Tiểu Đậu Khấu

Chương 78: Miếu hoang (phần 2)



Hòn đá nhỏ giật mình, trong giây lát, trong đầu nó có rất nhiều ý định nhảy qua nhảy lại: Chạy luôn? Giả vờ không hiểu? Hay là tiếp tục tỏ ra đáng thương?

Nhưng nó và Giang Tự nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn dỡ ngụy trang xuống bình tĩnh nói: “Ngươi biết hết rồi à? Ngươi muốn thế nào?”

Giang Tự cứ thế lẳng lặng nhìn nó, chậm rãi tiến lên, đến khi cách nó chưa đầy nửa trượng thì ngừng lại.

Hòn đá nhỏ mím môi, gồng mình lên để bình tĩnh, không để chính mình lùi về sau nửa bước, nhưng lưng nó đã không thể kiềm chế được mà toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Trong lòng nó không khỏi hối hận, ban ngày đã nhận ra người này không đơn giản, biết thế không đi cùng bọn ngu kia, vô duyên vô cớ lại dây vào phiền phức. Nó nghĩ đêm nay chắc là khó mà trốn được, nhưng nó vẫn không cam lòng: “Sao ngươi biết?”

“Bọn nó quá nghe lời ngươi.” Giang Tự nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Đương nhiên cũng không chỉ có vậy, có lẽ là một loại trực giác, bản năng, trong nháy mắt nhìn thấy đứa trẻ này hắn đã biết phiền phức đến rồi, cho nên ban đêm mới tìm đến miếu hoang để nghỉ lại, giải quyết chuyện ở miếu hoang nơi vắng vẻ sạch sẽ nhanh gọn, không ảnh hưởng tới người khác.

Hòn đá nhỏ khựng lại, cuối cùng cũng nhận ra, nó chỉ lo tập trung lấy tín nhiệm và sự thương cảm của nàng kia mà đã quên không để ý đến vẻ mặt của đồng bọn phía sau, bọn kia đều ngốc nghếch, không giỏi giả vờ như nó.

“Người chết vì tiền, chim chết vì mồi. Chuyện đã đến thế này, ta cũng không còn lời nào để nói, muốn giết muốn xẻo gì đều tùy ngươi. Nhưng những đứa khác vô tội, bọn nó không biết gì cả, hy vọng ngươi có thể tha cho chúng nó.”

“Người chết vì tiền, chim chết vì mồi.” Giang Tự nhìn tên nhóc trước mặt đang như lâm đại địch, giả bộ như dáng vẻ của người lớn hiên ngang lẫm liệt, chợt hỏi, “Ngươi đã từng đi học à?”

Nghe vậy, Hòn đá nhỏ quay đầu đi, không muốn nói chuyện.

Tên này nhìn thì thông minh hóa ra cũng là đồ ngu, người ta đi học được thì sao đi làm trộm cắp!

Suy cho cùng vẫn vì Đồng Cảng quá nghèo, nghèo đến nỗi cha mẹ không tiếc đưa con mình đến chỗ bọn đầu trâu mặt ngựa học làm ăn mày chuyên đi lừa gạt người khác, dù sao cũng có cơm để ăn, không đến mức đói chết, nếu nhanh nhẹn còn có thể mang thức ăn về cho người nhà.

Đương nhiên, nó thì khác, từ nhỏ nó đã không cha không mẹ, lăn lộn trong vũng bùn mà lớn, một người ăn no, cả nhà không đói.

Thật ra lúc nãy ở miếu hoang, Hòn đá nhỏ cũng không nói dối hoàn toàn, bọn nó đúng là phải đi trấn Hoa Sen, trấn Hoa Sen đúng là có bọn du côn, cũng bắt trẻ con đi làm ăn mày, không nhanh nhẹn thì sẽ chặt chân chặt tay bắt đi ăn xin bán thảm.

Nhưng bọn nó khác mấy đứa trẻ đó, bọn nó đều tự nguyện, người nhà cũng biết, có thể nói là có quan hệ hợp tác với Trần Ngũ, Lý Tứ và Vương Tam mặt rỗ.

Ban ngày nó thấy tay nải của Minh Đàn căng phồng nên chủ động tiến tơi xin xỏ Minh Đàn.

