Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 73: Nâng chén mời trăng sáng



Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

- Từ huynh, Từ huynh...

Tô Văn Thiên nhìn thanh niên đối diện đột nhiên thất thần, gọi hai tiếng đối phương vẫn không hoàn hồn, cảm thấy nghi ngờ.

Thời gian trở về trước đó một chút...

Có rượu không có bạn, Một mình chuốc dưới hoa.

Cất chén mời trăng sáng, Mình với bóng là ba.

Trăng đã không biết uống, Bóng chỉ quấn theo ta.

Tạm cùng trăng với bóng, Chơi xuân cho kịp mà!

Ta hát, trăng bồi hồi, Ta múa, bóng rối loạn.

Lúc tỉnh cùng nhau vui, Say rồi đều phân tán.

Gắn bó cuộc vong tình, Hẹn nhau tít Ngân Hà.

- Nhược Khanh, bài thơ này...

Uyển Nhược Khanh dùng chữ viết xinh đẹp viết lên trang giấy một bài Nguyệt Hạ Độc Chước, chư vị tài nữ Vân Anh Thi Xã hiện ra vẻ từ nghi hoặc dần chuyển thành chấn kinh, sau khi nàng ngừng bút, nữ tử hơi lớn tuổi quay đầu nhìn nàng, há hốc mồm, có chút khó tin mở miệng.

- Bài thơ này so với bài Phương Văn Thiên làm ra thì như thế nào?

Tằng Túy Mặc đều thấy biến hóa của chúng nữ, trong lòng sớm đã kìm nén không được, nhanh miệng chờ đợi hỏi.

Nữ tử lớn tuổi nghe vậy, biểu hiện trên mặt trở nên nghiêm nghị, nói:

- Ánh sáng của đom đóm sao có thể so cùng nhật nguyệt? Phương Văn Thiên có tài đức gì có thể so sánh với bài thơ đáng lưu truyền thiên cổ này?

- Lưu truyền thiên cổ...

Môi anh đào của Tằng Túy Mặc khẽ nhếch, đầu giống như bị sét đánh.

Gia hỏa vô lý kia có tài làm thơ đạt đến trình độ này?

- Nếu lưu truyền bài thơ này ra, sợ rằng tất cả tài tử văn nhân Cảnh Quốc ta, bất cứ lúc nào, bất cứ chỗ nào chỉ cần nâng chén sẽ không thể không ngâm một câu "Nâng chén mời trăng sáng, Mình với bóng là ba..."

Trong đôi mắt đẹp của một cô gái trẻ hiện ra tia mê ly, thì thào.

Biểu hiện của mấy vị tài nữ cũng không ngoài dự đoán của Lý Dịch.

Phải biết, bài Nguyệt Hạ Độc Chước này, cho dù tính hết các tác phẩm của Thi Tiên Lý Bạch, cũng coi như tinh phẩm trong tinh phẩm, "Nâng chén mời trăng sáng, Mình với bóng là ba" càng là Tuyệt Cú lưu truyền ngàn năm.

Lý Bạch là ai chứ, tồn tại đỉnh phong trong văn đàn cổ đại, tùy tiện lấy ra một bài thơ cũng đủ để hù chết người!

Trên gương mặt xinh đẹp của Uyển Nhược Khanh cũng khó ức chế kích động khi đọc đến câu thơ cuối cùng, trong nội tâm nàng chỉ suy đoán, vị công tử này hẳn có chút tài hoa, nhưng chưa từng nghĩ tới đối phương có tài đạt đến cảnh giới như thế.

Không nói đối phương cho nàng cảm giác nhận nhân tình, bài thơ này đã đủ sánh vai với Thước Kiều Tiên kia.

Đương nhiên, trong nội tâm Uyển Nhược Khanh vẫn thiên vị Thước Kiều Tiên một chút. Không nói nàng là người nhặt được bài thơ, trong Cảnh Quốc, Thi Từ phát triển từ xưa đến nay, bởi vì đủ loại nguyên nhân, Từ càng phồn thịnh hơn Thi một chút, càng được mọi người yêu thích.

Về phần Thi, thời kỳ tiền triều xác thực rất thịnh, nhưng mấy trăm năm qua, văn nhân mặc khách Cảnh Quốc vẫn càng thiên vị viết Từ hơn.

Bởi vậy, tuy bài Nguyệt Hạ Độc Chước này có trình độ rất cao nhưng nếu bàn về sức ảnh hưởng lại không vượt qua Thước Kiều Tiên.

Bất quá, nếu cầm bài thơ này so sánh với Phương Văn, quả thật chuyện bé xé ra to.

Khi rung động trong lòng hơi dịu, ánh mắt tất cả mọi người không khỏi nhìn về phía Lý Dịch.

Đối với các nàng, thông qua một bài thơ đã có thể nhìn ra tính cách thi nhân, thậm chí suy nghĩ trong lòng lúc làm thơ.

Cô độc tự rót rượu dưới ánh trăng, không người thân cận, từ cô độc đến không cô độc, lại từ không cô độc đến cô độc, thi tài khoáng đạt, hòa người và tâm vào cảnh vật, lòng dạ phải như thế nào a?

Nâng chén mời trăng sáng, Mình với bóng là ba... Sau sự tự đắc, tự vui vẻ này là thê lương như thế nào?

