Có lẽ là biết Minh Đàn đã bắt đầu tiếp khách, ngày hôm sau, Chương hoàng hậu phái người tới phủ Định Bắc vương truyền lời, nói cúc xanh mới trồng trong cung năm nay đang đúng lúc nở rộ, mời nàng vào cung cùng ngắm hoa.
Minh Đàn tất nhiên là vui vẻ đồng ý.
Trồng cúc xanh này tốn rất nhiều công sức, sau khi Minh Đàn vào phủ Định Bắc vương vẫn luôn cho người dốc lòng chăm sóc, chỉ tiếc là không làm được, mấy chậu trồng trong phủ cùng lắm cũng chỉ ra hoa hơi có màu xanh nhạt thôi.
“Rốt cuộc thợ trồng hoa trong cung cũng thạo việc hơn, ngoại trừ hoa Lục Vân, Lục Mẫu Đơn, còn có Mặc Hà, Soái Kỳ, Ngọc Hồ Xuân cũng nở rộ muôn màu muôn vẻ, nhất là Phượng Hoàng Chấn Vũ này, thực sự rất sặc sỡ chói mắt, theo thần thiếp thấy là hợp với Hoàng hậu nương nương nhất.” Minh Đàn mỉm cười khen ngợi.
“Xem ra Vương phi là người hiểu cúc.” Chương hoàng hậu không khỏi cong môi, nắm tay Minh Đàn vỗ vỗ, nhẹ giọng nói, “Từ biệt ở Vĩnh Xuân Viên cũng lâu rồi không gặp muội, bổn cung thấy muội gầy đi nhiều, cần phải chăm sóc bản thân thật tốt vào.”
“Vâng, đa tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm.”
Chương hoàng hậu lại nói: “Nếu muội thích hoa cúc này thì mỗi loại chọn mấy chậu mang về phủ Định Bắc vương nhé?”
“Đa tạ Hoàng hậu nương nương ban thưởng,” Minh Đàn kính cẩn hành lễ, “Chỉ là thần thiếp cảm thấy hoa cúc này để chung thành một khóm vẫn là đẹp nhất, không nên vô cớ lấy một ít đi Vương phủ, bọn nó cũng sẽ cô đơn, nếu thần thiếp có thể lấy hai bồn Soái Kỳ kia đã cực kỳ thỏa mãn rồi.”
Ngự Hoa Viên cũng chỉ có từng này hoa thôi, nếu nàng lấy mỗi loại mấy bồn mang về thì sợ là chẳng còn bao nhiêu, Hoàng thượng lấy đâu ra mà thưởng phi tần khác?
Sau khi trở thành Định Bắc vương phi, nàng mới chậm rãi hiểu ra rất nhiều chuyện trong cung. Hóa ra kể cả hoa trong cung cũng có định mức. Mùa nào được loại hoa quý hiếm nào cũng đều tượng trưng cho địa vị của phi tần các cung, tốt nhất nàng không nên đoạt lấy chỗ tốt của người ta, dù sao phủ Định Bắc vương cũng không thiếu mấy chậu hoa. Hơn nữa, nếu Hoàng hậu thực sự muốn đưa nàng mỗi loại mấy bồn cũng sẽ không hỏi một tiếng “nhé”.
Chương hoàng hậu gật đầu, ý cười trên khóe môi lại càng sâu.
Định Bắc vương phi này đúng là hiếm có, biết co biết giãn hợp lý.
“Thế cũng được, Định Bắc vương là tướng soái có kỳ tài hiếm gặp, Soái Kỳ cũng xứng với đệ ấy. Người đâu, đem hai chậu Soái Kỳ này tới phủ Định Bắc vương.”
Không biết nhớ tới chuyện gì, Chương hoàng hậu lại giơ tay chỉ ra đằng trước ra lệnh: “Hai chậu Ngọc Hồ Xuân kia đưa đi phủ Xương quốc công.”
Bạch Mẫn Mẫn vẫn luôn né ở một bên Hoàng hậu hiếm khi quy củ một lần vội vàng hành lễ tạ ơn: “Đa tạ Hoàng hậu nương nương ban thưởng.”
