Tiểu Đậu Khấu

Chương 51: Tránh nóng



Rồi cũng đến giữa hè, trời tháng năm nắng càng gay gắt, Minh Đàn sợ nóng nên phần lớn thời gian trong ngày nàng đều ở lỳ trong phòng mát cạnh hồ sen, còn bên trong Khải An Đường thì lúc nào cũng phải có băng.

Cũng may rất nhanh đã đến ngày Thánh thượng chuyển đến Vĩnh Xuân Viên.

Vĩnh Xuân Viên là vườn tránh nóng mùa hè của hoàng gia, đúng như tên gọi của nó, bốn mùa nơi đây đều như mùa xuân. Thái Tông hoàng đế từng đặt tên cho mười địa điểm trong vườn là “Mười cảnh xuân vĩnh viễn”, khi những danh nhân của triều trước vào vườn thưởng ngoạn phong cảnh còn sáng tác ra mười bài thơ vịnh cảnh được lưu truyền rộng rãi về sau.

Tuy Hoàng đế rời cung đã giản lược lễ nghi, đội ngũ đi theo vẫn mênh mông cuồn cuộn. Giang Tự lười tham gia chốn đông người, sau khi thánh giá đi mấy ngày hắn mới đưa Minh Đàn đến.

Nơi mà Thành Khang đế cấp cho Giang Tự ở tên là “Xuân Tinh Các”.

Đến bên ngoài Xuân Tinh Các, Minh Đàn ngửa đầu nhìn về phía tấm biển tên. Chữ trên biển có nét bút sắc bén, nhìn lại hơi quen, chỉ là nhất thời nàng không nhớ ra được đã nhìn thấy kiểu chữ này ở đâu.

Nàng cong môi tán thưởng nói:“ “Ám thuỷ lưu hoa kính, xuân tinh đới thảo đường”*, đặt tên thật hay, chữ viết cũng rất đẹp.”

* Ám thuỷ lưu hoa kính, xuân tinh đới thảo đường: Hai câu thơ trong bài “Dạ yến Tả thị trang” của Đỗ Phủ, dịch nghĩa là “Dòng nước âm thầm chảy qua luống hoa, ánh sao xuân chiếu trên nhà cỏ” (nguồn thivien.net).

Giang Tự nghe vậy thì quét mắt liếc nàng.

Nội thị dẫn đường tủm tỉm cười gật đầu khen phụ họa: “Vương gia tài cao, tất nhiên đặt tên rất giỏi, chữ cũng cực đẹp.”

Khóe miệng Minh Đàn cứng đờ.

Phu quân nàng đặt tên này à? Hơn nữa chữ này… ặc, cuối cùng nàng cũng biết sao lại có cảm giác quen thuộc rồi, ở thư phòng nàng đã nhìn thấy phu quân viết chữ, đúng là nét bút sắc bén này.

Vốn dĩ nàng muốn nịnh bợ Thánh thượng một cách kín đáo trước mặt thái giám, dù sao có chuyện gì tốt Thánh thượng cũng không quên nghĩ đến phu quân nhà nàng…

Dường như Giang Tự hiểu rõ suy tính trong lòng nàng, quay ra không mặn không nhạt nói với nội thị: “Thay bổn vương và Vương phi cảm tạ Bệ hạ.”

“Vâng.”

Sau khi nội thị lui ra, Giang Tự khoanh tay đi thẳng lên phía trước, Minh Đàn cũng bước nhỏ theo sau, vừa đánh giá khắp nơi vừa tò mò hỏi: “Phu quân, chàng đã từng ở đây rồi à? Sao lại gọi là Xuân Tinh Các?”

“Trời đêm ở đây rất đẹp.”

Trời đêm đẹp…? Minh Đàn không khỏi ngẩng đầu nhìn trời, nếu có bầu trời đêm trong trẻo điểm xuyết sao xuân, bên cạnh là dòng suối nhỏ róc rách chảy qua khóm hoa, nàng ngồi trong đình xây ngoài sân đánh đàn, phu quân thổi sáo hòa âm, khung cảnh đó tưởng tượng ra đã thấy đẹp vô cùng. Ồ đúng rồi, phu quân nàng biết thổi sáo không nhỉ?

Nàng vội đuổi theo hỏi hỏi.

“Không biết, nhưng bổn vương biết luyện kiếm.”

Minh Đàn: “……”

Thật ra cũng không cần.

Thấy Minh Đàn không lên tiếng, hắn còn hỏi lại: “Không phải nàng cảm thấy vừa múa kiếm vừa đánh đàn là cảnh phu thê hòa hợp sao?”

