Tiểu Đậu Khấu

Chương 114: Phá băng



Vì chân bị thương nên cũng chỉ ở thôn trang một ngày, sáng sớm ngày hôm sau, Minh Đàn ngồi xe ngựa rộng rãi trở về Vương phủ, Giang Tự cưỡi ngựa một mình đi theo, lúc nào cũng săn sóc tránh đường xóc nảy sỏi đá.

Khi một đoàn người trở lại Vương phủ, Phúc thúc thấy rất kỳ.

Vương phi dễ dỗ thật, với kỹ năng này của Vương gia mà cũng dỗ được người quay về!

Nhìn Giang Tự bế bổng Minh Đàn lên đi tới Khải An Đường, khuôn mặt của Phúc thúc cười đến nhăn nhúm hết cả lại, đôi mắt lại càng híp vào.

Lục Ngạc nhắc nhở nói: “Phúc thúc, những đồ ăn phía sau phiền ngài sắp xếp người đưa tới An Tế Phường.”

Phúc thúc hoàn hồn nhìn về phía sau: “Ui, có chuyện gì vậy, sao lại mang nhiều đồ ăn về thế?”

“Chẳng phải vì nhóm nông hộ trong thôn trang kia, đang êm đang đẹp lại đào bẫy rập bắt lợn rừng gì đó làm hại Vương phi bị thương, vì thế trong lòng họ áy náy nằng nặc đòi biếu đồ ăn cho chúng ta sao?”

Phúc thúc đã hiểu gật đầu: “Được, ta sẽ sắp xếp người đưa đồ ăn đến An Tế Phường.”

An Tế Phường được quan phủ lập ra, dùng để cứu trợ người nghèo, chu cấp cho góa bụa ốm đau, từ khi Đại Hiện khai triều đã có nhưng bản thân quan phủ khó mà duy trì được, nên đều là thùng rỗng kêu to.

Hiện giờ dưới triều Thành Khang đế cũng coi như là thái bình giàu có, khi thảm họa sóng thần Linh Châu dẫn đến dịch bệnh bùng phát, Minh Đàn đứng ra cùng với đám nữ quyến quen biết ở Thượng Kinh đề nghị Chương hoàng hậu mở lại An Tế Phường để cứu trợ cho nạn dân.

Dịch bệnh qua đi, An Tế Phường cũng không phải để không. Hiện giờ trong kinh bốn phía đông tây nam bắc đều có một phường như thế, ở những châu phủ khác cũng từng bước khởi công xây dựng. Thỉnh thoảng Minh Đàn sẽ đi thăm, người già trong đó hầu hết đều biết nàng.

Ở trong phủ nghỉ mấy ngày, vết thương ở chân Minh Đàn rõ ràng có chuyển biến tốt đẹp, có lẽ vì biết Giang Tự ở trong phủ nên nhiều ngày nay không có ai dám tới Vương phủ quấy rầy. Ngay cả Tố Tâm Lục Ngạc cũng ít khi xuất hiện trong phòng, từ đầu đến cuối đều là Giang Tự chăm sóc uống thuốc đắp cao.

Đợi cho đến khi miệng vết thương trên chân khép lại, đúng thật là có lưu lại hai đường sẹo nhàn nhạt, chỉ là không nghiêm trọng như đại phu trong thôn nói, nhìn thì chắc là sau một thời gian cũng có thể tự nhiên mất đi.

Ban đêm sau khi tắm gội xong, Giang Tự cởi áo ngoài ngồi bên sập, nhìn chân nhỏ trắng nõn của Minh Đàn hỏi: “Phải dùng Sương Hoa Cao à?”

“Đương nhiên,” Không biết Minh Đàn nhớ ra cái gì lại nói, “Chàng xoay người lại một chút.”

Giang Tự nghe lời đưa lưng về phía nàng.

Nàng vén áo trong của Giang Tự nhìn nhìn, đôi mắt chợt trợn tròn: “Thực sự có hiệu quả đến thế này!”

Nàng không nhịn được duỗi tay sờ sờ, những vết sẹo đó thực sự biến mất, chỉ có mấy vết sâu còn có thể thấy được mờ mờ, chắc dùng thêm hai lần nữa là có thể biến mất hết.

Giang Tự trầm mặc: “Sương Hoa Cao hiếm có, nàng cất đi để tự mình dùng là được, không cần lãng phí trên người ta.”

