Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 34: Dư âm thước kiều



Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Đối với bất kỳ một gia đình nào trong Liễu Diệp Trại, mười lượng bạc là một khoản tiền lớn.

Cho dù Liễu Như Ý, đời này của nàng cũng lần đầu tiên nhìn thấy nhiều tiền như vậy.

Nhưng giờ phút này, nàng đang chăm chú nhìn Lý Dịch lại không chỉ về chuyện này.

Thất Tịch mấy ngày trước, một bài Thước Kiều Tiên đang lưu truyền rộng rãi bên trong Liễu Diệp Trại, thiếu nữ trong trại, cho dù không biết chữ cũng có thể hoàn chỉnh ngâm tụng.

Liễu Như Ý không hiểu thi từ, lúc nàng nghe Lý Dịch làm thơ, chẳng qua cảm thấy từ ngữ sáng sủa trôi chảy, nghe qua có vài phần ý tứ. Riêng hai câu sau cùng "Hai tình nếu có dài lâu, lại há cần sớm sớm chiều chiều" tựa hồ có một chút đạo lý.

Đương nhiên, có đôi khi nàng cũng hiểu... Nếu không có lý giải sâu về tình yêu nam nữ, tất nhiên không thể viết ra được thi từ dạng này, thư sinh sớm chiều ở chung này trước đó có phải cũng trải qua chuyện tình gì oanh oanh liệt liệt, chẳng lẽ trong lòng của hắn cũng có một nữ tử, tuy vấn vương nhưng không thể gặp nhau?

Nhưng nhìn từ mặt ngoài, tựa hồ không giống.

Nghĩ đến ngày bình thường nhìn thấy hắn lười nhác, tham tài, trộm gà mái nhà nhị thẩm, thật sự rất khó tưởng tượng, người như thế lại viết ra được bài Từ gì lợi hại.

Bất quá, nàng chỉ có thể nghĩ trong lòng tất cả chuyện này, không tiện hỏi.

Về phần hiểu thêm cấp độ sâu, tỷ như thi từ rất tệ, hoặc hay đến trình độ nào đó, trong nội tâm nàng không có những này khái niệm này, thi từ là thú vui chơi của người đọc sách, tùy tiện tìm một người đọc sách trên đường, sợ rằng cũng có thể làm ra từ ngữ cùng loại.

Nhưng tận mắt thấy một số việc, nàng mới giác phát, sự tình... Tựa hồ không phải đơn giản như mình nghĩ.

Vừa rồi trên đường đi mua chút đồ dùng thường ngày của nữ tử, ngẫu nhiên nghe được hai vị nữ tử bên cạnh đang bàn luận một bài Từ gọi là Thước Kiều Tiên, nội dung vậy mà giống như đúc bài nàng nghe qua, về sau nói đến tác giả bài Từ, hai người bắt đầu biểu thị sự hâm mộ đối với tài tử gọi "Lý Dịch".

Thẳng đến lúc này, tài tử có tài kinh thiên động địa các nàng nói đến mới dần trùng hợp với thân ảnh lười nhác trong đầu Liễu Như Ý.

Về sau, khi nàng càng lưu ý lại nghe được càng nhiều tin tức.

Tỷ như, bài ca này lưu truyền từ hội thi thơ nào đó trong đêm Thất Tịch, nghe nói có người nhặt được một cái Kỳ Thiên đăng, mà thứ gây nên sóng to gió lớn trong lòng văn nhân toàn bộ phủ An Khánh là bài Từ được viết trên Kỳ Thiên đăng đó.

Vô luận có chân thực hay không, truyền ngôn này không thể nghi ngờ tạo thêm vài phần thần bí cho cả câu chuyện.

Nhưng trong khi đa số mọi người vẫn đang tò mò thì cũng có rất nhiều nghĩ đó là sự thật.

Liễu Như Ý là một trong số đó.

Nàng nhìn tận mắt Tiểu Hoàn thả Kỳ Thiên đăng, chỉ sợ lúc ấy tất cả người trong Liễu Diệp Trại không ai nghĩ đến, một bài Từ các nàng xem như viết rất phổ thông trên đèn lại nhấc lên gợn sóng lớn ở đây.

Nghe nói trong một hội thi thơ lớn nào đó, một tài tử trứ danh Khánh An phủ sau khi nhìn thấy bài Thước Kiều Tiên, xé nát thi từ của mình, đồng thời tuyên bố "Đời này không làm Thất Tịch từ nữa", điều này không khỏi làm cho tất cả mọi người chấn kinh, cũng coi như thêm một mồi lửa vào câu chuyện.

Sau hội thi thơ, chuyên gia biên soạn Thất Tịch Thi Tập, sàng chọn kiệt tác xuất hiện thơ trong hội đêm đó, bài "Thiên Ngoại Phi Thi" (Thơ từ thiên ngoại) thình lình xếp ở vị trí thứ nhất, tài tử có cái tên "Lý Dịch" không có bất kỳ dấu hiệu gì mà đã được văn nhân tài tử, Ca Cơ, cùng đông đảo nữ tử Khánh An phủ hâm mộ.