Hoàng hậu cũng ôn hòa mà nhìn nàng cười cười: “Không cần căng thẳng thế, coi như là dạo vườn nhà mình thôi.”
Bạch Mẫn Mẫn ngoài miệng đáp “Vâng”, lòng bàn tay lại không khỏi toát mồ hôi.
Mấy lần trước Hoàng hậu đều triệu mẫu thân nàng tiến cung, lần này lại không nói gì trước mà triệu thẳng nàng vào cung luôn, xiêm y nàng còn chưa kịp chuẩn bị tốt, sao có thể không căng thẳng chứ! Cũng may hôm nay Minh Đàn cũng ở đây nàng mới hơi an lòng một chút.
So với Bạch Mẫn Mẫn, Minh Đàn giỏi ứng phó mấy chuyện nghi thức xã giao này hơn, vì tiến cung nhiều lần nên giờ lại càng thành thạo.
Mà ít khi thấy Bạch Mẫn Mẫn yên ổn thành thật thế này, nàng cảm thấy rất là buồn cười còn trêu ghẹo nói: “Nhưng mà hiếm khi thấy biểu tỷ của muội nhu thuận như hôm nay, chắc là vì… ấn tượng với phong thái mẫu nghi thiên hạ của Hoàng hậu nương nương rồi.”
Bạch Mẫn Mẫn không nhịn được lườm nguýt nàng một cái, ánh mắt của Hoàng hậu vừa lướt qua, nàng lại ngay lập tức cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim như con chim cút.
Hoàng hậu cong môi cười tủm tỉm: “Mẫn Mẫn hoạt bát, hôm nay lần đầu gặp bổn cung nên căng thẳng là phải, sau này tới tất nhiên không cần giữ lễ nhiều thế đâu.”
Chương Hoài Ngọc thích cô nương phủ Xương quốc công, ban đầu nàng nghe nói tính tình cô nương này loi choi nên không vừa lòng, nhưng sau khi Hoàng thượng khuyên giải an ủi, nàng nghĩ kỹ lại cũng cảm thấy rất hợp lý.
Cháu gái Trương thái sư chính là người nàng quan sát đến một năm mới định ra, vốn tưởng là một cô nương tốt, hào phóng, đàng hoàng, đoan trang, nhã nhặn lịch sự, ai ngờ đâu lại là một kẻ không biết giữ gìn!
Sau khi xảy ra chuyện, nàng sợ tên chơi bời họ Bộ kia ép buộc làm nhục sự trong sạch của cô nương ấy, còn sai người tra xét cẩn thận. Cô nương Trương gia kia thực sự không hề bị cưỡng ép gì cả, mà đã bị lời ngon tiếng ngọt của tên lăng nhăng họ Bộ kia dụ dỗ đến lầm đường lạc lối. Sau khi sự việc phát sinh còn đau khổ cầu xin Trương thái sư để ông cứu tình lang của mình, suýt nữa khiến Trương thái sư tức đến chết.
Còn cô nương Bạch gia này, tuy hơi bốc đồng nhưng dòng dõi hay bề ngoài đều không tồi, Chương Hoài Ngọc lại vừa ý… Nàng nghĩ nghĩ, cũng không phải không thể suy xét.
Chương gia đã có một vị Hoàng hậu như nàng, vì không muốn mang tiếng ngoại thích chuyên quyền mà phụ thân vẫn luôn chỉ nhận chức quan nhàn tản phú quý, tương lai Chương Hoài Ngọc kế tục tước vị đương nhiên cũng chỉ hưởng phú quý mà thôi, không thể tỏ ra quá tài năng.
Đương nhiên, Chương Hoài Ngọc cũng chẳng có tài năng gì mà thể hiện, không hề để ý gì đến chuyện làm quan, chỉ chăm chăm đi làm làm mấy chuyện linh tinh.
Với tính tình của hắn, nếu có thể cưới một vị cô nương hắn thích, giàu sang yên vui cả đời, tỷ tỷ như nàng cũng không ngăn cản gì.