Minh Đàn sững lại, buông vạt áo, lại tự bôi Sương Hoa Cao cho chỗ bị thương của mình chột dạ nói: “Chàng đừng có mà tưởng bở, ta là, là dùng vết thương trên lưng chàng để thử thuốc. Tuy Phong thái y đã xem qua nhưng dù sao cũng là đồ bôi lên người, sao có thể tùy tiện bôi lên người ta được, đương nhiên ta phải xác nhận nó thực sự có tác dụng. Giờ, giờ đã xác nhận được rồi, chàng đừng có mơ có thể dùng nữa.”

Giang Tự cũng không vạch trần nàng, chỉ “Ừ” một tiếng, nhận lấy Sương Hoa Cao, kiên nhẫn bôi cho nàng.

Vết thương có ở mu bàn chân và lòng bàn chân, khi bôi đến lòng bàn chân, Minh Đàn khó khăn lắm để nhịn nhưng vẫn không nín được, nở nụ cười, còn không tự chủ cuộn tròn ngón chân lên.

“Chàng nhanh lên… Nhột quá!”

Giang Tự nghe vậy, trong đầu nảy ra một ý, cố ý làm chậm lại hơn nữa còn giữ chân không cho nàng trốn, Minh Đàn cười đến nghiêng ngả trên giường, nước mắt chảy ra, hai chân đá lung tung, nhưng làm thế nào cũng không tránh khỏi tay Giang Tự được.

Chỉ chốc lát sau, đai lưng Minh Đàn đã bị tuột ra một nửa, lộ ra hơn nửa vai ngọc, hương lê xanh trên người nàng sau khi tắm gội hòa với hương Sương Hoa Cao nhàn nhạt tác động đến thần kinh Giang Tự, không biết trêu đùa thế nào mà đến khi không còn nhột nữa Giang Tự đã chống một tay bên tai nàng, nằm trên người nàng.

Yếu hầu hắn lăn lên lộn xuống, ánh mắt sâu thẳm, dục vọng trong đáy mắt rõ ràng.

Nụ cười trên môi Minh Đàn vừa dứt, trong lòng không hiểu sao lại hơi căng thẳng, còn có chút… khao khát kỳ quái không ngừng.

Nàng tránh ánh mắt Giang Tự, gượng gạo nuốt nước bọt xuống.

Ngay sau đó, nụ hôn mát lạnh đặt lên cổ nàng, rồi chậm rãi hướng lên trên, phủ lên mặt nàng, lông mày, môi anh đào…

Nụ hôn của hắn vẫn quen thuộc như thế, dường như chỉ trong chớp mắt đã có thể đánh thức ký ức từ lâu, Minh Đàn ý loạn tình mê, vô thức đáp lại hắn.

Xiêm y rơi dần xuống, hai người càng áp sát vào nhau, Minh Đàn bám lấy hắn, thầm mong đợi được thân mật sâu hơn tận đáy lòng, nhưng ở thời điểm mấu chốt Giang Tự lại ngừng lại, ghé sát vào tai nàng khàn giọng hỏi: “A Đàn, được không?”

Minh Đàn hơi tỉnh táo lại, nhưng thân thể khó chịu vô cùng, vẫn thành thật yêu cầu hắn tới gần.

Nhưng hiện giờ nàng vẫn đang dỗi hắn, muốn nàng không biết xấu hổ nói ra thì không vứt mặt mũi đi được, nàng chỉ có thể chịu đựng không để mình phát ra tiếng rên rỉ, trợn mắt lườm hắn mà không có một chút uy hiếp nào, nắm tay nhỏ đấm đấm lên vai hắn.

Giang Tự cũng không làm khó nàng, hôn vành tai nàng, giọng nói nghiêm túc: “Vậy ta coi như nàng đồng ý.”

Minh Đàn quấn chặt quanh cổ hắn, đột nhiên rên lên thật lớn.

Một đêm không nghỉ, ngày hôm sau tỉnh lại tuy Minh Đàn chết không chịu thừa nhận nhưng đối xử với hắn lại vô thức thân mật hơn.

Thu đi đông tới lại đến đầu xuân, năm nay Thượng Kinh vào đông tuyết rơi đặc biệt dày, đợi đến khi cây xanh nảy mầm non mới, băng tuyết tan ra, phủ Định Bắc vương rốt cuộc cũng có cảnh tượng mùa xuân vạn vật sống lại.

Giang Tự về kinh từ Tây Bắc đã gần nửa năm, Minh Đàn đã tỏ ra mềm lòng tha thứ từ lâu, nhưng nàng tỏ vẻ từ đầu đến cuối không buông tha, thỉnh thoảng lại làm kiêu bắt chẹt, thấy Giang Tự nhẫn nại dung túng, nàng lại càng được đằng chân lân đằng đầu.

