Tiêu Dao Truyền Kỳ

Chương 10: Kẻ đánh cắp trái tim



Sau khi nghỉ ngơi 5 phút và chuẩn bị vào cảnh qua mới thì đột nhiên điện thoại cô reo lên, có tin nhắn mới. Cô nhìn điện thoại và nói với đạo diễn cho cô xin phép vài một lúc. Đi ra chỗ vắng người dưới một gốc cây nhãn gần đó, mở điện thoại ra xem.

Trợ lý Chương: Tiểu thư, đây là tất cả tài liệu mà tôi điểu tra được [file đính kèm]

Cô nhấp vào link file đó, một đoạn văn bản hiện lên, cô đọc thì thấy toàn bộ là thông tin cá nhân của Tiêu Vương, ngoài ra không có gì khác.

Biểu Ngọc Dao: Tất cả chỉ có như vậy?

Trợ lý Chương: Vâng, thưa tiểu thư, chúng tôi đã cố gắng hết sức..

Biểu Ngọc Dao:Tôi biết rồi, cảm ơn anh.

Cô đóng điện thoại lại, trong đầu tràn ngập mâu thuẫn. Cô đã cho người bí mật điều tra về Tiêu Vương, lúc nãy trợ lý Chương đã gửi cô số tài liệu thông tin đó. Kỳ lạ là những thông tin lúc nãy cô đọc được chỉ là những thông tin rất bình thường, tên, tuổi, học trường nào, xuất thân nhưng còn cha, mẹ là ai thì hoàn toàn không có, thông tin, tiểu sử gia tộc, tập đoàn chỉ vỏn vẹn: đã có từ rất lâu. Mọi người chỉ biết Tiêu gia cường đại lại không biết nó ra sao và như thế nào, trước kia hoàn toàn không có thông tin Tiêu gia phu nhân hạ sinh bất kỳ người con nào, tự nhiên 2 năm trước lại có sự xuất hiện của vị thiếu gia tên Tiêu Vương.

Cô cố gắng ổn định bản thân vào diễn cảnh tiếp theo.

Đứng trong căn phòng cổ kính, trước cửa sổ của căn phòng ấy, mang vể mặt hơi có chút thấp thỏm, lại thẹn thùng, đầu cúi xuống che đi ánh mắt phức tạp, tay phải từ từ đặt lên trên ngực của bản thân. Vỗ về trái tim như muốn nó bình ổn lại, giọng nói khó hiểu.

"Tại... tại sao tim ta lại đập mạnh như vậy, rốt... rốt cuộc là sao, cái cảm giác ấy sao lại kỳ lạ đến thế..."

"Chính vì muội đã thích ta rồi." Tiêu Vương đi ra từ phía sau cô, đứng song song với cô ngắm ra ngoài cửa sổ rồi quay sang nói với cô.

Cô nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong mắt là mê mang.

"Thích?... Ta? Thích huynh?"

"Đúng vậy." Hắn mỉm cười ôn nhu.

"Sao lại như vậy đươc, ta không thể nào thích huynh, ta... ta không có cảm giác với huynh đâu..." Cô lắc đầu không nhìn hắn nữa, tay vịn vào thành cửa sổ, quay ra bên ngoài.

"Haha, vậy ta hỏi muội, tại sao khi muội hôn ta mặt lại hồng lên như vậy? Tại sao khi nói chuyện với ta lại ngại ngùng đây? Còn nữa!Tại sao khi tiếp xúc với ta, trái tim muội lại đập nhanh như thế... Muội nói xem, là thích... hay yêu đây."Hắn nhếch mép cười cười.

"Ta... ta..."

"Thiên Tư, mọi người đều nói, đều ca tụng, Vệ sư tỷ mỹ mạo tài hoa, Vệ sư tỷ thiên tư trác tuyệt, Vệ sư tỷ tuyệt sắc khuynh thành, Vệ sư tỷ cao quý hơn người, nhưng... trong mắt ta, muội không phải là Vệ tiểu thư cao cao tại thượng thanh lãnh tuyệt sắc, mà muội, chính là một kẻ trộm..."

"Kẻ... kẻ trộm?" Cô nghe vậy quay người ra đối diện với hắn, sửng sốt ngỡ ngàng.

Hắn nhìn cô với thái độ nghiêm túc, nắm lấy bả vai cô, bất ngờ ôm chặt cô vào lòng. Cô theo phản xạ tự nhiên muốn đẩy hắn ra thì chợt nghe tiếng nói trầm thấp bên tai.

Hắn ghé miệng đến bên tai nhỏ của cô, mùi đàn hương dịu nhẹ của mái tóc cô xộc vào cánh mũi, giọng hắn hơi si mê.