“Nhưng mà, luyện kiếm với múa kiếm hình như không giống nhau lắm.”

Nàng không thể quên nổi thành tích vĩ đại của người nào đó khi thi triển công phu, dùng một kiếm chém chết cây mai Lục Ngạc cách đó mười trượng.

Giang Tự: “……”

Xuân Tinh Các tọa lạc ở phía bắc Vĩnh Xuân Viên, cùng một khu với nơi được bố trí cho hoàng tộc tông thất ở.

Khu vườn phía tây là nơi ở của Hoàng hậu và các phi tần, Minh Đàn nghe nói, mấy ngày trước có phi tần cãi nhau vì chỗ ở tốt hay xấu, nàng thấy rất khó hiểu, chẳng phải chỉ có năm phi tần đi theo thôi sao? Chẳng nhẽ không đủ chỗ ở để phân cho đều?

Sau đó mới biết, vốn dĩ Thánh thượng chỉ tính đưa năm người tới, nhưng nữ tử trong hậu cung đều quyến rũ hấp dẫn, hôm nay một nàng xinh đẹp được yêu chiều sủng ái, ngày mai nàng ấy lại tỏ ra đáng thương vô cùng, Thánh thượng là người đa tình cho nên chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, phi tần đi theo ước chừng nhiều lên gấp đôi.

Ngày ấy Minh Đàn ở trong cung của Hoàng hậu nói chuyện mới chỉ nhìn thấy một góc của tảng băng chìm đấu đá hậu cung, nhưng một góc này cũng đủ khiến nàng muốn né xa ngàn dặm.

Nàng hạ quyết tâm trong những ngày tháng ở lại Vĩnh Xuân Viên, nếu có thể không đi sang phía tây thì sẽ tuyệt đối không đi.

Sau hai ngày yên ổn, Chương hoàng hậu sai người tới mời nàng đi lầu kịch xem diễn, còn nói vải do phía nam tiến cống được mang tới rồi, rất tươi ngon.

Minh Đàn buông sách trong tay, nghĩ thầm xem diễn kịch và thưởng trà ăn vải cũng thú vị, với cả nghe nói bên lầu diễn kịch có phòng mát, không nóng chút nào.

Nàng không từ chối, chuẩn bị cẩn thận rồi canh đúng giờ đi ra ngoài.

Nhưng mà trên đường nàng lại ngẫu nhiên gặp tam hoàng tử, tuổi tam hoàng tử còn nhỏ nên bướng bỉnh, không nghe nhũ mẫu thị tỳ khuyên nhủ, nhất định phải ăn vạ đòi bò lên trên núi giả. Núi giả đó rất cao, Minh Đàn cảm thấy nguy hiểm bèn kiên nhẫn khuyên vài câu.

Vốn nàng nghĩ nếu không khuyên được thì sẽ sai người đi bẩm báo Hoàng hậu nương nương, không ngờ thằng nhóc thấy nàng xinh đẹp nên rất nghe lời, không chỉ ngoan ngoãn bò xuống dưới mà còn ngượng ngùng chạy tới hôn nàng một cái rồi lạch bạch chạy đi.

Tâm tình Minh Đàn rất tốt, còn tự luyến nghĩ nàng rất được trẻ con thích.

Vì có chuyện này trì hoãn mà khi Minh Đàn đến lầu xem kịch thì những người khác đều đã đến đông đủ, nàng hành lễ với Chương hoàng hậu rồi giải thích vì sao tới muộn.

Đương nhiên Chương hoàng hậu sẽ không trách tội, nàng ấy đang chọn kịch, thấy Minh Đàn đến còn ôn hòa cười vẫy tay với nàng: “Tới đây, nhìn xem mấy vở diễn trong danh sách này muội có thích nghe không.”

Ngày xưa Minh Đàn và Bạch Mẫn Mẫn đi nghe kịch với nhau toàn là chuyện tài tử giai nhân hẹn hò, mà ở trong cung thì không cho diễn mấy vở đó, nên nàng bèn nghiêm túc chọn mấy tiết mục diễn gia đình đoàn viên.

Nàng chọn xong, Chương hoàng hậu lại đưa danh mục vở diễn cho Giai thục nghi để cho nàng ta chọn.

Minh Đàn lại thấy bất ngờ, mới chỉ qua có nửa tháng, vị Giai quý nhân vốn không được ra ngoài không chỉ được đi theo mà còn thành Giai thục nghi.