Người có thể được tuyển vào Thi Tập, tự nhiên không phải hạng người bình thường, tối thiểu nhất thì cũng là tài học làm cho tất cả mọi người tin phục, từ xưa văn vô đệ nhất, lúc trước tuần tự lựa chọn bài danh thi từ chắc chắn sẽ có một phen tranh luận, nhưng lần này, đối với việc xếp bài Thước Kiều Tiên ở vị trí đầu lại không thấy ai không đồng ý.

Đồng thời, vị tài tử gọi là Lý Dịch kia chỉ bằng vào câu "Hai mối tình nếu có dài lâu, lại há cần sớm sớm chiều chiều" không biết đã bắt được bao nhiêu phương tâm của thiếu nữ phòng bên, đương nhiên, không chỉ những thiếu nữ đó, một vài nữ tử có trải qua tình cảm khó khăn trắc trở, cảm xúc đối với câu này sợ rằng sẽ càng sâu.

Tuy lai lịch hắn vẫn là một điều bí ẩn, nhưng cũng không ảnh hưởng việc hâm mộ của chúng nữ tử đối với hắn, điểm này, ngay cả chính Lý Dịch cũng không biết...

Đương nhiên, điểm này, Liễu Như Ý biết.

Nghĩ đến hai vị nữ tử biểu lộ mê say khi đàm luận, Liễu Như Ý không tưởng tượng nổi, nếu các nàng biết tuyệt thế tài tử mình hâm mộ cũng là tên trước mắt này lúc, không biết sẽ có phản ứng gì?

Đương nhiên, nàng càng không tưởng tượng nổi, một bài Từ hắn tiện tay sáng tác thế mà lại hay đến loại trình độ kia, toàn bộ tài tử Khánh An phủ không có người nào có thể sánh bằng...

Chuyện của người đọc sách, Liễu Như Ý cũng không rõ ràng, đến bây giờ cũng vô pháp tiếp nhận việc gia hỏa mình tùy tiện bắt về thế mà lợi hại đến trình độ như vậy, giờ phút này dứt bỏ hết những ý nghĩ này, cúi đầu nhìn ống giấy Lý Dịch đặt lên bàn, đưa tay lấy tới.

Lý Dịch bên cạnh ngẩng đầu, thấy Liễu Như Ý đang chuẩn bị mở bức họa, trái tim bỗng nhiên nhảy lên một cái, vội vàng chạy tới, đưa tay muốn cướp đoạt.

Nếu để cho nàng nhìn thấy mình họa nàng, không biết có hiểu lầm không.

Tốc độ Lý Dịch tự nhiên không bằng kịp Liễu Như Ý, nàng nhẹ nhàng giơ tay, tay Lý Dịch đã chạm vào khoảng không.

- Đây là cái gì?

Nhìn thấy bộ dáng vội vã của hắn, Liễu Như Ý nhíu mi hỏi.

- Không có gì, bất quá chỉ là một bức vẽ thất bại mà thôi...

Lý Dịch gượng cười hai tiếng, lúc này tự nhiên không thể nói lời thật.

Nếu để cho nàng cho rằng mình có ý với nàng... Tỷ phu lưu luyến cô em vợ, chậc chậc... Nghe ra rất kích thích nha...

Liễu Như Ý dùng ánh mắt thâm ý liếc hắn một cái, cũng không mở bức họa trên tay ra, tiện tay ném ống tranh trở về.

Lý Dịch vội vàng tiếp được, trái tim rốt cục được thả lỏng.

- Số bạc này nên tiêu sao đây...

Không muốn dây dưa vấn đề này, Lý Dịch vội vàng nói sang chuyện khác.

- Đương nhiên là dùng để mua lương thực!

Bao gồm đại hán họ Phương, tất cả mọi người cơ hồ trăm miệng một lời, đồng thanh nói.

Đối với bọn hắn, cho dù giấu trong lòng một trăm lạng bạc cũng xa không bằng đổ đầy vại gạo trong nhà.

Sinh hoạt trong tầng chót của xã hội, địa vị lương thực và đất đai trong lòng bọn họ, không có thứ gì có thể thay thế.

Trong nhà đã nghèo đói, khẳng định mua lương thực, dù bọn họ không nói, Lý Dịch cũng có quyết định này, phất phất tay, một đoàn người lại trùng trùng điệp điệp vào thành môn.

Ngay tại lúc đó, thiếu nữ ôm bức họa trong tay đi dạo trên đường một vòng, sau khi mua vài món đồ, tại một khu vực phồn hoa trên đường phố, đi vào một tòa tiểu lâu trang trí có chút hoa lệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.