Bởi vì hội thơ trì hoãn quá nhiều thời gian, thời điểm Lý Dịch cõng tiểu nha hoàn đi trở về trại, mặt trời đã dần ngã về tây.
Thể lực Tiểu nha hoàn hơi yếu, đi một ngày, lúc trở về đến nửa đường đã mệt mỏi nhấc chân không nổi.
Mới đầu Lý Dịch nói muốn cõng nàng, tiểu nha hoàn còn hung hăng chối từ, cắn răng đi mấy bước, kém chút ngã sấp, Lý Dịch không nói thêm gì nâng nàng lên, thiếu nữ phản kháng mấy lần, không tránh thoát được, đành phải ngoan ngoãn điều chỉnh tư thế, ghé vào lưng hắn.
Mới đầu, thời điểm vừa đi vào cái thế giới này, cỗ thân thể này vẫn tương đối yếu đuối, nhưng hai tháng qua, mỗi ngày Lý Dịch đều sẽ tiến hành rèn luyện, gần nhất đi theo Liễu Như Ý học võ, tuy đến nay cũng chỉ có thể bày ra mấy tư thế đẹp mắt, không có chỗ đại dụng nhưng thể chất rõ ràng mạnh hơn trước đó rất nhiều, chí ít đã không sai biệt lắm cùng người bình thường.
Khuôn mặt thiếu nữ nhỏ tròn như trẻ sơ sinh, kích cỡ nhỏ nhắn xinh xắn, dáng người mười phần thon thả, Lý Dịch cõng nàng cũng không thấy nặng bao nhiêu.
Trên đường đi ngẫu nhiên kể một vài truyện cười, chọc cho thiếu nữ cười khanh khách không ngừng, thân thể ghé vào lưng Lý Dịch run lên một cái, có đôi khi cũng sẽ xen vào nói hai ba câu, về sau, Lý Dịch rất ít mở miệng, chỉ nghe tiểu nha hoàn thao thao bất tuyệt kể.
Đương nhiên, trong đầu Tiểu Hoàn không có nhiều cố sự, nói tới đơn giản là chuyện khi còn bé.
Tiểu Hoàn và tỷ muội Liễu Như Nghi cùng nhau lớn lên, trong truyện xưa tự nhiên không thiếu hai người.
Lúc ở một mình cùng Lý Dịch, nói chuyện không có nhiều cố kỵ, một vài chuyện lý thú của hai nữ khi còn bé thỉnh thoảng sẽ bị nàng nói ra trong lúc vô tình.
Tỉ như nhị tiểu thư khi đó tinh nghịch, không hảo hảo luyện công bị lão gia trách phạt, cầm một thanh kiếm gỗ trong sân chém lung tung trút giận, không cẩn thận chặt hỏng hoa lão gia thích nhất, ném kiếm ngồi trong sân khóc lớn, Tiểu Hoàn không khuyên nổi, thế là hai người cùng ngồi một chỗ khóc...
Về sau đại tiểu thư chủ động nói cho lão gia biết, hoa kia do mình làm hư, lão gia phạt nhốt nàng trong phòng suy nghĩ, một ngày không cho phép ăn cơm, Tiểu Hoàn và nhị tiểu vụng trộm giấu nửa cái bánh bao riêng phần của mình từ cửa sổ đưa vào cho nàng...
Khi nói những chuyện này, khóe miệng tiểu nha hoàn mang theo nụ cười, thanh âm dần dần nhỏ, thẳng đến khi Lý Dịch cảm nhận được hô hấp của thiếu nữ trên lưng bình ổn mới phát hiện nàng đã ngủ.
Không gọi tiểu nha hoàn tỉnh lại, Lý Dịch chậm dần bước chân, tận lực không để xóc nảy, chỉ là như vậy, lúc trở về trại, chân trời chỉ còn rạng mây, mặt trời đã xuống núi.
Xuyên qua trại đi về nha thì đụng phải phụ nhân có eo thùng nước.
Cũng không biết Ngô Thị vô tình hay cố ý, thời điểm đi thoáng qua Lý Dịch, thân thể đột nhiên nghiêng, tuy thể năng Lý Dịch những ngày qua tăng mạnh hơn một chút, nhưng thể trọng rõ ràng yếu thế, bị đụng một cái lảo đảo, thật vất vả mới ổn định thân hình, tiểu nha hoàn trên lưng bừng tỉnh.
Ngô Thị bĩu môi, trên mặt mang theo nụ cười trêu tức.
- Cô gia...
Trong miệng nhẹ giọng nói mớ hai câu, xoa xoa hai mắt buồn ngủ, bao vải vác trên cánh tay rơi xuống mặt đất sau tứ tán, mấy thỏi bạc lăn xuống.
Hình ảnh giống như đã từng thấy qua.
Ngô Thị ngốc trệ cúi đầu nhìn mấy nén bạc trên mặt đất, vẻ mặt sớm đã không còn trêu tức, đè nén không được xúc động trong lòng, rất muốn xông tới đoạt bạc rồi chạy, nhưng cuối cùng chưa được thực hiện khi Lý Dịch đã nhặt xong bạc rồi rời đi.