Nàng nhìn về phía Giai thục nghi mặt mày hớn hở, chỉ thấy ánh mắt nàng ta liếc hời hợt qua danh sách kịch rồi chợt vỗ trán nói: “Mấy vở kịch này đều xem chán rồi, hay các ngươi diễn “Ba lần chuyển nhà của Mạnh mẫu*” được không?”

*Ba lần chuyển nhà của Mạnh mẫu: câu chuyện về ba lần chuyển nhà của mẹ Mạnh Tử để cho ông có điều kiện giáo dục sinh sống tốt nhất.

“Bẩm Thục nghi nương nương, được ạ.”

Nàng vừa lòng cười cười, khép danh sách lại rồi nhìn về phía Chương hoàng hậu: “Cũng không biết vì sao sau khi có thai tiểu hoàng tử, lúc nào thần thiếp cũng ngóng trông, thậm chí còn nghĩ tới sau này nên dạy con thế nào, hôm qua Hoàng thượng tới còn nói chỉ có thần thiếp làm mẹ mới nóng vội như vậy, sau này sợ rằng tiểu hoàng tử trong bụng cũng có tính nôn nóng.”

Hóa ra là có thai, thảm nào.

Nhưng đến thái y còn chưa nhìn ra nam hay nữ, sao nàng ta một mực chắc chắn là tiểu hoàng tử như vậy, quá trắng trợn.

Quả nhiên, rất nhanh đã có phi tần cười nói: “Sao Giai thục nghi biết nhất định là tiểu hoàng tử, nếu là tiểu công chúa thì sao?”

Mặt Giai thục nghi lộ vẻ sững sờ, không tiếp lời mà chỉ đưa mắt ra hiệu với mỹ nhân mặc cung trang bên cạnh.

Mỹ nhân mặc cung trang kia vội nói: “Đương nhiên hoàng tử hay công chúa đều tốt, dù sao cũng đều khai chi tán diệp cho Hoàng thượng. Hơn nữa có thể mang thai là phúc của Giai thục nghi rồi, còn hơn so với khối người không bầu bí gì được.”

Nói xong câu này, Giai thục nghi và nàng ta đều nhìn Lan phi.

Lan phi mặc một bộ váy trắng ngà, chăm chú nhìn sân khấu kịch, vẻ mặt thờ ơ.

Tuy nàng không lên tiếng nhưng đương nhiên cũng có phi tần thay nàng đáp lời.

Minh Đàn dè dặt bóc vỏ mấy quả vải, vừa ăn vừa nghe mấy phi tần đôi câu ba điều, trên mặt thì không biểu hiện gì nhưng trong lòng lại cảm thấy vở diễn dưới sân khấu còn náo nhiệt hơn trên sân khấu nhiều.

Thật ra nếu không mang theo thành kiến mà chỉ dựa vào mấy chuyện hôm nay nghe được, Minh Đàn cũng cảm thấy Lan phi xứng đáng được sủng ái. Dung nhan tài năng của nàng ấy đều đứng hàng đầu, trong hoàn cảnh bị Giai thục nghi và bè cánh mỉa mai ồn ào mà nàng vẫn không màng hơn thua, đúng là hiếm có.

Giữa vở kịch Thục phi mới khoan thai tới, hóa ra hôm nay tứ công chúa được nàng nuôi dưỡng bị nôn, nàng dỗ tứ công chúa ngủ say rồi mới tới.

Đương nhiên Chương hoàng hậu cũng sẽ không trách tội, sai người đưa danh sách kịch tới, lại ôn hòa như trước nói: “Để riêng cho muội một vở đó, muội xem thích vở nào.”

Thục phi cười tiếp nhận danh mục, sau khi xem một lúc lâu, bỗng nhiên lại cầm danh mục hỏi Lan phi đang ngồi cạnh nàng: “Muội muội cảm thấy vở “Mưa ngô đồng” hay, hay là “Trăng và nàng” hay?”

Lan phi quét mắt: “”Mưa ngô đồng” hơi buồn.”

Thục phi gật đầu: “Vậy theo ý Lan phi muội muội, chọn “Trăng và nàng” đi.”

Thục phi vừa dứt lời thì Giai thục nghi bèn cười khanh khách mờ ám nói: “Thế mà Lan phi nương nương lại thích vở này, nhưng mà trong kịch này Vương thị và người chồng được đính hôn từ trong bụng mẹ lại rất tình cảm, đúng là làm người khác hâm mộ. Chỉ là không biết Định Bắc vương phi có thích hay không thôi?”

Minh Đàn: “…”

Xem một vở kịch thôi cũng không cho nàng sống yên ổn.

