Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 52: Chế Tạo Xà Phòng



Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Làm một dân chúng sợ nghèo, sợ đói, vừa thấy được bạc, Lão Phương đã không nhịn được muốn đổi tất cả thành lương thực.

Đây dường như trở thành phản ứng bản năng của hắn.

Nhưng lúc này đây, nhìn thấy mặt đất có từng khối bạc nén lớn cỡ nắm tay, Lão Phương lại cảm thấy não tử mình có chút không đủ dùng.

Những bạc này có thể mua bao nhiêu lương thực đã vượt qua cực hạn phạm vi chỉ biết tính toán cộng trừ trong vòng con số mười của lão rồi.

- Cô gia, người, đêm qua người đã làm gì?

Cưỡng ép ánh mắt mình dời khỏi những nén bạc mê người kia, Lão Phương gian nan nuốt một nước miếng, nhìn Lý Dịch hỏi.

Lý Dịch trừng tiểu nha hoàn vì chân tay lóng ngóng một cái, cúi người nhặt từng nén bạc trên mặt đất lên, đặt vào trong túi vải, sau đó mới ngẩng đầu nói ra:

- Thời điểm tối qua lạc đường, nhặt được trên đường.

- Nhặt, nhặt...

Thanh âm Lão Phương có chút run rẩy.

Đây không sai biệt lắm hơn một trăm lượng bạc nha, cả một đời của hắn chắc chắn không kiếm được nhiều tiền như vậy, thế mà lại bị cô gia tùy tiện kiếm về?

Coi như mấy ngày nay mỗi ngày bán băng đường hồ lô lãi ròng 100 văn, mình có thể nhận được một nửa, không ăn không uống tích lũy đến số tiền đó, sợ rằng phải mất rất nhiều năm mới được!

Về phần tiểu nha hoàn, trong đôi mắt to mỹ lệ lại nhấp nhoáng ngôi sao nhỏ.

Vận khí cô gia vẫn luôn rất tốt, mỗi lần đi ra ngoài đều có thể nhặt được thứ gì đó, tuy đã rất lâu rồi không còn nhặt được gà rừng, nhưng lần này lại nhặt được rất nhiều bạc, ngay cả ông trời cũng giúp cô gia!

Tâm tình thiếu nữ trong một đêm kinh lịch qua rất nhiều trạng thái, lúc này nội tâm tràn đầy mừng rỡ, vụng trộm dùng ánh mắt nhìn Lý Dịch, làm sao cũng không dời ra được.

Nhìn bọn người Lý Dịch đi vào viện, Ngô Thị ngơ ngác đứng tại chỗ, cả người như bị sét đánh, cho tới bây giờ, nàng còn có chút không dám tin đồ vật vừa rồi nhìn thấy.

Tất cả đều là bạc trắng bóng!

Nàng sợ là đến kiếp sau mình cũng không thấy được nhiều bạc như vậy.

Đối với những nhà nghèo còn đang vì nhét đầy cái bao tử mà khổ sở sinh hoạt, một năm chi tiêu cộng lại cũng bất quá đên một lượng bạc, những bạc kia đủ cho các nàng dùng cả một đời...

Không biết qua bao lâu, Ngô Thị mới từ trong hoảng hốt lấy lại tinh thần, nhặt chậu đồng từ dưới đất lên, trên mặt không biết biểu tình gì, có chút thất hồn lạc phách đi vào phòng.

Một trăm lạng bạc không phải số lượng nhỏ, làm sao tiêu là một vấn đề.

Lý Dịch đương nhiên sẽ không giống bọn người Lão Phương, có tiền thì chuyện thứ nhất nghĩ đến là mua lương thực.

Trong nhà cũng không thiếu gạo, hắn muốn cân nhắc đương nhiên là làm thế nào để số tiền này phát huy giá trị lớn nhất, như thế nào dùng một trăm lạng bạc này biến ra càng biều bạc hơn, dù sao cũng không thể cam đoan hắn mỗi lần đều có thể gặp thổ hào giống cha con Ninh Vương.

Bạc thường có mà thổ hào không thường có, muốn kiếm lời đủ tiền về sau an hưởng tuổi già, vẫn phải dựa vào chính mình.

Vốn nghĩ đến việc dựa vào băng đường hồ lô chậm rãi góp nhặt từng đồng, nhưng biến hóa thường thường đến càng nhanh hơn so với kế hoạch, lúc này đã có chút tư sản hắn, hiển nhiên có thể nhảy qua một bước.

Bất quá, sinh ý băng đường hồ lô vẫn phải muốn làm tiếp, chí ít trong khoảng thời gian ngắn, cũng không có người cạnh tranh, băng đường hồ lô còn có lợi nhuận rất lớn.

Đương nhiên, còn có một một nguyên nhân trọng yếu, số tiền này đối với mình mặc dù không tính là gì, nhưng đối với bọn người Lão Phương, lại đủ để cải biến sinh hoạt về sau của bọn họ.

Lý Dịch không nghĩ muốn dẫn dắt toàn bộ mọi người trong trại thoát nghèo thành giàu, nhưng bọn Lão Phương là người một nhà, mình không thể ăn ngon uống sướng mà nhìn bọn hắn ăn đất...

