Tiểu Đậu Khấu

Chương 53: Bắn tên



Đêm khuya, ánh trăng mênh mang, sao sáng lấp lánh, trong Xuân Tinh Các cũng thắp nến sáng ngời.

Minh Đàn biết chuyện mình tự bổ não ra sai rồi, tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống, nhưng cũng hơi ngượng. Nhưng trước mặt Giang Tự nàng cũng không phải một hai lần làm ra chuyện xấu hổ nên giờ ứng phó rất thành thạo.

Nàng chỉ khóc òa lên một lúc rồi ngay lập tức cau mày ôm bụng, ghé vào vai Giang Tự, hơi thở mong manh mà nói: “Phu quân, đau quá, A Đàn đau bụng quá.”

Tuy nói sang chuyện khác nhưng Minh Đàn cũng không nói dối, bụng nàng vẫn nhói lên từng cơn đau đớn vô cùng.

Giang Tự cũng không biết nên trấn an nàng như thế nào, chỉ vỗ vỗ vai nàng, vụng về an ủi: “Gắng lên.”

Cũng may thuốc của Phong thái y cuối cùng cũng được sắc xong, chén thuốc ấm có thả một ít đường đỏ nên rất ngọt. Giang Tự kiên nhẫn đút nàng uống từng muỗng, Minh Đàn cũng ngoan, không chống cự tí nào.

Nhưng như Phong thái y đã nói, mỗi người đau quặn khác nhau, sau khi uống thuốc xong mãi mà Minh Đàn cũng không có dấu hiệu giảm đau.

Tố Tâm lại rót bình nước nóng đưa vào, Giang Tự tiếp nhận rồi làm theo lời Tố Tâm, cách một lớp áo áp lên bụng nhỏ của Minh Đàn.

Nhưng trời thì nóng lại còn dùng bình nước sôi, mồ hôi Minh Đàn càng ra nhiều, ban đầu chỉ thấy đau, giờ lại còn nóng, nàng khó chịu như một con mèo nhỏ bị ốm, sắc môi tái nhợt, chỉ có thể chịu đựng, mềm oặt rúc vào lòng Giang Tự.

Cũng không biết vừa nãy lấy chuyện đau bụng để đánh trống lảng nên gặp báo ứng hay sao, qua một lúc lâu không chỉ không bớt đau, nàng còn cảm giác bụng quặn thường xuyên hơn.

“Phu quân, A Đàn thật sự đau quá.” Nàng không nhịn được, tủi thân khóc nức nở.

Giang Tự ôm chặt nàng, cằm gác lên đầu nàng, nhẹ nhàng xoa tóc gượng gạo trấn an: “Ngoan, không khóc.”

“Phu quân, hay là chàng đập cho A Đàn ngất luôn đi, như vậy thì sẽ không đau nữa.”

Khỏi cần nói, thật sự Giang Tự đã nghiêm túc suy xét cách này.

Nhưng Minh Đàn rất nhanh đã sụt sịt bảo: “Thôi, đập ngất cũng rất đau, nếu đập một phát còn chưa ngất thì cũng quá tội… Phu quân biết điểm huyệt không? Có cái huyệt gì mà ấn một cái là ngất luôn không?”

Có thì có, nhưng mà huyệt vị có thể làm người ta ngay lập tức lâm vào hôn mê đều rất nguy hiểm.

Không biết Giang Tự nghĩ đến chuyện gì, bỗng nhiên đặt nàng ở trên giường, thả màn giường xuống, triệu Phong thái y tiến vào.

“Thái y, chứng đau bụng của Vương phi tạm thời chưa giảm bớt, có cách nào dùng thuốc hoặc châm cứu làm hôn mê được không.” Hắn hỏi.

Minh Đàn vô cùng đáng thương, nhỏ giọng bổ sung từ trong trướng: “Đừng châm cứu, châm cứu đau lắm.”

“Chuyện này…” Phong thái y nghĩ nghĩ, “Bệnh này nên giảm nhẹ chứ không nên áp lại, dùng thuốc tùy tiện sợ không ổn. Hay là vi thần giảm lượng thuốc một chút kê cho Vương phi một bát canh an thần, giúp Vương phi sớm đi vào giấc ngủ, Vương gia thấy thế nào?”

Hiện giờ không còn cách nào khác.

Giang Tự gật đầu đồng ý.

Phong thái y vội khom người cáo lui đi kê thuốc cho Minh Đàn.

Chỉ chốc lát sau, canh an thần được đưa tới. Minh Đàn uống chén canh Phong thái y tự mình chế biến, tuy nhiên, nàng còn chưa thấy an thần thì đã muốn đi nhà xí, dù sao cũng uống mấy bát thuốc bát canh rồi.