Thẳng đến khi thân ảnh Lý Dịch và Tiểu Hoàn biến mất, sắc trời hoàn toàn tối xuống, phụ nhân eo thùng nước vẫn còn ngơ ngác đứng tại chỗ, tựa hồ biến thành một bức tượng.
Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần-
Hiếm thấy một ngày dậy thật sớm, Lý Dịch đẩy cửa đi ra, đi vào trong sân, duỗi người một cái.
Khí trời vừa vào thu, không quá lạnh, ánh sáng mặt trời chiếu lên người, ấm áp, vô cùng hài lòng.
Bầu trời xanh biếc, chân trời phương xa có vài tầng mây lượn lờ.
Không khí tuy mới mẻ nhưng lúc này Lý Dịch vẫn không khỏi hoài niệm cuộc sống kiếp trước.
Chỉ bất quá, cả đời này của mình sợ rằng không thể cảm nhận được nữa.
Tiểu nha hoàn đi từ trong viện ra, xoa xoa hai mắt còn thèm ngủ, dự định theo thói quen gọi cô gia rời giường, lúc ngẩng đầu hơi sững sờ, sau đó cười rộ lên.
- Cô gia, chào buổi sáng!
Thấy cô gia đứng trong sân chậm rãi làm một vài động tác kỳ quái, cũng không giống chiêu thức võ công, sau một lát, tiểu nha hoàn nhanh chân đi nhà bếp chuẩn bị đồ ăn sáng.
Lý Dịch tiếp tục chậm rãi đánh thái cực quyền, trong đầu sắp xếp lại một ít chuyện.
Vấn đề cửa hàng đã có thể giải quyết, có thể trước đưa một nhóm nước hoa nhìn xem phản ứng thị trường rồi tính tiếp.
Về phần nhà xưởng cũng nên bắt đầu kiến tạo, những chuyện này giao cho bọn Lão Phương là được, hắn thật không rành chuyện xây nhà, chỉ muốn gần nguồn nước, quy hoạch bố trí gian phòng cũng phải sớm bàn với Lão Phương.
Chuyện này tạm thời không thể vội vàng, đường cũng nên đi từng bước, cũng may, tuy quá trình khúc chiết nhưng vẫn đang hướng về phía trước...
Những ngày nay, duy chỉ có một chuyện để hắn có chút tiếc nuối.
Nguyên lai, tưởng rằng được thư viện trong đầu gia trì, luyện dậy võ công thuận buồm xuôi gió, tiến cảnh cực nhanh, không bao lâu thì có thể thành võ lâm cao thủ thiên hạ đệ nhất, phất tay cường địch hôi phi yên diệt, nhảy lên trở thành nam nhân mạnh nhất trong nhà.
Mục tiêu này giống như đang được thực hiện...
Tóm lại, hắn cũng đã trở nên rất lợi hại rồi.
Nhưng hiện thực tàn khốc, mộng tưởng trở thành tuyệt đỉnh cao thủ sợ rằng vĩnh viễn không thực hiện được.
Những ngày nay, hắn cũng chỉ như thùng rỗng, học chiêu thức rất nhanh nhưng lại không có lực sát thương, về phần cái gì mà nội lực chân khí, một chút cũng không cảm giác được.
Như lời Liễu Như Ý nói, tư chất hắn quá mức bình thường, dù như cố gắng nữa, võ đạo cả đời cũng không có thành tựu, có thể trở thành cao thủ nhị lưu đã đến tối đa.
Câu nói này có ý là, xem như Lý Dịch luyện võ công cả một đời cũng không phải đối thủ của nàng, về sau không cần tiếp tiệp mơ mộng siêu việt nàng.
Đối với võ công, đây chỉ là chút chấp niệm khi còn bé mà thôi, làm võ lâm cao thủ hay không không quan trọng, có thể trở thành người trong võ lâm dù kém cỏi thì cũng đã rất thỏa mãn.
Các nàng Liễu Như Ý từ nhỏ đã bắt đầu tập võ, chịu khổ không biết bao nhiêu mới có thực lực như bây giờ, Lý Dịch cũng không nhất định có thể tiếp nhận được cực khổ này.
Tương đối mà nói, không có việc gì đánh Thái Cực, không chỉ có thể cường thân kiện thể, còn có thể tu thân dưỡng tính, nhẹ nhõm hơn nhiều.
Còn chưa đánh xong động tác, Liễu Như Ý đã đi vào cửa, nàng mỗi sáng sớm đều sẽ ra ngoài luyện công, liếc Lý Dịch một chút, thấy hắn đang làm những động tác kỳ quái, thuận tay khoa tay học theo một chút, sau đó lắc đầu, trở về phòng tắm rửa.
- Tướng công... Đây là đang làm gì?
Làm xong động tác thu thế cuối cùng, một đạo thanh âm uyển chuyển truyền đến từ phía sau, Lý Dịch quay đầu nhìn lại, tuyệt mỹ nữ tử mặc váy ngắn màu trắng đứng ở nơi đó, váy bị gió sớm thổi nhẹ bay, ánh mặt trời xuyên thấu qua sợi tóc, chiếu sáng toàn bộ sắc thu trong tiểu viện.