Dù biểu hiện trên mặt Thư sinh không có chút rung động, nhưng trong lòng mấy vị tài nữ đã cảm xúc ngổn ngang.

Bị nhiều nữ tử nhìn chằm chằm, Lý Dịch thật có chút tự đắc, ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt chúng nữ hơi đỏ, mới ý thức mình là nữ tử, cứ nhìn chằm chằm một vị nam tử như thế, thật mất nết.

Cuống quít trở lại vị trí, sao chép bài thơ vừa rồi ra nhiều tờ, để mọi người truyền ra ngoài.

Bên cạnh Lý Dịch không xa,.

Tằng Túy Mặc ngồi ở chỗ đó cũng không biết trong lòng nàng lúc này nên vui hay nên giận.

Vui là có hi vọng thắng được tỷ thí hôm nay, tham gia hội thơ Trung Thu đêm mai, giận là ông trời không có mắt, hết lần này tới lần khác lại cho gia hỏa vô lý, không biết tốt xấu này tài hoa như vậy.

Về phần tiểu nha hoàn đứng bên cạnh Lý Dịch, tuy trong đầu vẫn đang chóng mặt nhưng trong lòng mười phần vui vẻ.

Hình như cô gia làm thơ hù những vị tỷ tỷ này...

Thất Tịch tháng trước, cô gia viết trên Kỳ Thiên đăng của Tiểu Hoàn một bài từ, cái gì mà Tiên gì đó?

- Hội thơ Thất Tịch tháng trước, Phương Châu lực áp Tô Văn Thiên, nếu không có Thước Kiều Tiên hoành không xuất hiện, sợ rằng quán quân hôm đó đã rơi vào trong túi hắn, hôm nay trong khi thi đấu cho hội thơ Trung Thu ngày mai bị Tô Văn Thiên che phong thái, nếu Bạch Lộ Thi Xã không có thi từ tốt hơn, lần này sợ rằng sẽ bại.

- Chuyện này chẳng có gì lạ, Thi Từ một đạo từ trước đến nay khó phân cao thấp, Phương Châu vốn am hiểu Thất Tịch từ, Tô Văn Thiên vịnh Nguyệt từ cực kỳ ra dáng, dùng tài của mình vào hội thơ Trung Thu thì rất phù hợp, Phương Châu thua cũng không có gì ngoài ý muốn.

- Đừng nói thế, không nên xem nhẹ mấy vị tài nữ Vân Anh Thi Xã, không biết các nàng đêm nay có làm ra được một bài Từ nào hay không?

- Tự nhiên là có, Uyển cô nương vịnh một bài Nguyệt từ, luận trình độ còn trên Phương Châu, so với Phương Văn, Thiên Tướng cũng chỉ kém một bậc.

Một chỗ ở lầu một, mấy vị tài tử nâng chén đối ẩm, bình phán các tác phẩm hay nhất hội thơ hôm nay.

- Chung quy chỉ là nữ tử mà thôi... Như thế hôm nay, người chiến thắng trừ Đông Ly Thi Xã ra thì không còn ai, Tô Văn Thiên bằng vào bài Từ này, sợ rằng cũng sẽ tỏa sáng trong hội thơ ngày mai.

Một vị thanh y nam tử cảm thán, thuận tay tiếp nhận một trang giấy từ gã sai vặt đi ngang qua, muốn nhìn xem có tác phẩm mới nào ra dáng hay không.

- Thế cũng không hẳn, dù sao, ngày mai sẽ có rất nhiều tài tử Khánh An phủ tề tụ, kiệt tác tất nhiên không thiếu, Tô Văn Thiên có thể lên bảng hay không còn phải xem vận khí của hắn.

Trong lúc mấy người đang đàm luận cũng không phát hiện, một người bên trong thật lâu không nói một câu, trên mặt dần dần hiện ra biểu lộ chấn kinh.

- Ngược lại hi vọng Tô Văn Thiên có thể dương danh vào ngày mai, như thế, ngày sau cũng có thể khoe vài câu...

Một tài tử mở miệng cười nói, chưa nói xong câu thứ hai bỗng nhiên bên cạnh truyền đến thanh âm.

- Chư vị... Chậm đã!

Thanh âm hơi to, tài tử kia thu hồi lời nói, mấy người mang theo ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía hắn.

Trên mặt thư sinh áo xanh còn có vẻ chấn kinh, đưa tờ giấy trong tay ra.

Sau khi những người kia nhận lấy, ghé đầu tới, sau mấy hơi ngắn ngủi, sắc mặt nhao nhao thay đổi.

Ánh mắt chuyển lên lầu.

- Từ huynh? Từ huynh?

Tô Văn Thiên không biết gọi bao nhiêu tiếng, cho đến khi đưa tay lung lay bả vai hắn, thanh niên kia mới hồi tỉnh.

- Từ huynh, đến cùng phát sinh chuyện gì mà để Từ huynh thất thần như thế?

Lúc ngẩng đầu, đã thấy Tô Văn Thiên nghi hoặc nhìn hắn.

Trên mặt thanh niên hiện ra vẻ phức tạp, nhìn Tô Văn Thiên một chút, đưa tờ giấy trong tay ra.

- Tô huynh, huynh... Nhìn xem...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.