Tiểu Địa Chủ - Huyết Huyết

Chương 5: Hiệu cầm đồ




Khi cái đĩa đập vào mặt Liễu Thanh Tùng, cùng lúc phát ra một tiếng hét thảm, cái đĩa chầm chậm rớt xuống, leng keng một tiếng, rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Nhóm nội quyến đang xem trò vui sững sờ tại chỗ, lúc Yến Bạch Thu chuẩn bị phản kích, mỗi người đều bảo vệ mặt của mình, cho đến khi cái đĩa đập đập vào mặt phu quân, tất cả đều bùng nổ.
Một vòng nội quyến các nàng vây quanh nam nhân.
"Chúng ta đi thôi. Nhượng hắn cậy già lên mặt." Yến Bạch Thu lôi kéo đích Liễu Thanh Mai còn đang sững sờ cùng Yến Bạch Tuyết rời đi, thừa dịp những người này hoảng loạn tay chân thì nhanh ly khai.
Liễu Thanh Tùng bị thương không nhẹ, nội quyến của hắn hoàn toàn không để ý tới Yến Bạch Thu, đang ở cực lực cứu giúp người bệnh, Yến Bạch Thu lôi kéo nương hắn và muội muội ra ngoài,đi tới đường phố đông đúc ở trấn trên thì vội thở hổn hển.
Yến Bạch Tuyết so với ca nàng thì đỡ hơn một chút, chạy ra khỏi nhà cữu cữu, ngực vẫn còn rất hoảng, luôn vô ý thức quay đầu lại, rất sợ có người đuổi theo.
"Ca, ngươi vừa thế nào lại ném đồ vào đại cữu a? Hắn nếu như gây khó dễ ngươi thì làm sao bây giờ?" Yến Bạch Tuyết lo lắng không ngớt, một mà vừa rồi khiến cho nàng choáng váng.
"Hơn nữa cậu là trưởng bối..." Nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài, nói ca ca đánh trưởng bối, còn không bị người chỉ trỏ, nói xấu.
"Là trưởng bối thì làm sao? Bọn họ hoàn toàn không xem chúng ta là người trong nhà, đều là thân thích, lại xem nương như kẻ ăn mày, còn cố ý khó xử nàng? Đó là những việc mà con người có thể làm sao? Ta chịu không nổi nương ăn nói khép nép với những người như vậy..."
Yến Bạch Thu chưa nói xong, Liễu Thanh Mai hừ lạnh vài tiếng, khuôn mặt đầy vẻ miệt thị.
Liễu Thanh Mai tướng mạo sắc sảo, trên mặt lại đầy vẻ khinh miệt, trở thành một người phụ nữ âm ngoan, làm cho Yến Bạch Thu sợ run người.
Liễu Thanh Mai lúc ở nhà ca ca, khúm núm, tư thái thấp hèn, phải đi vay tiền, vì nhi tử trong nhà, bị chà đạp tôn nghiêm, bị người cười nhạo châm chọc nàng cũng không quan tâm
Yến Bạch Thu luôn khúm núm, nhu nhược, nhát gan, sợ chuyện phiền phức, hết ăn lại nằm, Liễu Thanh Mai chưa từng trông cậy vào nhi tử sẽ làm nên chuyện gì, chỉ cần không gây chuyện là được. Hôm nay, cũng có thể tại chổ đông người làm chỗ dựa cho nàng, vì nàng giữ lấy tônn ghiêm và mặt mũi, Liễu Thanh Mai thực cảm động.
Nhi tử của nàng đã trưởng thành, trở nên hiểu chuyện.
Mặc dù cách thức trả đũa có chút ngu ngốc, nhưng nội tâm Liễu Thanh mai vại vui như nở hoa.
Nhi tử rốt cục biết thương yêu mẫu thân.
Kỳ thực nàng đã sớm nhẫn không nổi nhà ca ca mình, nhưng cũng là không có cách nào, nhi tử nháo ra chuyện như vậy, nàng cũng thẳng thắn buông tha, ngực âm thầm vui vẻ.
"Đánh rất tốt! Thiên hạ sao lại có loại cữu cữu như vậy?! Loại cữu này chúng ta không quen biết, nếu không phải Cầu Cầu phản ứng nhanh, thì hắn đã bị đánh vỡ đầu rồi!" Liễu Thanh Mai chưa hết tức giận, vừa nói đến chuyện này liền nổi trận lôi đình.
"Hắn lấy đồ vật ném người, còn Cầu Cầu thì không được phản kháng a? !" Liễu Thanh Mai rống giận.
Yến Bạch Tuyết không hé răng, yên lặng cúi đầu, nhỏ giọng lầm bầm: "Ta lo cho ca ca, sợ bọn họ gây phiền toái cho ca ca."
Liễu Thanh Mai bộ dáng không sợ gì cả, nàng đang chìm trong tâm trạng vui sướng, nhìn thân thể mập mạp của nhi tử, nhìn thế nào cũng thấy khả ái.
"Tiền không mượn được, nương còn cách khác, đi, chúng ta đi hiệu cầm đồ." Liễu Thanh Mai tâm trạng tốt, với tay vào ngực, dưới ánh mắt của hai huynh muội, móc ra một bọc nhỏ.
Xem ra là có chuẩn bị mà đến.
Yến Bạch Thu ở trong lòng nói thầm.
Liễu Thanh Mai ngượng ngùng cười, có điểm không được tự nhiên, nàng mở bọc nhỏ ra, một tầng vải quấn được mở ra, lộ ra một góc bên trong, cho hai huynh muội nhìn một chút, liền gói lại nhét vào trong người.
Chỉ là liếc mắt, Yến Bạch Thu đã thấy rõ, là vàng.