Vì thế Giang Tự lại bế nàng xuống giường.

Giang Tự vốn định bế thẳng nàng vào nhà xí, nhưng Minh Đàn sợ mất mặt, nói thế nào cũng sống chết không chịu, chỉ kêu tỳ nữ đỡ mình rồi gian nan đi đến nhà xí.

Tình hình này của nàng đến đi vệ sinh cũng rất khó khăn, vừa phải chịu đau thay đai nguyệt sự còn nhất định phải rửa tay rửa mặt.

Sau một hồi loay hoay, lúc về giường đã gần đến canh ba.

Đáng mừng là cơn đau quặn bụng của Minh Đàn có vẻ giảm bớt, hơn nữa cuối cùng cũng mơ màng buồn ngủ

Bình nước nóng đã nguội từ lâu, nàng không cho rót lại, bảo là nóng quá rồi rầm rì nói Giang Tự dùng tay làm ấm cho nàng, xong được voi đòi tiên còn nũng nịu nghẹn ngào thì thầm với hắn: “Phu quân hôn A Đàn rồi xoa xoa bụng cho A Đàn được không?”

Giờ phút này đương nhiên xin gì Giang Tự cũng đồng ý, hôn lên mặt mày nàng còn kiên nhẫn xoa bụng giúp nàng.

“Ngoan, mau ngủ đi.” Giọng hắn trầm thấp còn có chút dịu dàng hiếm có.

Minh Đàn cảm thấy đau đớn ở bụng dần dần biến mất, ý thức của nàng cũng chậm rãi tiêu tan.

Đợi Minh Đàn chìm vào trong giấc ngủ, động tác xoa bụng của Giang Tự mới chậm lại, hắn nhìn Minh Đàn đang ăn vạ trong lòng mình, cũng không biết nghĩ gì mà vẻ mặt lại dịu dàng hơn ngày thường nhiều.

Một đêm này, người ở Xuân Tinh Các không ngủ, Giai quý nhân ở Phong Chi Hiên cũng không thể chợp mắt.

Ban ngày nàng ta mới cãi vã với Định Bắc vương phi, ban đêm Định Bắc vương phi bị đau quặn bụng nghi bị hạ độc, chuyện này xảy ra làm sao nàng ta dám chợp mắt? Nếu đúng là bị hạ độc thì chẳng phải mọi người đều hoài nghi nàng ta sao?!

Như vậy vấn đề là rốt cuộc người nào muốn mượn danh này diệt trừ Định Bắc vương phi, hay là có người cố ý gây sự để giá họa cho nàng.

Là ai chứ? Hoàng hậu? Lan phi? Hay là Định Bắc vương phi tự biên tự diễn?

Đã bị hạ độc thì đương nhiên phải tra ra độc từ đâu mà đến, nơi này của nàng ta sẽ không bị ai đó cài người vào cất giấu độc đâu đó trong phòng rồi bị bắt quả tang khi có người tới lục soát chứ?

Đêm hôm khuya khoắt nghĩ mấy chuyện này, Giai quý nhân đứng ngồi không yên, suốt đêm lật tung Phong Chi Hiên lên, còn bắt hạ nhân vào nhà để thay phiên thẩm vấn.

Chuyện này bận rộn làm tới hừng đông, cũng không tra ra kết quả gì, Giai quý nhân đang có thai, hai mắt lại thâm quầng cực kỳ mệt mỏi, thực sự cũng không chịu được nữa.

Đúng lúc này có người tới bẩm: “Quý nhân, đêm qua Định Bắc vương phi không phải  bị hạ độc, dường như là… ăn nhiều vải ướp đá quá bị tiêu chảy.”

“…”

Tay đỡ trán của Giai quý nhân trượt xuống, mãi sau mới lờ đờ mở mắt chậm chạp hỏi một câu: “Ngươi nói cái gì cơ? Vải ướp lạnh, tiêu chảy?”

“Vâng.”

Cũng không biết vì sao Giai quý nhân trợn ngược mắt, tức quá ngất xỉu luôn.

Vụ náo loạn này của Minh Đàn không chỉ có Giai quý nhân biết mà những người khác đều đã biết, rốt cuộc Vĩnh Xuân Viên cũng chỉ lớn đến vậy thôi, mọi người lại đều để ý, muốn giấu cũng không giấu được.

Hiện giờ trong lòng Minh Đàn vô cùng hối hận, cũng không có mặt mũi ra ngoài.