Cho tới tận trận tuyết lớn đêm Trừ Tịch, Giang Tự vốn như cái thùng sắt quanh năm lại bị phong hàn, bệnh kéo dài tới nửa tháng không dậy nổi,  sốt cao nói mớ, mơ mơ màng màng, Minh Đàn không giả vờ được nữa. Nàng nước mắt lưng tròng chăm nom bên giường bệnh của hắn, cực nhọc ngày đêm chăm sóc không nghỉ, khi đó mới nói lời tha thứ hắn.

“Sao giờ muội lại cảm thấy… muội bị lừa nhỉ.” Minh thí chủ càng nghĩ càng thấy không ổn, mời Bạch Mẫn Mẫn và Chu Tĩnh Uyển tới phủ ngắm hoa rồi thì thầm càm ràm: “Rõ ràng Phong thái y nói chỉ cần uống thêm một lọ thuốc là hàn độc sẽ bị thanh lọc hết, muội không yên tâm nên sau đó còn xin thêm Phong thái y một lọ. Sao chàng uống xong hai lọ thuốc mà vẫn còn bị hàn độc phát tác dẫn đến phong hàn?”

“Muội nghĩ nhiều quá đấy, thời tiết này có rất nhiều người bị phong hàn, điện hạ nhà muội bị phong hàn thì làm sao, hắn cũng có phải thần tiên đâu.” Bạch Mẫn Mẫn chán đến chết nói tiếp.

“Nhưng muội chưa bao giờ thấy chàng bị phong hàn.”

“Giờ thấy rồi còn gì?”

Minh Đàn nghẹn lời, vẫn cảm thấy sai sai: “Nhưng bị phong hàn nặng thì người ta cùng lắm bị năm sáu ngày là có thể khỏi hẳn, thân thể chàng khỏe mạnh cường tráng, không có người thường nào có thể so được, sao có thể kéo dài tới gần nửa tháng?”

Gần nửa năm nay Chu Tĩnh Uyển nhận được không ít thư pháp tranh vẽ quý hiếm mà Giang Tự tặng cho Lục Đình, trong thực tế là tặng cho nàng, đương nhiên âm thầm nói giúp cho hắn: “Muội cảm thấy điện hạ giả bệnh hay kéo dài tình trạng bệnh để lừa muội à? Nếu là thật thì muội nghĩ mà xem, điện hạ không tiếc thân mình cũng muốn làm như vậy là vì cái gì? Vì chỉ muốn muội mềm lòng tha thứ, vậy là đủ để thấy điện hạ thật lòng với muội.”

“……”

Tuy rằng hình như có chỗ nào không đúng lắm nhưng nghe cũng hơi hợp lý.

Giang Tự dành riêng cho Chương Hoài Ngọc công việc tuần tra Giang Nam nhàn nhã, thích hợp nhất để đưa Bạch Mẫn Mẫn đi ngắm núi ngắm non, Bạch Mẫn Mẫn có thể đạt được ước nguyện ra khỏi kinh thành đi du ngoạn nên đương nhiên cũng nhắm mắt nhắm mũi hát đệm: “Tĩnh Uyển nói cũng không sai, non nửa năm nay muội cũng đòi hết cái này đến cái khác, hôm nay đòi đi ngâm suối nước nóng ở Vụ Ẩn Sơn, ngày mai muốn đi xem phù dung sớm nở tối tàn, lúc nào mà Vương gia nhà muội chẳng chiều theo ý muội? Hơn nữa, thái ý chỉ bảo uống một lọ thuốc là khỏi, muội lại cho uống hẳn hai lọ, chưa chắc đã không bị phản tác dụng đâu.”

“……”

Hình như nói thế cũng lại hợp lý.

Minh Đàn suy nghĩ một lúc lâu, chậm rãi gật đầu xong cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ khụ khụ mấy tiếng, không nhịn được quơ quơ cổ tay trắng nõn như tuyết của mình ra để khoe khoang.

Bạch Mẫn Mẫn và Chu Tĩnh Uyển liếc nhau, cực kỳ tích cực khen ngợi ——

“Sao vòng tay này đẹp thế? Ngọc này trông đặc biệt thật đấy, còn trong suốt tinh khiết như vậy!”

“Khi nãy tỷ đã chú ý rồi, đây chính là ngọc Thanh Liên ở Vân Thành sao? Nghe nói cực kỳ khó tìm, cái vòng này của muội còn có hạt châu đều tăm tắp, lại càng hiếm.”

“Đầu tháng Vương gia nhà muội đến Vân Thành làm việc, là Vương gia nhà muội tìm cho đúng không?”