Lý tưởng duy nhất của Lý Dịch hiện tại là kiếm tiền, kiếm lời rất nhiều rất nhiều tiền, tối thiểu đủ để nửa đời sau của hắn dưỡng lão.

Về phần con số này cụ thể bao nhiêu, trong đầu Lý Dịch còn không có một con số chính xác, tóm lại càng nhiều càng tốt!

Có một trăm lượng tài chính khởi động,

Dựa theo kế hoạch Lý Dịch trước đó, trước mắt có thể cân nhắc việc ủ ra rượu cao độ hoặc chế tác xà phòng để kiếm tiền.

Phương pháp chưng cất thuần còn chưa bị phát minh ra, độ cồn trong rượu thế giới này thấp đến đáng thương, phần lớn là các loại Rượu Gạo thấp hơn 10 độ, cao nhất không quá 20 độ, cũng chỉ có như thế, mới có người uống ngàn chén không say, nếu đổi thành rượu trắng năm sáu mươi độ của hậu thế, những người được gọi là hào kiệt, sợ rằng còn chưa uống được trăm chén thì đã chết vì sốc cồn không biết bao nhiêu mà kể rồi.

Rượu chưởng quỹ đêm qua lấy ra sợ rằng số độ cũng không cao lắm, tiếc là gặp được loại ngửi được mùi rượu thôi đã say như Lý Dịch, mãnh liệt hớp một ngụm đã bất tỉnh nhân sự.

Văn hóa rượu mười phần phồn thịnh ở thế giới này, bọn họ rất truy cầu đối với rượu nồng độ cao, chắc hẳn đây này cũng sẽ trở thành một đầu tài lộ.

Mà sát trùng vết thương trừ độc cũng không thiếu rượu cồn nồng độ cao, Lý Dịch vẫn rất trân quý mạng nhỏ của mình, một người hiện đại, nếu như về sau chết vì vết thương nhiễm trùng thì cũng bị sỉ nhục không nhỏ.

Trừ chưng cất rượu cồn, chế tác xà phòng cũng nhất định phải đưa vào danh sách quan trọng.

Đồ vật trong truyền thuyết chỉ khi nào tắm mới dùng này thật sự rất khan hiếm trên thế giới hiện tại.

Lý Dịch đã từng đi tìm kiếm thử trong phường thị Phủ Thành, nhưng không thấy có người bán.

Hỏi thăm mới biết, phương pháp luyện chế hết sức phức tạp, bí phương cũng chỉ do một số ít người trong hoàng thất nắm giữ, thuộc về hàng xa xỉ chỉ có số ít người mới có thể sử dụng, trên thị trường căn bản khó nhìn thấy, cho dù xuất hiện cũng sẽ rất nhanh bị người lấy giá cao mua mất.

Đồ vật phổ thông ở đời sau đến thế giới này lập tức lắc mình hoá thành hàng xa xỉ, đây đương nhiên là một chuyện tốt đối với Lý Dịch.

Trước kia hắn cũng từng ôm tâm tính chơi đùa, làm xà phòng thủ công, tài liệu cần không nhiều, trình tự cũng không phức tạp, đến bây giờ vẫn còn nhớ phương pháp luyện chế.

Nước, dầu thực vật và muối natri thì có thể chế tạo ra xà phòng thủ công đơn giản nhất.

Dùng loại phương pháp này chế tác ra xà phòng không chứa bất kỳ chất phụ gia, rất thơm và không có tổn thương đối với da người thịt.

Tuy nhiên, muối natri hiện giờ không có hiện thành, dùng vôi tôi và sô-đa (Na2CO3) cũng có thể nhẹ nhõm chế ra, không có gì khó.

Trong lòng cân nhắc một chút, Lý Dịch vẫn muốn trước chế tác xà phòng.

Thời gian qua, tắm rửa hoàn toàn dựa vào tay xoa, hắn thật chịu đủ rồi.

Trong nội tâm trù tính kế hoạch này phải làm thế nào để áp dụng, bất tri bất giác đi vào nội viện, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng động lạ, Lý Dịch ngẩng đầu, nhìn thấy một đạo thân ảnh đang uyển chuyển tới lui trong việ, một trường kiếm lạnh lạnh lóng lánh, giống như con rắn nhỏ nhẹ nhàng, nhìn Liễu Như Ý đang múa kiếm, nhẹ nhàng nhảy mấy trượng cách mặt đất, Lý Dịch hâm mộ đến cực điểm.

Nếu như hắn cũng có thân thủ này, còn sợ bị người khi dễ?

Nếu lại đụng đến tên mặt thẹo kia, tự mình một người đã có thể nhẹ nhõm giải quyết.

Khi đó, bằng vào thân thủ hơn người và gương mặt tiểu bạch kiểm này, nói không chừng có thể biến thành mỹ nam tử văn võ song toàn, nhẹ nhõm thu được một đội Fan nữ, vậy không phải tùy tiện đi đến đỉnh phong của nhân sinh sao?

Nhìn xa xa thấy trên mặt Lý Dịch đang lộ ra nụ cười dâm dê, Liễu Như Ý thu hồi trường kiếm, cố gắng nhịn xuống suy nghĩ xuất một kiếm chém chết hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.