Nhớ trước đây cả Lương gia, Minh Sở, Phụng Chiêu, Vĩnh Nhạc thay phiên nhau ủ mưu cũng chưa thể hủy hoại danh tiếng nàng cẩn thận giữ gìn mười mấy năm, hiện giờ chỉ một lần vô ý mà thua mấy quả vải lạnh! Nàng chỉ nghĩ đến chuyện bị người khác bàn tán sau lưng rằng Định Băc vương phi ăn vải thôi cũng làm ầm lên như có người hành thích là đã thấy khó thở rồi!

Điều duy nhất đáng mừng là không có ai dám bàn luận trước mặt nàng.

Đã nhiều ngày không có mặt mũi ra ngoài, Minh Đàn đành phải ngồi lỳ trong Xuân Tinh Các thêu túi thơm cho Giang Tự như đã hứa.

Loại đồ vật nhỏ như túi thơm này dù có làm tinh tế đến đâu cũng không mất nhiều thời gian, thêu xong túi thơm, Minh Đàn nhàn rỗi không có việc gì lại nghĩ tới lời Giang Tự nói trước đó — thể chất của nàng yếu ớt, cần phải chăm chỉ rèn luyện.

Lúc trước nàng đồng ý với Giang Tự muốn học bắn tên, nhưng đồng ý là một chuyện, học lại là một chuyện khác. Nàng lười biếng trốn tránh, hôm nay giả bộ ngủ, ngày mai không dậy được, dền dứ kéo dài tới khi đi Vĩnh Xuân Viên cũng chưa tới Diễn Võ Trường trong phủ.

Lần này tâm huyết dâng trào, nàng lại sợ Giang Tự ngại nàng lặp lại như cũ nên không muốn dạy nàng bắn tên, bèn lấy chuyện đau quặn bụng nhỏ để bán thảm, đồng thời còn đút lót bằng cái túi thơm mình tỉ mỉ khâu vá, nên đương nhiên vô cùng thuận lợi khiến cho Giang Tự lại đồng ý dạy nàng.

Tuy Xuân Tinh Các không có Diễn Võ Trường, nhưng phía sau có một mảnh rừng trúc. Giang Tự sai người dựng cái cái bia ở khoản đất trống trong rừng, còn đặt làm riêng cho nàng một cây cung nhỏ.

Tục ngữ có câu, muốn làm tốt thì phải chuẩn bị sẵn sàng, Giang Tự nghĩ vậy, Minh Đàn cũng nghĩ vậy, nhưng nàng không chuẩn bị cung mà chuẩn bị y phục học bắn cung.

Sau khi nàng quyết định học bắn tên liền nằm bò trên bàn thiết kế trang phục học bắn, đánh dấu hết đặc điểm vật liệu, phối màu trên đó rồi sai người ra roi thúc ngựa đến Cẩm Tú Phường.

Cẩm Tú Phường cũng không phụ mong đợi của nàng, chỉ mất hai ngày đã may xong trang phục y như bản vẽ của nàng.

Sau khi Minh Đàn thay đồ thì cực kỳ vừa lòng: “Phu quân, đẹp không? Có phải A Đàn mặc váy này vào thì trông rất hiên ngang khí thế không!” Nàng xách váy xoay tròn trước mặt Giang Tự, mắt ngọc mày ngài, thần thái sáng láng.

Giang Tự: “……”

Minh Đàn còn nói: “Thiếp còn đặc biệt sai người làm ủng đôi nhưng chưa đưa đến, nếu thay ủng này vào kết hợp với váy áo thì càng hoàn mỹ, đến lúc đó nhất định sẽ rất đẹp!”

“Bắn tên quan trọng tư thế, lực bắn, độ chính xác chứ không phải xiêm y.” Giang Tự không nhịn được nhắc nhở.

“Không, A Đàn cho rằng tư thế, lực bắn, độ chính xác đương nhiên quan trọng, nhưng có một bộ xiêm y gọn gàng phù hợp cũng rất quan trọng.”

“Quan trọng chỗ nào?”

“Quan trọng ở chỗ tâm trạng sẽ rất tốt đó.” Minh Đàn trôi chảy đáp, “Thực ra bắn tên với đánh giặc có cùng quy luật, lúc phu quân chàng lãnh binh ra trận đều phải yêu cầu nâng cao sỹ khí đúng không? Tuy A Đàn không hiểu về binh pháp nhưng cũng biết sỹ khí chính là điểm mấu chốt để đánh thắng giặc. Tương tự như vậy, hứng thú và động lực học bắn cung cũng là điểm mấu chốt để học hành hiệu quả. Mặc một bộ quần áo khiến tâm trạng vui vẻ thì sẽ có động lực rất lớn để học bắn cung, chẳng phải sẽ đạt được thành tích lớn mà ít phải bỏ công ra sao?”