Nghĩ vậy, nàng lại nắm lấy tay Bạch Mẫn Mẫn, nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Tới đây, ngồi cùng bổn cung, đi cũng mệt rồi.”
“Vâng, Hoàng hậu nương nương.”
Bạch Mẫn Mẫn và Minh Đàn đi cùng Chương hoàng hậu vào đình hóng gió trong vườn ngồi nghỉ một lúc, nhân dịp này Minh Đàn đề cập với Chương hoàng hậu chuyện kêu gọi người nhà quan lại quyên góp đồ vật không dùng nữa, bán đi lấy tiền mua thêm vật tư cho mùa đông giúp dân chúng nơi nghèo khổ chịu lạnh.
Chương hoàng hậu nghĩ nghĩ rồi cười tươi nói: “Ý này không tồi. Người nhà quan lại trong kinh thành thích cuộc sống xa hoa, giờ đang quốc thái dân an, nếu ép buộc tất cả mọi người phải nghiêm khắc thực hiện tiết kiệm lại có tác dụng ngược. Nếu chỉ yêu cầu quyên góp đồ cũ chắc mọi người cũng vui vẻ làm theo thôi.”
Bạch Mẫn Mẫn cũng chủ động nói: “Thần nữ cảm thấy vật cũ không dùng đến cũng cần phải định rõ mức độ và chủng loại, dù sao chuyện quyên tặng này cũng không phải thu đồng nát. Đồ cũ quá sợ không thể bán lấy tiền được…” Nói xong, Bạch Mẫn Mẫn lại vội vàng bổ sung, “Đây chỉ là một chút suy nghĩ vụng về của thần nữ thôi, nếu nói sai xin Hoàng hậu nương nương cũng đừng để bụng.”
“Sao có thể không để bụng,” Chương hoàng hậu hài lòng, “Bổn cung cảm thấy lời này của Mẫn Mẫn nói rất có lý.”
Minh Đàn cũng tranh thủ cơ hội hắt nước theo mưa khen: “Đúng vậy, tuy tính tình biểu tỷ sôi nổi hoạt bát nhưng từ xưa đến nay cũng thông minh cẩn thận, thường có thể nghĩ đến những chỗ người khác không nghĩ ra.”
Bạch Mẫn Mẫn được khen nên hơi ngượng, nhưng vì có vẻ được khích lệ nên sau đó lại chủ động nói mấy ý kiến của riêng mình, có chỗ không ổn thì Minh Đàn sẽ lẳng lặng giúp đỡ bổ sung.
Chuyện ngồi không thu danh tiếng này đối với Chương hoàng hậu đúng là trăm cái lợi mà không có hại. Nàng chăm chú lắng nghe, cảm thấy rất khả thi, cuối cùng bưng chén trà lên uống một ngụm, bình tĩnh quyết định luôn.
“Nếu vậy, mấy ngày nữa bổn cung lại tổ chức tiệc trà, mời thêm vài vị phu nhân được phong cáo mệnh đến để nói chuyện này với mọi người. Còn việc quyên góp đồ vật để bán lấy tiền, ý này là Vương phi đề ra, Mẫn Mẫn cũng có nhiều ý tưởng, vậy giao Vương phi phụ trách, Mẫn Mẫn hỗ trợ được không?”
Hai người liếc nhau, vội đồng thời hành lễ nhận lệnh.
Tiếp xúc với người thông minh có rất nhiều chuyện không cần nói rõ, cả hai bên đều có thể cảm thấy thoải mái với đối phương.
Chương hoàng hậu nhận được ý tưởng có thể thêm danh tiếng thế này cũng không định một mình chiếm riêng mà ủy quyền giao cho Minh Đàn đốc thúc.
Mặc dù Minh Đàn không có ý định dựa vào chuyện này để mua danh chuộc tiếng, nhưng nàng thực lòng muốn tự mình làm, Hoàng hậu có thể để nàng như ý, nàng rất cảm kích.
Để Bạch Mẫn Mẫn hỗ trợ cùng, hiển nhiên Hoàng hậu cũng có suy xét chu đáo. Nàng ấy là một cô nương chưa xuất giá, có thể tích cóp thêm nhiều thanh danh thì đối với bản thân hay nhà chồng tương lai đều là chuyện tốt.
