Tiểu Đậu Khấu

Chương 70: Dâng mỹ nhân (phần 3)



Dường như đây là lần đầu tiên Minh Đàn nghe thấy Giang Tự khen nàng đáng yêu, nàng không khỏi trố mắt nhìn hắn. Cũng chỉ trong khoảnh khắc ấy, váy áo trên người nàng đã bị lột ra hơn nửa, người đàn ông với khí thế xâm lược quen thuộc áp tới.

Lần gần nhất hai người làm chuyện này là ở Bàng Sơn, mấy ngày chưa hành sự, đột nhiên thân cận Minh Đàn lại vô cớ thẹn thùng, còn hơi mất tự nhiên.

— Chuyện này cũng vì sau khi cứu hỏa trên thuyền nàng nhận ra tình cảm của mình đối với phu quân không chỉ đơn giản giới hạn trong quan hệ vợ chồng.

Khuôn mặt nhỏ của nàng mềm mại ửng đỏ, lông mi run rẩy, xấu hổ cụp xuống, tay nhỏ còn không ngừng đẩy nhẹ ra, càng khiến cho dục vọng trong mắt Giang Tự đậm hơn một chút.

Trong phòng tràn ngập sắc xuân, ngoài phòng lại bỗng nhiên vang lên một tiếng bẩm báo: “Vương, Vương gia, đại nhân cầu kiến.”

Đây là phủ nha Tri phủ, đại nhân trong miệng tỳ nữ đương nhiên là chỉ Tri phủ.

Giang Tự tên đã lên dây vốn muốn không để ý tới, nhưng Minh Đàn lại đẩy đẩy ngực hắn, thở hổn hển nói: “Giờ này Tri phủ còn tới thì chắc là nhất định có chuyện quan trọng cần thương lượng…”

Hắn im lặng, nghiên đầu nhìn về phía cửa trầm giọng hỏi: “Chuyện gì?”

“Nô tỳ không biết, đại nhân chỉ bảo nô tỳ truyền lời, nói là xin gặp Vương gia.”

Dục vọng trong mắt Giang Tự còn chưa tan, nhưng cuối cùng hắn cũng xoay người xuống giường, sửa sang lại vạt áo toán loạn, trước khi rời đi hắn cúi người nhéo gương mặt của Minh Đàn, giọng nói hơi khàn: “Chờ bổn vương về.”

Minh Đàn ôm lấy cái má bị hắn véo, một tay khác chống giường ngồi dậy thẹn thùng rồi lau đi vệt nước trên người.

Ngoài phòng, Giang Tự bước ra cửa viện ngay lập tức, ánh mắt cũng không dừng lại trên người Tri phủ, chỉ nói một câu không có chút độ ấm nào: “Tốt nhất là ngươi có việc gì quan trọng.”

Trán của Tri phủ đã toát mồ hôi hột, nếu có thể hắn cũng không bao giờ muốn quấy rầy vị Diêm Vương này có được không, chẳng phải vì hắn cũng không đắc tội nổi Túc gia sao nên đành phải cầu đường sống trong khe hẹp thôi.

Hắn khom người, kinh sợ nói: “Điện, điện hạ, có vị tự xưng là Thanh Vũ cô nương từ Huy Lâu tới muốn gặp ngài.”

“Chỉ có chuyện này thôi?”

Tri phủ gật đầu, vẻ mặt khó xử: “Vị Thanh Vũ cô nương này nói gì cũng không chịu đi, nói là có chuyện quan trọng muốn thương lượng cùng Vương gia… Hạ, hạ quan cũng không biết ngăn cản thế nào, chỉ đành mời cô ấy tới phòng khách.”

Hắn không phải không biết ngăn cản thế nào, nếu thật sự không biết thì hắn cũng chẳng cần làm gì cả, sẽ tự có ám vệ đuổi người về, nhưng vì người ta mượn danh nghĩa Dụ Bá Trung, hắn không muốn đắc tội Túc gia nên mới mời người ta tới phòng khách, rồi tới mời Giang Tự.

Tri phủ đang thấp thỏm chờ Giang Tự đáp lại thì từ phía sau Giang Tự chợt có người chậm rãi tiến lên, bình tĩnh nói: “Nếu tới rồi thì gặp cũng không sao.”

Minh Đàn vốn thấy con dấu của Giang Tự rơi ra, nghĩ nếu có chuyện quan trọng thì chắc sẽ có khả năng phải dùng nên vội vàng thay xiêm y đuổi theo, không ngờ mới ra đã nghe được lời của Tri phủ.