Thực ra nó chiếm được một bọc đồ ăn với một khối bạc vụn thì đã thỏa mãn rồi, nhưng vì bọn Trần Ngũ thấy tiền sáng mắt, thấy chỉ có hai người một con ngựa nên hưng phấn thương lượng, nhất định trước khi đi trấn Hoa Sen phải làm một lần.

Bọn chúng còn nói bọn đàn bà trong khách điếm vừa già vừa xấu, đến đó một lần hết năm đồng, không đáng. Cô gái lạ mặt kia thật xinh đẹp, da thịt non mịn, anh em bọn chúng còn có thể vui vẻ một lần, sau đó thuận đường mang đến trấn Hoa Sen bán còn được giá tốt.

Ban đầu nó không muốn đi, nhưng bọn chúng bảo nếu không làm xong việc này thì không đi trấn Hoa Sen, mấy đứa trẻ con khác sẽ không có cái ăn, không biết nên nghe ai, nếu không đi trấn Hoa Sen thì về nhà cha mẹ có khi còn muốn đánh chửi bọn nó ấy.

Nó không muốn bạn nó xảy ra chuyện, nghĩ đi nghĩ lại vẫn đi cùng, nhưng giữa đường nó tìm cơ hội lặng lẽ nói cho bọn bạn, nếu có gì không hay xảy ra thì đẩy hết trách nhiệm lên đầu bọn Trần Ngũ, nói là bọn Trần Ngũ bắt cóc bọn nó, bọn nó là trẻ con, người lớn sẽ tin.

Quả nhiên, nam nhân kia khó đối phó, còn chưa vào miếu đã xảy ra chuyện.

Sau đó mọi chuyện xảy ra như đã dự tính, bọn nó cũng thuận lợi chạy thoát, nhưng không ngờ cuối cũng vẫn thua.

“Muốn giết cứ giết, ngươi đừng có dông dài!”

Đã làm sai chuyện, nhận là xong.

Hòn đá nhỏ chưa từng đọc sách, nhưng hồi trước trong trấn có người dạy học, nó trà trộn vào nghe mấy lần, nhớ rõ anh hùng trong mấy câu chuyện đó ngày xưa chịu chết đều nhắm mắt lại, ngẩng cổ, vì thế nó cũng nhắm mắt lại, vươn cổ ra phía trước, tỏ ra khẳng khái chờ chết.

Giang Tự dừng lại.

Sau một lúc lâu, Hòn đá nhỏ không thấy có lưỡi đao sắc lạnh nào đặt lên cổ, cũng không thấy tên bắn thủng ngực, chỉ nghe được một câu: “Ngươi cảm thấy, người khi nãy đưa bọn ngươi trở về thế nào?”

Mí mắt Hòn đá nhỏ bất an giật giật, rụt rè hỏi ngược lại: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì!”

“Ta hỏi chuyện, ngươi đáp là được.” Giọng hắn không cho phép phản bác.

Hòn đá nhỏ do dự, trong đầu không tự chủ hồi tưởng về người mới đưa bọn nó về khi nãy, lúc mới vào miếu hoang cũng là người đó lắc mình một hai cái đã đánh Lý Tứ và Vương Tam mặt rỗ hôn mê nằm trên đất.

“Hắn, hắn có võ công rất cao cường, rất lợi hại.”

“Vậy ngươi có muốn trở nên lợi hại giống hắn không?”

Hòn đá nhỏ đột nhiên trợn tròn mắt.

“Ngươi nói cái gì!”

“Ta cho ngươi một cơ hội.” Giang Tự nhìn hắn, “Chẳng qua có thể trở nên giống hắn hay không, tất cả đều do ngươi.”

Hòn đá nhỏ ngơ ngẩn.

Nó, nó cũng có thể trở nên lợi hại như vậy sao? Nó hơi do dự bất an, thế… đây không phải kẻ lừa đảo đáng sợ hơn chứ?

Nhưng nghĩ lại thì dù tình hình có tệ đến đâu thì cùng lắm là chết thôi, mạng nó còn chẳng cần, còn gì phải sợ nữa.