Minh Đàn cong môi, trước mặt chị em tốt cũng giả vờ vừa bất đắc dĩ vừa khoe khoang nói: “Đầu tháng chàng đi cùng tỷ phu Lý gia đến Vân Thành làm việc mua được đó, cũng không nói cho muội biết, Thác Kim Các làm hỏa tốc trong nửa tháng mới xong. Mấy ngày trước Họa biểu tỷ tới phủ thấy vòng tay này còn thuận miệng nhắc tới, chàng đi Vân Thành tìm ngọc Thanh Liên này cực kỳ mất công mất sức, mấy đêm không chợp mắt.”

Bạch Mẫn Mẫn và Chu Tĩnh Uyển ăn ý uống một ngụm trà, trong lòng âm thầm nói: Thẩm Họa có bao giờ thuận miệng nhắc tới chuyện gì đâu? Muội cũng không nghĩ xem nhị lang Lý gia vào Hộ bộ thế nào.

Thấy hai nàng uống trà, Minh Đàn cũng bưng trà bơ mà đầu bếp Tây Bắc mới vào phủ làm uống một ngụm nhỏ.

Chỉ là vừa mới nuốt một chút trà bơ thôi mà Minh Đàn đã vô cớ thấy cực kỳ lợm giọng.

Tố Tâm thấy thế vội vàng tiến lên che môi để nàng nhổ ra, lại bưng trà xanh lên cho nàng súc miệng.

Vẻ mặt Minh Đàn rất chê: “Trà bơ này ngấy ơi là ngấy, mau mang xuống đi.”

Bạch Mẫn Mẫn và Chu Tĩnh Uyển nhìn cốc trà của mình, trong lòng khó hiểu, ngấy thì cũng hơi ngấy, nhưng đâu đến nỗi vừa uống được nửa ngụm đã phản ứng lớn như vậy.

Không biết Bạch Mẫn Mẫn nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên nhanh trí, vờ như lơ đãng thuận miệng nói một câu: “Hôm nay Vương gia nhà muội không về nhà ăn tối đúng không? Vậy bọn tỷ ở lại Vương phủ dùng bữa nhé. Đúng rồi Tố Tâm, ta thích ăn cá hấp mà đầu bếp trong phủ các ngươi làm, ngươi mau dặn dò cho nhà bếp làm đi.”

“Vâng, nô tỳ đi ngay.”

……

Lúc ăn tối, trong phòng bên của Khải An Đường dâng lên bữa tối rất phong phú, Bạch Mẫn Mẫn thích ăn cá hấp, nhưng lại chỉ huy người hầu bày một đống đồ ăn khác trước mặt mình, cứ thế bày đi bày lại, cá hấp chỉ có thể đặt trước mặt Minh Đàn.

Không biết sao Minh Đàn lại cảm thấy cá rất tanh, ngửi mùi là muốn nôn.

Nhưng Bạch Mẫn Mẫn lại ăn ngon lành, mình ăn còn chưa đủ, còn gắp một đũa cá nhất định nhét vào trong mồm Minh Đàn.

Minh Đàn bất đắc dĩ nhận miếng cá, vừa mới vào mồm nàng đã không chịu nổi, ọe thịt cá ra, rồi nôn thốc nôn tháo vào cái chậu mà Tố Tâm kịp thời đưa đến.

Bạch Mẫn Mẫn không ngờ nàng phản ứng lớn như vậy, vừa kinh hoảng vừa sinh ra ý mừng thoáng qua dưới đáy lòng, nàng vội ra lệnh: “Mau đi tìm thái y mà thường bắt mạch bình an cho Vương phi ấy, gọi là gì nhỉ, Phong thái y, đúng, không sai, gọi Phong thái y tới đây!”

Minh Đàn nôn đến nỗi mặt mũi tái nhợt, trong lòng cũng ngầm có suy đoán, nàng súc miệng còn không quên trợn mắt yếu ớt lườm Bạch Mẫn Mẫn: “Có phải tỷ muốn âm thầm hành hạ muội đến chết không?”

Không bao lâu sau, Phong thái y đeo hòm thuốc vội vàng tới.

Hắn thuần thục bắt mạch cho Minh Đàn, bắt xong, dường như chưa chắc chắn nên thu tay, lại bắt lại.

Mạch tượng như cũ.

Hắn nhanh chóng đứng dậy kính cẩn chúc mừng nói: “Mạch tượng lưu thông, như châu lăn trên mâm ngọc, đây là hoạt mạch, vi thần chúc mừng Vương phi, ngài có tin vui!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.