Hơn nữa làm được chuyện này, thực sự có thể nhìn ra phẩm hạnh và năng lực của một người, phu nhân thế tử Bình quốc công, dù có tính tình hoạt bát nhưng cũng không thể không có năng lực quản lý việc nhà.
Việc này đã được quyết định, sắc trời cũng không còn sớm nữa, Minh Đàn và Bạch Mẫn Mẫn đứng dậy cáo lui.
Trong cung không phải là nơi nói chuyện, tuy Bạch Mẫn Mẫn có một bụng lời muốn nói nhưng vẫn phải vất vả kìm nén, yên phận đi cùng Minh Đàn dắt tay nhau ra khỏi cung.
Nhưng đến ngoài cửa Hoành Vĩnh, hai người lại gặp kiệu của Giai quý nhân.
Bạch Mẫn Mẫn không có cáo mệnh, chỉ là tiểu thư nhà quan, thấy phi tần trong cung thì phải hành lễ.
Nhưng nàng bối rối trong giây lát, nhìn thì thấy cung tần trên kiệu mặc cung trang dưới cấp Thục nghi, nhưng lại có kiệu để ngồi…
Trước khi nàng tiến cung mẫu thân đã tự mời người đến để dạy nàng, trong cung chỉ có Thục nghi trở lên mới được ngồi kiệu, vậy vị cung tần này rốt cuộc là có cấp bậc thế nào? Nhìn từ trên xuống dưới thì rõ ràng định mức không giống nhau.
Nàng đang mê mang, Giai quý nhân đã ngừng kiệu che lại bụng nhỏ đã nhô ra, từ trên cao nhìn xuống người bên dưới qua khóe mắt: “Đây là người nào, thấy kiệu của bổn cung lại không hành lễ?”
Bạch Mẫn Mẫn vội vàng định quỳ xuống theo lễ với Thục nghi, Minh Đàn lại lẳng lặng cản lại, cười nhạt nói: “Giai thục nghi mới thăng lại cấp bậc cũ à, chúc mừng.”
“Cô!”
Định Bắc vương phi này sao cứ lằng nhằng mãi thế! Hại nàng bị biếm cấp chưa xong, hiện giờ cái hay không nói còn nói cái dở!
Thấy hiện giờ thai đã lớn, người ta cứ khẳng định thai này là tiểu hoàng tử, gần đây Hoàng thượng cũng bớt giận nàng hơn, bỏ cấm túc cho nàng, đặc biệt cho nàng ngồi kiệu, nhưng còn chưa thăng cấp lại cho nàng!
Trong lòng nàng ta còn kiêng dè Định Bắc vương, cũng không dám gây sự ồn ào chỉ nhìn ngược về phía Bạch Mẫn Mẫn lại hỏi: “Ngươi là người ở đâu? Thấy bổn cung sao không hành lễ, có hiểu quy củ không hả?!”
Minh Đàn đang muốn nói chuyện lại thấy một công tử mặc áo gấm đỏ thẫm nhẹ nhàng phe phẩy quạt tiến lên, cà lơ phất phơ nói: “Ta tưởng là vị nương nương nào, Giai quý nhân, ngài mở mồm ra là nói một câu bổn cung này bổn cung nọ, thật là hiểu quy củ nhỉ.”
Phân vị Thục nghi giống như lạch trời. Từ đó trở lên là có kiệu ngồi, có thể xưng bổn cung, nhưng dưới cấp đó —
Kiệu còn có thể phá lệ ngồi, nhưng tự xưng như vậy thì không thể nói tùy tiện, Giai quý nhân vẫn còn chìm đắm trong vinh quang của Thục nghi chưa thoát ra được, lại đang mang thai, bình thường cũng không có ai bắt bẻ nàng ta.
Thấy người tới là ai, Giai quý nhân lại nghẹn hơi trong ngực, cứng đờ.
Được lắm, lại thêm một kẻ không thể chọc vào.
Không thể chọc vào nàng còn không trốn được hay sao!