Nó vừa nắm vừa buông bàn tay nhỏ, buông lỏng lại siết chặt, sau một lúc lâu, nó hạ quyết tâm nói: “Được, ta nghe ngài! Nhưng ta có một điều kiện.”

“Ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta.”

Giang Tự không hề nghĩ ngợi ngắt lời nó, xoay người trở về.

Hòn đá nhỏ chưa từ bỏ ý định, bước nhỏ chạy lên trước: “Những đứa khác, chúng ta có thể …”

“Không thể.”

Tư chất quá kém.

Tân Vân Vệ không phải nơi thu nhận trẻ lang thang.

Nhưng đi một đoạn rồi Giang Tự bỗng nhiên dừng lại: “Trượng nghĩa một cách mù quáng vô dụng không có ý nghĩa gì, ngươi không giúp bọn chúng được, bọn chúng chỉ có thể tự giúp mình, hoặc đợi một thời gian sau Đồng Cảng thoát nghèo.”

Đợi một thời gian sau, Đồng Cảng thoát nghèo…

Hòn đá nhỏ ngây người trong chốc lát, bỗng chốc thấy rất khó tin rằng sẽ có “một thời gian sau” ấy.

Giang Tự tiếp tục đi lên phía trước, Hòn đá nhỏ bỗng nhiên đuổi theo vươn đôi tay nhỏ ngăn trước người hắn, ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Ta không muốn trở nên lợi hại giống hắn.”

Giang Tự cụp mắt nhìn nó.

“Ta muốn trở nên lợi hại giống ngài.”

Ám vệ cách đó không xa: “……”

Cũng dám mơ đấy.

Giang Tự cũng không mỉa mai nó, chỉ nhìn nó bâng quơ nói: “Ngươi có thể chờ mong một ngày như vậy.”

“Ta nhất định sẽ như vậy!”

Ám vệ: “……”

Không, ngươi không thể.

Ngươi hoàn toàn chẳng biết gì về Vương gia cả.

Ám vệ hiếm khi thất thần như vậy, người phía sau bỗng nhiên lấy cây trâm chọc chọc hắn đè giọng xuống thật nhỏ nói: “Đi.”

Ám vệ hoàn hồn, cúi đầu lĩnh mệnh.

Minh Đàn đi theo sau ám vệ khom lưng xuyên qua hẻm nhỏ, lại đi đường tắt về miếu hoang, dọc đường còn không quên nhỏ giọng cảnh cáo: “Đợi lát nữa về các ngươi không được khai ta đi theo Vương gia đâu đấy, coi như chưa xảy ra chuyện gì cả.”

“Vốn dĩ cũng không phải chuyện gì lớn, không cần phải nói cho Vương gia biết, hơn nữa các ngươi cãi lệnh đưa ta tới đó, nói cho Vương gia các ngươi cũng khổ, cho nên không được nói gì hết, chưa xảy ra chuyện gì, nhớ rõ chưa?”

Ám vệ: “……”

Không, chúng ta không có cãi lại mệnh lệnh, ngài suy nghĩ nhiều rồi.

Nếu không phải chủ thượng nói, nếu vương phi tỉnh lại rồi nhất định đòi đi theo thì đưa đưa nàng đi, bọn họ đánh ngất nàng luôn chứ chẳng chịu nàng uy hiếp đâu.

Vương phi nương nương xem nhẹ tố chất đã qua huấn luyện của Tân Vân Vệ, có phải ai cũng như Vân Y mắc lừa từ Vương phi, mới nói hai ba câu đã xử trí theo cảm tính còn dám chống đối chủ thượng đâu.

“Hắt xì!”

Vân Y trên đường về kinh ở nơi xa ngủ không yên ổn, nửa đêm bị hắt xì.

Sau khi trở lại miếu hoang, trong đầu Minh Đàn quay cuồng suy nghĩ, nghĩ thế nào cũng không bình tĩnh lại được.

Lúc nãy nàng dựa vào lòng Giang Tự mới gắng gượng đi vào giấc ngủ, rời xa vòng ôm của hắn, trên nền đất lại không có độ ấm, nàng tỉnh rất nhanh. Tỉnh lại thấy Giang Tự đi mất, đầu tiên trong lòng nàng giật thon thót, trong đầu lại không khỏi nảy ra rất nhiều thứ, cũng nghĩ ra chỗ không ổn trước đó.