Lúc này nàng mới nhớ ra lúc nãy nàng còn đang tức đó, bị người nào đó ngắt lời một phen nên quên tới tận chín tầng mây luôn.

Đúng là hắn đã trả lại những mỹ nhân kia, nhưng vị Thanh Vũ cô nương thì sao, từ đầu đến cuối hắn chưa từng giải thích, hiện nay thì giỏi rồi, hắn không đi nhận người, người ta tự mình đưa tới cửa luôn, nàng cũng muốn nhìn một cái xem rốt cuộc là nhân vật khó lường nào.

Nói xong, nàng cũng không đợi Giang Tự mở miệng đã bảo Tri phủ dẫn đường.

Trong phòng khách, Thanh Vũ đã đổi sang một bộ váy dài màu xanh nước biển, đang ngồi ngay ngắn chờ đợi. Thấy Tri phủ tới nàng ta đứng dậy, khóe mắt thoáng nhìn thấy Định Bắc vương điện hạ, còn chưa kịp vui sướng đã bị ngẩn ra khi nhìn thấy một nữ tử xa lạ.

Người ấy da trắng như tuyết, mặt đẹp như hoa, mắt ngọc mày ngài, yêu kiều bước đi, đẹp đến nỗi làm người ta không rời được mắt, như báu vật hiếm có, thanh tú mong manh, khiến người ta vô thức nín thở, không dám hít thở mạnh.

Minh Đàn cũng đang đánh giá người con gái trước mặt, người này vô cùng xinh đẹp, nhưng hình như nàng gặp qua ở đâu rồi, có cảm giác quen thuộc rất kỳ lạ.

Lan phi, Hoàng hậu, Bạch Mẫn Mẫn, Chu Tĩnh Uyển, Thẩm Họa, Vân Y… Trong đầu nàng hiện lên rất nhiều khuôn mặt xinh đẹp của người quen, thậm chí cũng thoáng hồi tưởng đến dáng vẻ của bản thân mình thấy qua gương, không giống, đều không giống.

Nhưng khuôn mặt này…

Nàng còn chưa nghĩ ra đáp án thì Thanh Vũ đã quỳ bộp xuống trước mặt nàng, dập đầu ba cái, ưỡn lưng thẳng tắp, có dáng vẻ quật cường kiêu ngạo không nịnh nọt cúi mình.

“Nô tỳ tham kiến Vương gia, tham kiến Vương phi.”

Trên đường tới đây nàng gặp chư vị đồng nghiệp ở Huy Lâu bị trả về, biết đợt này đi cùng Định Bắc vương điện hạ đến Linh Châu còn có Vương phi theo suốt dọc đường, vị trước mắt này hiển nhiên chính là Vương phi không thể nghi ngờ.

Nàng quỳ trên mặt đất tiếp tục nói: “Nô tỳ tự biết thân phận hèn mọn, không xứng để hầu hạ Vương gia, nhưng Thị thuyền sử Dụ đại nhân bắt ép, nếu như Vương gia không chịu thu nhận nô tỳ, nô tỳ…” Nàng lại dập đầu mấy cái về phía Minh Đàn, “xin  Vương phi khoan dung thu nhận, nô tỳ nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp, tuyệt đối không vượt quá bổn phận.”

Với những cử chỉ này, cảm giác quen thuộc vi diệu lại hoàn toàn biến mất.

Minh Đàn đang suy nghĩ xem cảm giác quen thuộc từ đâu mà đến, Thanh Vũ lại hiểu lầm Minh Đàn động lòng, tiếp tục nói từ nhỏ đến lớn ở Huy Châu khổ ải ra sao, rồi ám chỉ nàng muốn thoát khỏi Huy Lâu, thoát khỏi Túc gia đến mức nào.

Minh Đàn ngồi xuống ghế đầu, đang muốn nói thì lại ngước mắt thoáng nhìn bức tranh “Lạc Thần xuân thủy đồ” treo ở phía bên phải phòng khách, trong nháy mắt, nàng đột nhiên nhớ tới một vật, trong lòng chấn động, theo bản năng nhìn về phía Giang Tự.

Giang Tự cũng liếc nhìn nàng, coi như đồng ý với suy nghĩ trong lòng nàng.

Minh Đàn bình tĩnh lại, tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống, bưng chén trà lên, từ tốn uống một hớp rồi mới nhìn Thanh Vũ đang quỳ trên mặt đất.