"Nàng... chính nàng mới là đệ nhất phi tặc cướp bóc... 8 năm trước, nàng cướp lấy ánh mắt của ta, chiếm lĩnh lý trí của ta ngay lần gặp đầu tiên... 8 năm sau, nàng cướp đi trái tim ta, khắc sâu hình bóng của nàng vào trong sâu thẳm lòng ta, nàng nói xem, nàng, có xứng với danh kẻ đánh cắp trái tim trong truyền thuyết không?"

Dừng lại một chút, hắn nói tiếp.

"Thiên Tư, trái tim của ta, chính là làm bằng thủy tinh, rất mỏng manh, rất dễ vỡ... Nàng, giúp ta lưu giữ nó, được chứ."

Nói đến đây, vòng tay hắn khẽ siết chặt lại.

Cô hơi chớp mắt, nhìn xuống bả vai người đang ôm mình, cảm nhận cảm giác người đối diện mang đến, bàn tay giơ trên không vô thức nắm chặt lại, khẽ buông xuống, hơi run rẩy chầm chậm ôm lấy hắn. Nhắm mắt lại, khẽ cất giọng.

"Được... ta... sẽ giúp huynh cất giữ trái tim ấy."

"Hây, hây, đạo diễn, đạo diễn." Người bên ngoài xem 2 người diễn đến ngây người, chút nữa bị không khí xung quanh 2 người làm đến điên đảo thần trí, trợ lý đạo diễn hơi hích vai nhắc nhở đạo diễn Lý.

"Ờ... ờ, cắt... cắt, rất tốt." Đạo diễn Lý chợt tỉnh rồi nhanh chóng hô cắt.

Tiếng hô cắt của đạo diễn vang lên như thức tỉnh mọi thứ, lập tứ không khí xung quanh 2 người cũng thay đổi, không thấy đâu vẻ lãng mạn, mập mờ lúc nãy, nếu trách thì trách người ta nhập vai quá sâu thôi.

"È hèm... hèm, vừa nãy sư muội diễn rất tốt, xém chút là sư huynh không theo kịp rồi đó." Tiêu Vương buông cô ra, sờ sờ cánh mũi, hơi ngại ngùng.

Cô nghe vậy mỉm cười không nói gì, gật đầu với hắn, ra ngoài ngồi vào một chỗ mát nghỉ ngơi, cô... cần thời gian suy nghĩ mọi chuyện. Tiếp theo cũng không phải là cảnh của cô.

Ngồi dưới một chỗ râm mát, cầm chai nước lăn qua lăn lại trầm ngâm, bạn cô Vũ Minh Tuệ từ xa đi đến ngồi bên cạnh cô.

"Thế nào? Ngọc Dao, có chuyện gì à?"

"Ò... chỉ là có chút việc riêng, không sao, cô không cần lo lắng."

"Ân, không sao thì tốt. Nè, nhìn kìa, đạo diễn đang đến chỗ chúng ta. À mà cô gái đi bên cạnh ông ấy là ai vậy? Lạ thật đó."

Vũ Minh Tuệ vỗ vỗ vai cô, chỉ về phía đạo diễn đang đi tới, bên cạnh ông ấy là một cô gái đã hóa trang xong, nhìn rất lạ có vẻ là người mới.

Đạo diễn cùng cô gái ấy đi tới, cô cùng Vũ Minh Tuệ đứng dậy. Đạo diễn cười nói.

"Ngọc Dao, đây là người đóng vai nữ phụ, cô ấy là Bùi Ninh An, tiếp theo sẽ có cảnh của 2 người, tôi đưa cô ấy đến làm quen với cô."

Cô nhìn Bùi Ninh An dung nhan thanh tú nhã nhặn, mỉm cười đúng mực, bắt tay với cô ta.

"Ninh An, chào cô. Tôi là Biểu Ngọc Dao. Hân hạnh gặp mặt."

Bùi Ninh An nhanh chóng đỏ mặt, rụt rè đưa tay ra, giọng nói hơi nhỏ.

"Chào... chào Biểu sư tỷ, mong... mong sư tỷ giúp đỡ muội nhiều hơn."

"Ân, Bùi sư muội." Cô nhìn Bùi Ninh An cúi đầu nói năng vụng về, ánh mắt chưa từng thay đổi khiến cho người ta không thể đọc được suy nghĩ của cô... Trong giới showbiz này, một cô gái yếu đuối ngây thơ có thể tồn tại được sao? Đoàn phim với đầu tư có thể lên đến mức mấy trăm triệu nhân dân tệ, chỉ vai nữ phụ thôi đã khiến các ngôi sao tranh đến đầu rơi máu chảy, cô gái này lại có thể lấy được nó. Cô ta chỉ đơn giản như bề ngoài?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.