“Trăng và nàng” là một vở kịch do gánh hát danh tiếng nào đó ở triều đại trước soạn ra. Nội dung kể về người phụ nữ tên Vương thị có chồng ra chiến trường rồi mất tích. Vương thị không muốn tái giá, một mình chăm sóc mẹ già con thơ, mấy năm sau chồng nàng áo gấm về làng, Vương thị chờ đến ngày mây tan thấy trăng sáng, sống hạnh phúc bên chồng đến đầu bạc răng long.

Giai thục nghi nói đính hôn từ trong bụng mẹ cũng không sai, nhưng điểm này chỉ được nhắc qua trong vở kịch bằng một câu, nói tới vở kịch người ta đều cảm phục Vương thị trọng tình trọng nghĩa lương thiện các thứ, nàng ta tự nhiên lôi chuyện đính hôn từ trong bụng mẹ ra rõ ràng là cố ý gây sự.

Căn bản Lan phi hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này, động tác quạt cũng khựng lại mà nhìn về phía Minh Đàn theo bản năng.

Những người khác cũng không khỏi nhìn về phía Minh Đàn. Vị này chính là Định Bắc vương phi được Thánh thượng khâm định, gia thế còn vô cùng hiển hách, nếu nàng ghét bỏ Lan phi thì sau này hẳn có trò hay để nhìn.

Nhưng đáng thất vọng là tuy bản thân Minh Đàn thích xem diễn, nàng lại không thích để cho người khác xem trò hay của mình.

“Câu chuyện này rất hay, Vương thị không rời không bỏ có tình có nghĩa, người chồng cũng bảo vệ quốc gia, không quên chí lớn nam nhi, hóa ra ta và Lan phi nương nương lại hợp ý nhau.” Minh Đàn cười khanh khách nhìn về phía Lan phi, còn kính nàng một ly rượu vải từ xa.

Lan phi hơi giật mình, cũng gật đầu đáp lại, che tay áo uống cạn một ly.

Giai thục nghi bị sự thờ ơ hoàn toàn không thèm chấp của Minh Đàn làm cho sững sờ, im lặng một lúc lâu, không nhịn được lại móc mỉa: “Không ngờ tửu lượng của Vương phi tốt như vậy, lại còn rộng lượng nữa.”

Minh Đàn cười dịu dàng, giọng nói cũng cực kỳ nhẹ nhàng: “Giai thục nghi có phúc lớn, khi đường tỷ của ta mang thai chỉ nói ba câu đã thấy lợm giọng buồn nôn, thai nghén rất mệt.”

Không giống ngươi, mang bầu rồi còn xoen xoét cái mồm khắp nơi.

“Đúng rồi, không biết Giai thục nghi có đọc sách hàng ngày không? Ta nghe người ta nói, ngày thường mẫu thân đọc gì hay nói gì thì đứa trẻ trong bụng đều biết, sau khi được sinh ra sẽ học theo đó.”

Ý tứ này là, đi gây nghiệp khắp nơi ít thôi, để tích đức cho đứa con trong bụng.

Hiển nhiên Giai thục nghi nghe hiểu, sắc mặt trông rất khó coi.

Vốn dĩ nàng ta cũng hơi kiêng dè thân phận của Minh Đàn, nhưng vì được nuông chiều từ bé đến lớn, vào cung cũng không chịu thiệt thòi gì còn chưa nếm mùi thâm độc hiểm ác của hậu cung, hơn nữa hiện nay lại mang thai rồng, nhất thời nói chuyện cũng ác miệng hơn hẳn.

“Vương phi còn chưa mang thai nhưng lại rất hiểu biết, nhắc mới nhớ phủ Định Bắc vương còn chưa cho con nối dõi nhỉ, Vương phi cũng nên nắm chắc, nếu lực bất tòng tâm thì cũng nên tìm người chia sẻ một vài, Định Bắc vương điện hạ là chiến thần của Đại Hiện chúng ta, chuyện con nối dõi là đại sự đó.”

Tuy Giai thục nghi nói chuyện không dùng đầu óc, nhưng lời này thực sự chọc tới khuyết điểm của Minh Đàn. Minh Đàn đang muốn đáp lời nhưng lại có hai bóng dáng cao lớn đi vào phòng mát từ bên ngoài.

Giang Tự liếc mắt nhìn Giai thục nghi, ánh mắt lại dừng trên gương mặt phiếm hồng của Minh Đàn vì uống rượu vải. Giọng hắn rất lạnh, giống như ngâm trong băng đã lâu, thản nhiên nói: “Thần cũng không biết, từ bao giờ một Thục nghi nho nhỏ cũng có thể làm chủ phủ Định Bắc vương.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.