Nàng nhẹ nhàng hỏi: “Thanh Vũ cô nương muốn rời khỏi Huy Lâu đúng không.”

“Vâng.” Thanh Vũ không hề do dự đáp.

Nàng vất vả mãi mới thuyết phục Dụ Bá Trung cho nàng đến đây thử một lần, bất kể dùng phương thức nào nàng đều phải đấu tranh giành lấy một cơ hội được hầu hạ Định Bắc vương điện hạ, cho dù qua cầu rút ván, đắc tội Túc gia.

Minh Đàn trầm ngâm nói: “Vương phủ không phải chỗ tránh nạn, nếu ai tới cầu xin cũng đều phải nhận thì Vương phủ sẽ chật đến nỗi không đủ chỗ mà đứng. Nhưng nhìn Thanh Vũ cô nương cũng coi như có duyên hợp mắt ta, nếu muốn rời khỏi Huy Lâu thì thật ra ta có thể giúp ngươi một lần.”

Thanh Vũ nhịn nỗi lòng đang dâng trào xuống, trên mặt chỉ lộ vẻ cảm kích, lập tức muốn dập đầu tạ ơn.

Quả nhiên nàng đánh cuộc chính xác, mấy vị tiểu thư yếu đuối chưa từng chịu khổ đều thật sự mềm lòng, thay vì đối chọi gay gắt thì tốt nhất nên cúi đầu tỏ vẻ yếu đuối để khiến người ta thương cảm.

Nhưng Minh Đàn lại giơ tay đè lại: “Thanh Vũ cô nương không cần vội vàng tạ ơn, ta có thể giúp ngươi rời khỏi Huy Lâu, cũng có thể bảo đảm Dụ đại nhân sẽ không vì thế mà gây phiền toái cho ngươi, nhưng duyên này cũng chỉ tới đây thôi. Rời khỏi Huy Lâu, sau này là nghèo hay khổ, là phú hay quý hoàn toàn là do bản thân cô nương, đương nhiên, đi hay ở cũng do cô nương tự quyết định.”

……?

Ý là, nàng ấy có thể giúp nàng rời khỏi Huy Lâu, nhưng không thể cho nàng vào phủ Định Bắc vương sao? Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn ánh mắt ôn hòa của Minh Đàn.

“Vương phi, nô tỳ ——”

“Thanh Vũ cô nương không cần vội vàng trả lời, ta cho ngươi thời gian một ngày để cân nhắc cho kỹ, trước khi mặt trời lặn ngày mai nếu muốn rời khỏi Huy Lâu thì sẽ có người sắp xếp cho cô.”

Nhất thời Thanh Vũ nghẹn họng không khỏi nhìn về phía Giang Tự, hy vọng hắn có thể nói giúp nàng một câu.

Lúc trước ở Huy Lâu, rõ ràng vị Định Bắc vương điện hạ này nhìn nàng thêm một cái, vậy chứng minh hắn không phải không hề có hứng thú với nàng, vậy rốt cuộc trong chuyện này đã có sai lầm ở đâu?

Sau một lúc lâu, Giang Tự nói, nhưng không phải vì nàng ta.

“Người đâu, đưa cô ta ra ngoài, bất luận cô ta có muốn nhận ân điển của Vương phi hay không, bổn vương đều không muốn người này xuất hiện trước mặt bổn vương và Vương phi nữa.”

Giọng hắn lạnh lùng, cũng không nhìn nàng, hiển nhiên là chẳng để ý lắm.

Gió đêm phơ phất, ánh trăng mênh mông.

Trên đường về viện rất yên tĩnh, Minh Đàn cân nhắc nghĩ ngợi nên nói gì đó, lại không biết mở miệng thế nào. Các loại cảm xúc lúc trước của nàng đều đã tiêu tán, giờ trong lòng chỉ còn lại sự lo lắng cho phu quân.

Lúc thoáng nhìn thấy tranh mỹ nhân ở phòng khách, rốt cuộc nàng cũng nhớ ra khuôn mặt của Thanh Vũ cô nương sao lại quen đến thế, chẳng phải vì gương mặt ấy giống bức họa Mẫn Tông thái tử phi được mành trúc che lại trong thư phòng ở Vương phủ sao?

Nàng từng vô tình nhìn thấy bức họa trong thư phòng, tranh đó chắc hẳn được vẽ khi mẹ chồng nàng được lập thành Thái tử phi. Người mặc trang phục chính thức của Thái tử phi, dung nhan thần thái được vẽ chi tiết cẩn thận, sinh động như thật, là một mỹ nhân duyên dáng khiến người ta vừa gặp đã khó quên.

