Tiểu Địa Chủ - Huyết Huyết

Chương 137



Ngọc Phượng cô nương bị Nhạc Mạc Sinh đánh có chút thảm, Liễu Thanh Mai không có tiến vào ngõ nhỏ, chỉ ở bên ngoài đứng gần nghe lén, bên tai vang vẳng tiếng kêu thảm thiết không dứt, liền không khỏi đau lòng nhíu mày.

Tuy rằng ban đầu nàng đối với nữ nhân này có chút hận ý, rất không thích Ngọc Phượng, nhưng hiện tại nhìn nàng thảm như vậy, bị tên tiện nhân Nhạc Mạc Sinh hành hung, trong lòng cũng không sảng khoái.

".... Nương, làm sao bây giờ? Ngọc Phượng cô nương có thể hay không sẽ bị đánh chết?" Yến Bạch Tuyết cắn răng, biểu tình có chút dại ra.

Đây là hành động mà tên Nhạc Mạc Sinh nhìn có vẻ bạc nhược lại có vẻ thư sinh kia có thể làm ra ư?

Táo bạo như sấm, rống giận như dã thú, rít gào chói tai, nếu không phải thanh âm quen thuộc, Yến Bạch Tuyết không nghĩ rằng là cùng một người.

Như thế nào mới nửa năm không thấy, người đã biến thành như vậy?

Yến Bạch Tuyết cảm thấy thế giới này quá huyền huyễn, quá kì diệu.

Liễu Thanh Mai sờ sờ đầu nàng, bình tĩnh nhìn thoáng qua, mặc dù là cánh cửa đang đóng chặt, nhưng tiếng chửi bới cùng đánh đập vẫn văng vẳng bên tai, hàng xóm trong ngõ nhỏ chỉ ngẫu nhiên duỗi cổ ra nhìn, đối với tình huống như vậy coi mãi thành quen.

"Chúng ta vẫn là về trước đi, thương lượng với mọi người ở nhà." Hai mẹ con các nàng, đều là nữ nhân, cùng nam nhân đánh nhau vừa hại thân là vừa mất danh dự.

Yến Bạch Tuyết tự nhiên lĩnh hộ được ý trong lời nói của nàng, nghe lời gật gật đầu.

"Hảo, chúng ta đi về trước đi." Chỉ mới nghe thanh âm rít gào kia của Nhạc Mạc Sinh, Yến Bạch Tuyết đã run rẩy cả người.

Hai người trở lại khách đi3m, cũng không tránh né Tư Trấn Khấu, Lăng Cửu biết đức hạnh của chính nhi tử nhà mình, mềm yếu, lại không thể một mình đảm đương một phía, phỏng chừng cũng chỉ gạt chuyện này qua một bên, không hề quan tâm, càng sẽ không nghĩ tới trả thù gì đó.

"Cầu Cầu, ngươi còn nhớ rõ Nhạc Mạc Sinh sao?" Liễu Thanh Mai hỏi.

Nhạc Mạc Sinh?

Tuy rằng có ký ức của thân thể này, nhưng rốt cuộc không phải là chính mình, chỉ là cưỡi ngựa xem hoa một chuyến, không có đặt ở trong lòng, ký ức cũng không khắc sâu, khi Liễu Thanh Mai nhắc tới, thật đúng là không nhớ rõ.

"A? Nga ngươi nói gã a, làm sao vậy?" Yến Bạch Thu thật đúng là không nhớ tới ai.

Liễu Thanh Mai bất đắc dĩ thở dài, nàng biết việc này thật đúng là không thể trông cậy vào nhi tử nhà mình mà.

"Chính là tên ăn cơm trắng, đem nhà chúng ta hại thảm trước kia, hiện tại đang ở kinh thành, vừa rồi ta cùng Yến Bạch Tuyết nhìn thấy được." Liễu Thanh Mai không có nói chuyện Yến Bạch Thu thích tên cặn bã kia.

Việc này tốt nhất không nên đề cập tới, Cầu Cầu nhà nàng không cần nhớ đến, cũng không cần lại nhớ thương.

Còn tốt người nọ đã sớm rời đi, cũng lấy của nhà họ không ít tiền tài, nếu thật sự Cầu Cầu cùng gã ở bên nhau, chỉ tưởng tượng lại một màn kia, Liễu Thanh Mai liền cảm thấy tâm can tỳ phổi đều đau đến lợi hại.

"Cầu Cầu, gia hỏa kia hại ngươi thảm như vậy, lừa gạt ngươi nhiều năm, còn khiến nhà chúng ta sa sút không nói, cuối cùng còn hại ngươi suýt chết, việc này không thể không tính, hiện tại gã đang ở trước mặt chúng ta, cần phải cho gã một chút giáo huấn!" Liễu Thanh Mai vô luận thế nào cũng không nuốt trôi nổi cục tức này.

Yến Bạch Thu có ký ức của người này, cũng rõ ràng nguyên thân vì sao lại chết, chỉ là tính tình nguyên bản của hắn cũng có chút yếu đuối, gặp phải chuyện gì, phàm là có thể nhẫn liền nhẫn, việc lớn biến nhỏ, việc nhỏ hóa không, nhưng thân thể này thật sự quá bi khuất, còn bị hắn chiếm cứ thân thể, Yến Bạch Thu cảm thấy chính mình vô luận thế nào, cũng nên đòi một chút công đạo.

Yến Bạch Thu gật đầu, cũng cảm thấy chuyện này không thể để không như vậy.

"Việc này xác thật là cần giải quyết một chút, chính là chúng ta nên làm như thế nào để giáo huấn tên Nhạc Mạc Sinh kia?" Yến Bạch Thu suy tư nói.