“……”

Ngụy biện thật nhiều.

Giang Tự mặc kệ nàng bước nhanh ra ngoài, Minh Đàn cũng vội vàng đuổi kịp.

Một đường đi đến rừng trúc, Giang Tự giao cung nhỏ cho Minh Đàn, định dạy nàng tư thế bắn chuẩn trước.

Minh Đàn duỗi tay nhận cung, không ngờ vừa cầm vào thì suýt chút nữa nàng bị cung nhỏ làm cho loạng choạng đổ người về phía trước, không thể không dùng cả hai tay để giữ vững.

“Sao nặng thế?”

Minh Đàn kinh ngạc, nhìn cái cung tinh xảo bé tí thế mà trọng lượng của nó thực sự vượt qua tầm hiểu biết của nàng.

Nàng sững sờ một lát lại nhìn về phía Giang Tự đang cầm cây cung có kích thước thông thường bằng một tay: “Phu quân, của chàng cũng nặng thế à?”

Giang Tự không đáp mà đưa thẳng cung cho nàng.

Mới vừa rồi Minh Đàn dùng hai tay nâng cung nhỏ thì còn cầm được, nhưng cung mà Giang Tự đưa, nàng cảm giác nặng đến nỗi nàng có ôm cũng không nổi bèn vội vã trả về.

Minh Đàn thực sự không ngờ, nàng vốn tưởng rằng mình sẽ bắn trượt hoặc căn bản là không bắn tên ra được, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới đến cung nàng cũng không cầm lên được, có dựng lên cũng không! dựng! được!

Không khí đột nhiên đông cứng lại.

Thật ra Giang Tự cũng biết nàng yếu, nhưng không ngờ nàng lại yếu đến thế, cung bé như vậy cũng phải nâng bằng hai tay.

Minh Đàn ho khan, cố gắng dùng một tay cầm cung nhỏ, cầm thì cầm được nhưng nàng chỉ có thể dựng nó bên người, hoàn toàn không nhấc lên nổi, nàng thử nâng tay mấy lần, nâng được một nửa thì tay đã mỏi rã rời.

Minh Đàn hơi hoài nghi nhân sinh: “Phu quân, hay là hôm nay nghỉ ngơi trước một chút…?”

Giang Tự: “…”

Những lời ngụy biện nàng mới nói hùng hồn đầy lý lẽ vẫn còn văng vẳng bên tai.

Đương nhiên Minh Đàn cũng không quên lời mình mới dõng dạc nói, nhất thời mặt nàng nóng bừng, xấu hổ buồn bực nói: “Thôi phu quân chàng tự luyện đi, A Đàn đi ăn sáng trước đây, có lẽ là vì chưa ăn sáng nên mới không có sức.”

Nói xong nàng liền xoay người vội vàng trở về, còn ôm mặt, trong lòng nhắc mãi: Xấu hổ quá đi, xấu hổ quá đi.

Đúng lúc này, một con rắn nhỏ vọt ra từ bụi trúc trước mặt, cách nàng khoảng một trượng.

Minh Đàn sợ rắn, còn chưa kịp nhũn chân hét lên sợ hãi thì đã thấy ánh kiếm lóe lên trước mặt, Giang Tự di chuyển đến gần, phi kiếm tới với tốc độ nhanh như chớp chém chết con rắn, chém xong chuôi kiếm cắm xuống đất trước mặt Minh Đàn, lưỡi kiếm còn rung rung.

“Không độc, yên tâm. Nhưng bình thường nàng đừng tới rừng trúc một mình.”

Đúng là Minh Đàn bị dọa sợ, nhưng nhìn chằm chằm chuôi kiếm này, không hiểu vì sao trong chớp mắt nàng bỗng nhiên nhớ tới mấy câu đối thoại với Giang Tự vào mấy ngày trước khi đến đây:

“Phu quân, chàng biết thổi sáo không?”

“Không biết, nhưng bổn vương biết luyện kiếm.”

“Không phải nàng cảm thấy múa kiếm cùng với đánh đàn là cảnh phu thê hòa hợp sao?”

“Nhưng luyện kiếm với múa kiếm hình như không giống nhau.”

Lúc ấy nàng thuận theo mà đáp lời Giang Tự cũng không cảm thấy sai ở đâu, giờ nhìn thấy kiếm bỗng nhiên nàng lại thấy có chỗ không đúng rồi.

Sao phu quân biết nàng cảm thấy múa kiếm cùng với đánh đàn là cảnh phu thê hòa hợp? Nếu nhớ không lầm thì hình như nàng chỉ nói thế khi cầu nguyện ở chùa Linh Miểu thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.