Vẻ ngoài và phong thái của Thanh Vũ cô nương kia vẫn còn kém xa mẹ chồng đã khuất của nàng, nhưng nếu nhìn qua thì mặt mũi lại cực kỳ giống, cũng không khó hiểu tại sao phu quân lại cho phép nàng ta ở lại hầu rượu.

Chắc hẳn phu quân cực kỳ nhớ mẫu thân.

Nghe nói khi chàng chưa đầy một tuổi, phụ thân đã đột ngột qua đời, chàng chưa từng được hưởng qua tình thương như núi của cha, còn mẫu thân thì qua đời do u uất khi chàng năm tuổi —

“Mẫu phi của bổn vương xuất thân từ Dịch gia Lĩnh Nam, gia thế hiển hách, từ nhỏ được bồi dưỡng theo tiêu chuẩn quốc mẫu.” Cũng không biết vì sao bỗng nhiên Giang Tự chủ động mở miệng nói.

Dịch gia Lĩnh Nam?

Đây chính là đại tộc có công phò tá Hoàng đế khai quốc.

“Sau khi phụ vương qua đời, Dịch gia cố ý nâng đỡ Hoàng thái tôn, cũng chính là bổn vương, nhưng mẫu phi không muốn bổn vương trở thành quân cờ để tranh quyền đoạt vị, chỉ hy vọng cả đời bổn vương bình an trôi chảy.”

“Bà không hiểu chính sự, không biết rằng đã ở trong triều thì rất nhiều chuyện không phải không tranh là được, cho nên, bà chủ động gây rất nhiều tổn thất cho Dịch gia. Tới giờ Dịch gia vẫn ở Lĩnh Nam, không dám dây dưa chút nào với bổn vương, gia chủ Dịch gia từng mắng bà không xứng là con gái họ Dịch, định gạch tên bà ra khỏi gia phả.”

Hắn dừng một chút: “Có lẽ bà không phải một người con gái Dịch gia đủ tư cách, nhưng bà là một người mẫu thân rất tốt.”

Minh Đàn nghe vậy, mím môi.

Trước khi phải gả vào phủ Định Bắc vương, nàng cũng đã từng hỏi thăm chuyện cũ của phu quân tương lai, cậu nàng đúng là đã từng nói qua, trước kia hắn làm Hoàng thái tôn mà có thể bình yên tồn tại trong quá trình chuyển giao quyền lực thì không thể không kể đến sự bảo vệ của Thái tử phi. Nhưng khi đó nàng vẫn chưa tìm hiểu cặn kẽ, ngay cả chuyện mẹ chồng xuất thân từ Dịch gia Lĩnh Nam cũng không biết.

Nàng do dự mở miệng nói: “Phu quân, vị Thanh Vũ cô nương kia, chi bằng…”

“Cũng chỉ hơi giống thôi, cô ta sao có thể so sánh với mẫu phi của bổn vương, không cần lo lắng hay để ý tới cô ta.”

Minh Đàn từ tốn gật đầu, trong lòng lại ngóng trông vị Thanh Vũ cô nương kia có thể sáng suốt một chút, với dung mạo gần giống này thôi thì nàng ta cũng có thể có lựa chọn để thuận lợi cả đời.

Nhưng bất ngờ là hôm sau Minh Đàn nhận được tin ——

Thanh Vũ cô nương không muốn rời khỏi Huy Lâu.

Thanh Vũ là cô nương xuất sắc nhất Huy Lâu, rời khỏi đó, ngoại trừ khuôn mặt nàng ta không có gì cả, cũng không thể tìm chỗ dựa lớn mạnh như Túc gia.

Vậy thì thà rằng ở lại chờ bị đưa vào Túc gia. Ít nhất ở Linh Châu Túc gia nói một thì không có hai, với bản lĩnh của nàng ta sau khi vào phủ muốn tranh giành một chút sủng ái cũng không phải là khó.

Biết được việc này, trong lòng Minh Đàn vô cớ hơi phiền muộn. Mỗi người có con đường riêng của mình, nàng cũng không thể nói lựa chọn của người ta nhất định là sai.

Nhưng phu quân sắp xong việc rồi, ít ngày nữa sẽ phải rời khỏi Linh Châu, nàng sắp xếp thu dọn quần áo, tự nhiên lâm vào trầm tư.

Phu quân bị gợi lên chuyện đã qua, chắc hẳn không vui, nàng có thể làm gì cho phu quân không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.