"Trùm bao tải, truyền tin gã ăn cơm mềm, kết phường ăn trộm ngân lượng trong phủ chúng ta, loại người đê tiện này không nên làm quan,  cần phải bị người người thóa mạ, phỉ nhổ!" Liễu Thanh Mai hung tợn, biểu tình hung ác nói.

Tư Trấn Khấu trước kia đối với Yến Bạch Thu cũng chỉ biết một vài tin tức vỉa hè, cụ thể đã xảy ra chuyện gì cũng không có quá rõ ràng, nhưng Thẩm Trác lại biết chút ít, chạy nhanh đem chuyện này thì thầm với đại nhân nhà mình một phen, trước tiên phải nắm giữ tin tức của tình địch trước kia.

Đối với đả kích địch nhân, mà lại là loại địch nhân đã làm tổn thương bạn lữ của mình, Tư Trấn Khấu không có khái niệm gì là nương tay.

Đối phó với loại người này nên dùng thủ đoạn là gió thu cuốn hết là vàng, cho nên kia nghe Liễu Thanh Mai nói, y cực kỳ tán đồng, cùng chung kẻ địch.

"Nương, người này rất cần phải giáo huấn một trận, nếu không sẽ tiếp tục đi gieo họa cho người khác." Tư Trấn Khấu một vẻ chính khí nói, tỏ vẻ chính mình một chút cũng không có tư tâm.

Yến Bạch Tuyết nhấp môi, nhỏ giọng nói:"Đúng vậy, thời điểm chúng ta đi theo Ngọc Phượng cô nương về tới nhà, liền thấy được Ngọc Phượng cô nương bị đánh đập." Tiểu cô nương nghĩ thầm, còn tốt ca ca gặp được Tư đại ca, nếu thật sự cùng Nhạc Mạc Sinh kia ở bên nhau, vậy cũng thật là không xong.

Tư Trấn Khấu hơi híp mắt, trầm tư trong chốc lát liền nói:"Việc này không thể kéo dài, liền đêm nay đi, ta cùng Lăng Cửu đi ra ngoài, hảo hảo giáo huấn tên Nhạc Mạc Sinh kia một trận, việc này luôn để trong lòng cũng không thoải mái, không bằng sớm giải quyết một chút."

Liễu Thanh Mai đập bàn một cái, hàn khí nói:"Hảo, nên như vậy!" Nói xong liền cấp cho Tư Trấn Khấu một ánh mắt hiểu rõ, ý bảo y không cần hạ thủ lưu tình.

Tư Trấn Khấu giờ khắc này lĩnh ngộ cực kỳ không tồi, chỉ cần một ánh mắt của nhạc mẫu, liền cảm nhận được tin tức đối phương truyền cho mình.

Bàn tay nắm thành nắm đấm, phát ta tiếng vang kèn kẹt, ánh mắt lạnh thấu xương, ý nghĩa này không cần nói cũng biết.

Yến Bạch Thu tỏ vẻ, chính mình chỉ cần yên lặng đứng xem.

Tư Trấn Khấu nói được thì làm được, y hỏi rõ ràng lộ tuyến, khi trời sắp tối, liền cùng Lăng Cửu rời nhà đi đến ngõ nhỏ mà Liễu Thanh Mai chỉ.

Nhạc Mạc Sinh lại đi ra ngoài uống rượu mua vui, cầm một chút tiền cuối cùng trong nhà, đây là tiền Ngọc Phượng cô nương đốt đèn dầu thêu thùa may vá.

Trên mặt nàng không có vết thương gì, nhưng trên người bị đấm, bị véo, các vết thương xanh xanh, tím tím, rất đáng sợ, đặc biệt là hôm nay, chân nàng cũng bị đánh gãy, ngay cả tiền xem bệnh nàng cũng không có, cầm kim chỉ, tay đều run run.

Tư Trấn Khấu nghe Liễu Thanh Mai kể, vị Ngọc Phượng cô nương này cũng là một người mệnh khổ, rõ ràng là từ trong thanh lâu ra, duyệt qua bao nhiêu người, nhưng cố tình ở trong tình trường lại thất ý, mắt mù tâm mù coi trọng Nhạc Mạc Sinh, mà nay ăn hết trái đắng.

Liễu Thanh Mai nhìn nàng đáng thương, liền bảo Tư Trấn Khấu nếu như có thể thuận tay hỗ trợ, liền giúp Ngọc Phượng cô nương một phen, Liễu Thanh Mai thật sự không muốn có một ngày, một cô nương tốt như vậy, sẽ bị tên Nhạc Mạc Sinh vô duyên vô cớ đánh chết.

"Ngươi là Ngọc Phượng?" Tư Trấn Khấu hỏi.

Trong lòng y có chút biết ơn vị cô nương này, nếu không có vị cô nương này, phỏng chừng Cầu Cầu nhà y đã rơi vào ma trải của Nhạc Mạc Sinh.

Đối với trong nhà đột nhiên nhảy ra hai vị hắc y nhân, Ngọc Phượng đầu tiên là cả kinh, sau đó liền trấn định lại.

"Đúng vậy." Hôm nay bị đánh một đòn hiểm, Ngọc Phượng đã có tâm muốn đi chết, cho nên thời điểm đối mặt với hai người xa lạ này, tâm lý Ngọc Phượng cực kỳ bình tĩnh, nàng nghĩ cho dù hai người này vào giết người, nàng cũng không phản kháng.

Đã chết liền chết đi, đối với cuộc sống của chính mình mà nói, nàng đã không còn gì lưu luyến.

Buổi chiều hôm nàng đi mua quần áo cùng phấn son, quần áo đã bị Nhạc Mạc Sinh xé nát, phấn son cũng bị đập phá hết, gã giống như người điên, không có bất luận lý trí gì, Ngọc Phượng tuyệt vọng muốn chết.

_____’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.