịch trước kia khẳng định không có nghĩ qua, có một ngày hắn thế mà lại sinh sống một cách khỏe mạnh, có quy luật thời gian như thế.

Thời điểm trong lòng đang cảm thán, bên tai bỗng nhiên truyền đến một trận sột sột soạt soạt, mở mắt nghiêng đầu nhìn sang, phát hiện tiểu nha hoàn đang ngồi xổm trên mặt đất, trên tay cầm lấy nhánh cây đang phủi phủi cái gì đó.

Cử chỉ cổ quái để nội tâm Lý Dịch hơi nghi hoặc, mở miệng hỏi.

- Tiểu Hoàn, ngươi đang làm gì đó?

Tiểu nha hoàn dừng động tác trên tay, ngẩng đầu đáp.

- Đang vẽ tranh.

- Vẽ vời?

Lý Dịch thăm dò nhìn lại, lờ mờ nhận ra trước mặt mặt đất Tiểu Hoàn có hai con gì mập mạp, trong lòng không khỏi càng thêm nghi hoặc.

- Vẽ cái gì thế, vịt à?

- Cô gia, đây là, đây là uyên ương!

Lý Dịch nói câu kia để khuôn mặt tiểu nha hoàn đỏ bừng, nhanh chóng đứng lên bôi dấu vết trên đất bằng, khuôn mặt đỏ đến bên tai.

Vẽ uyên ương bị người khác nhận thành vịt, nếu như không phải Tiểu Hoàn, đổi lại nữ hài tử khác, chắc đã liều mạng cùng Lý Dịch.

Nghĩ đến hai con vịt mập mạp do Tiểu Hoàn vẽ là uyên ương, Lý Dịch kém chút cười ra tiếng, nhưng nhìn thấy tiểu đầu xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt, nước mắt muốn chảy xuống, chung quy nín cười, hỏi.

- Nói đi, vẽ uyên ương làm gì?

Khuôn mặt tiểu nha hoàn đỏ bừng, hai tay xoa góc áo, nhỏ giọng nói.

- Là vẽ cho đèn Kỳ Thiên, đêm đến muốn thả đèn Kỳ Thiên thì mỗi người phả vẽ tranh trên đèn Kỳ Thiên, như thế nguyện vọng mới có thể linh nghiệm.

Lý Dịch ngẫm lại, phất phất tay, nói.

- Lấy đèn Kỳ Thiên của ngươi tới đây.

Tiểu nha hoàn đối với lời nói Lý Dịch luôn luôn nói gì nghe nấy, gật đầu vào phòng, chỉ chốc lát sau, trên tay cầm một vật đi ra.

- Đây là đèn Kỳ Thiên?

Lý Dịch nhìn đồ vật trong tay Tiểu Hoàn, nó dùng trúc sắp thành khung, bên ngoài dán lên một tầng giấy trắng, đây không phải Khổng Minh Đăng à?

Đương nhiên, Khổng Minh Đăng trong tay Tiểu Hoàn thô ráp hơn hậu thế rất rất nhiều.

- Lấy nghiên mực trong phòng lại đây.

Cầm Khổng Minh Đăng trong tay, Lý Dịch ngẫm nghĩ một hồi, mở miệng.

Nhìn hai con vịt vừa rồi, Lý Dịch đã hiểu trình độ vẽ vời của cô nàng, nếu vẽ chúng lên đèn đi thả chẳng phải để người chê cười, chi bằng mình giúp nàng vẽ cho xong.

Tiểu nha hoàn lúc này dĩ nhiên minh bạch Lý Dịch muốn làm gì, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra biểu lộ cao hứng, chạy nhanh vào phòng lấy bút mực ra.

Cô gia là người đọc sách, ngâm thơ vẽ tranh khẳng định không nói chơi, nhưng nàng chỉ là nha hoàn, có mấy lời lại khó nói ra, Lý Dịch làm thế ngược lại đúng ý nàng.

Cùng lúc đó, tư duy Lý Dịch đã bay vào trong thư viện đầu trong, ở tầng hai một góc nào đó, Khu Hội Họa.

- Tranh Trung Quốc, tranh sơn dầu, phác họa, tranh màu nước, họa lập thể, giản bút họa...

Toàn bộ Khu Hội Họa có mấy hàng giá sách, ít nhất cũng phải hơn ngàn quyển, Lý Dịch nhìn mà hoa mắt, cuối cùng đi qua một phen chọn lựa, vẫn đặt ánh mắt vào giá sách có quan hệ đến giản bút họa (*).

*: Vẽ đơn giản.

Hắn vốn không có bao nhiêu cơ sở về hội họa, dù có Máy gian lận nghịch thiên cỡ này cũng không thể lập tức đã học được cách vẽ khó như tranh sơn dầu các loại, huống chi nơi này cũng không có tài liệu để vẽ tranh sơn dầu.

Mà tranh Trung Quốc truyền thống lại rất trọng ý cảnh, không phải thời gian ngắn thì có thể lĩnh ngộ, giản bút họa là thích hợp nhất.

Tâm niệm Lý Dịch động, từng quyển thư tịch có quan hệ đến giản bút họa họa lập tức bay ra từ trên giá sách, hóa thành từng đoạn tin tức chui vào trong óc hắn.

Trong phòng, Tiểu Hoàn thanh tú động lòng người đứng bên cạnh bàn mài mực, Lý Dịch đặt Khổng Minh Đăng lên bàn cố định lại, trong đầu đã hình thành một hình ảnh.

Lý Dịch dùng bút là tiểu giai, nét chữ nhỏ, vừa vặn thích hợp với giản bút họa.

Tiểu Hoàn một bên mài mực, một bên nhón chân lên nhìn từng nét mực đang dần thành hình dưới ngòi bút của cô gia, chỉ chốc lát sau đã xuất hiện một nữ tử mặc cung trang, sau lưng lụa bay phấn khởi, phảng phất như đặt mình vào đám mây, rất nhanh, một nam tử mặc bố y xuất hiện đối diện nữ tử.

Rải rác thêm vài đường bút, phác hoạ thêm một dãi ngân hà không thấy cuối cùng, ngăn cách hai người.

Có vô số phi điểu từ đằng xa bay tới, tụ tập dưới chân hai người, hình thành một cầu hình vòm, vượt qua hai bên bờ, để hai người cùng một chỗ.

- Thước Kiều gặp gỡ...

Tiểu Hoàn dừng động tác mài mực, con ngươi như thủy tinh trợn thật lớn, nàng căn bản không thể tưởng tượng được, rõ ràng không cần dùng bất kỳ sắc thái gì, cô gia chỉ dùng những này đường mực cong cong đơn giản đã tạo thành hình ảnh Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau Thước Kiều.

Tiểu nha hoàn lần đầu tiên nhìn thấy giản bút họa, tiểu tâm linh hiển nhiên bị trùng kích không nhỏ.

Nguyên bản, nàng chỉ dự định vẻ hai con"Uyên ương" đơn giản, mà tranh Lý Dịch vẽ ra thật hù dọa tiểu nha đầu a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.