Lúc đó nàng bị Hòn đá nhỏ ảnh hưởng gợi lên cảm xúc, suy nghĩ hoàn toàn bị tác động bởi sự cảm thông, nhưng ngủ một giấc tỉnh lại rồi nghĩ lại thì thấy rất nhiều chỗ không đúng.

Nếu Hòn đá nhỏ là một đứa trẻ bị bắt cóc thì sao biết được nếu bị đưa lên trấn trên sẽ có thể bị chặt chân chặt tay?

Mấy người Trần Ngũ kia đưa theo đám trẻ bị bắt cóc đi cướp mà không sợ chúng nó trở mặt lúc hành động, quay ra xin bọn họ giúp đỡ, phối hợp với bọn họ đánh lại mấy tên đó sao?

Với cả, tuy rằng cả người nó bẩn thỉu xanh xao vàng vọt nhưng trên người không có vết thương nào nhìn thấy được bằng mắt thường, mấy đứa trẻ khác cũng như thế.

Nghĩ vậy, cả người Minh Đàn đều không thoải mái, lúc này mới lao ra bắt ám vệ đưa nàng ra ngoài tìm người.

Khi trở về đi đường gần, ám vệ đưa Minh Đàn về miếu hoang một lúc, sau khoảng nửa khắc Giang Tự mới khoan thai trở về.

Minh Đàn cảm thấy mình giả bộ ngủ thì có khả năng không ổn, hơn nữa lúc này nhịp tim cũng chưa hồi phục chỉ cần sờ vào là phát hiện ra. Nên nàng đơn giản tỏ ra ngái ngủ trở mình, diễn vẻ đang từ từ tỉnh lại, ngáp dài lười biếng nói: “Phu quân? Chàng đi đâu đấy? Chàng đi ra ngoài à?”

“……”

Bình tĩnh mà xem xét thì khả năng diễn kịch của tiểu vương phi cũng không tệ lắm, tóc cũng làm cho bù xù như vừa mới ngủ dậy, giọng nói cũng nghèn nghẹt như mới tỉnh, không nhìn kỹ thì thực sự có thể bị nàng che giấu.

Giang Tự vốn định phối hợp nàng, nhưng lúc đến trước mặt nàng thì hắn phát hiện mình vẫn không thể hùa theo nàng được.

“Đừng có giả vờ.”

“……”

Minh Đàn đang ngáp dở thì nghẹn họng ngừng lại, ngây ngốc nhìn hắn, khóe mắt đã ép ra nước mắt.

Theo bản năng nàng cho rằng ám vệ ở ngoài mách lẻo, nhưng Giang Tự ngồi xuống lấy gậy đánh lửa khều cỏ khô châm thêm vào đống lửa cho to rồi nói: “Không liên quan đến bọn họ, nếu bổn vương còn không biết có người nào tới gần, tùy ý để người khác nghe lén bổn vương nói chuyện thì bổn vương có thể đã chết ít nhất một trăm lần rồi.”

Hắn nhìn vào mắt Minh Đàn: “Nàng cho rằng bổn vương là nàng à.”

……?

Sao tự nhiên vô duyên vô cớ lấy nàng ra so?

Chẳng lẽ có lúc nào nàng bị người khác nghe lén nói chuyện mà không biết hả?

Không đúng ——

“Rõ ràng thiếp đã xác nhận với ám vệ, cách xa như vậy thì sẽ không bị phát hiện.” Minh Đàn nghi hoặc nói.

“Đó là khoảng cách đối với bọn họ, không phải khoảng cách đối với bổn vương.”

Minh Đàn bị nghẹn, sau một lúc lâu mới vòng tay ôm đầu gối, gượng gạo khen một câu: “Ồ, vậy phu quân cũng thật lợi hại, khó trách Hòn đá nhỏ muốn trở nên giỏi giang như chàng.”

“Lời dỗ trẻ con mà thôi, đừng tưởng thật.”

Minh Đàn nhìn hắn thuần thục khời đống lửa, vẻ mặt thờ ơ không để tâm, hiểu ý của hắn ——

Muốn lợi hại như bổn vương? Nằm mơ, nghĩ cũng đừng nghĩ, không có khả năng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.