Nhìn ra huynh muội nghi hoặc, Liễu Thanh Mai vuốt mái tóc đen phủ trên trán, cảm thán nói: "Ta biết rõ lần này không mượn được, chỉ là thử một lần thôi."
Đúng là một đồng cũng không mượn được.
Mối quan hệ với người thân thích này coi như kết thúc, náng nhìn thoáng qua hai nhi tử, miễn cưỡng cười: "Đi, cùng nương đi hiệu cầm đồ, đổi ngân lượng về, hảo hảo cải thiện đời sống."
Huynh muội hai người theo sau Liễu Thanh Mai, Yến Bạch Tuyết tuổi còn nhỏ, tính cách ngây thơ rực rỡ, vừa nghe Liễu Thanh Mai nói, mây đen trên mặt thoáng cái biến mất, vui sướng tựa như chim sẻ, tiến lên kéo tay Liễu Thanh Mai.
"Nương, thực không a, nguyên lai nhà của chúng ta còn có tiền, thật tốt quá, như vậy sẽ không phải nhìn sắc mặt người khác mà sống nữa." Yến Bạch Tuyết vui mừng vô cùng.
Yến Bạch Thu có chút buồn bực, trong trí nhớ, lúc của cải bị tịch thu, đồ đạc bằng vàng trong nhà, đều bị người ta lấy hết, trang sức trên người Liễu Thanh Mai và Yến Bạch Tuyết cũng bị lấy đi, có thể nói là đuổi tận giết tuyệt.
Hắn không nhớ là trên người Liễu Thanh Mai có vàng, nhìn như vậy, hẳn là đồ trang sức nhất đẳng, nàng có thể giữ gìn đến thời điểm này, khẳng định là nó cực kỳ trọng yếu.
Yến Bạch Thu có chút không đành lòng, trong nhà đã không còn tiền nữa rồi, bánh ngô đều phải ăn tiết kiệm, điểm ấy hắn muốn không đành lòng cũng không được.
Ở trấn trên có hai hiệu cầm đồ, Liễu Thanh Mai chôn một cửa hàng mặt tiền hơi to, một bao trang sức đổi được tám mươi lượng bạc, do Liễu Thanh Mai dùng không ít công phu thuyết phục mà lấy được.
Tám mươi lượng bạc này, Liễu Thanh Mai còn quý trọng hơn mạng của mình
"Lúc trước cây trâm vàng là tìm người làm theo yêu cầu, trị giá một trăm hai mươi lượng bạc, lại càng không nói đến vòng tay, vật này thật không đáng bao nhiêu tiền..." Liễu Thanh Mai nói, liên tục thở dài, vô cùng bất đắc dĩ cùng đau lòng.
Kim trâm được nạm ngọc điệp trân quý, trâm cài được khắc hình hạc trắng cùng hoa cỏ, mỗi một cái đều rất tinh xảo, nếu đem đi cầm, mỗi kiện cũng phải hơn mấy chục lượng bạc.
Yên lặng thở dài, Liễu Thanh Mai cũng buông lỏng, có bạc ngực cũng kiên định rất nhiều.
"Tiểu Tuyết, ta trước tiên mang ca ngươi đi nhìn đại phu, chờ khám bệnh xong thì ta dẫn các ngươi đi ăn." Liễu Thanh Mai tâm tư thoải mái, nhìn rất cao hứng, một tay kéo nhi tử, tay kia kéo nữ nhi, nhìn thấy ánh mắt của những người quen thuộc trước đây, tựa hồ đánh giá tình trạng của nhà bọn họ hiện tại.
Liễu Thanh Mai đều xem như nhìn không thấy.
Có tiền, Liễu Thanh Mai cũng có lo lắng, tự nhiên là tìm y dược đường (phòng khám) khá nổi danh ở trấn trên, đại phu nghe nói xong, liền bắt mạch, nhìn mí mắt, khám lưỡi, xác định không có chuyện, kê cho hắn một ít dược đơn giản.
"Đại phu, con ta thực sự không có việc gì a?" Liễu Thanh Mai nhưng thật ra cũng không nói gì về lần chết đi sống lại đó, loại sự tình này rất quỷ dị, nếu nói ra, ngoại nhân không tin, còn tưởng rằng là nói bậy.
"Thế nhưng phía sau đầu hắn lớn như vậy thì làm như thế nào?" Chỉ sợ ngày sau không hết sưng, lại phát đau, Liễu Thanh Mai lo lắng muốn chết.
Đại phu hòa ái cười, hảo tâm trấn an nói: "Thật sự không có việc gì, ta kê cho đơn thuốc tiêu máu bầm là được , uống vài lần là xẹp xuống thôi."
Liễu Thanh Mai lúc này mới yên tâm, liên tục nói lời cảm tạ.
"Thật cảm tạ ngươi, đại phu, đây là tiền chẩn bệnh của ngươi." Buông một lượng bạc, lại đi đến quầy dược trả tiền, mang theo hai bao thuốc Đông y, Liễu Thanh Mai nghĩ hôm nay khí trời phá lệ tốt, tâm tình cũng cực kỳ tốt.
Lão đại phu mặt mũi hiền lành đem bạc thu hảo, cất vào ống tay áo, tiếp tục chẩn đoán bệnh cho bệnh nhân, tiểu đồ đề bốc thuốc không vui, liền bĩu môi, rất là tức giận.
"Sư phụ, ngươi vì sao vừa rồi xem bệnh cho loại người này. Cả nhà bọn họ đều là lòng dạ hiểm ác, cắt xén tiền công, tăng thuế, lại hại bình dân bá tính. Sư phụ lại xem bệnh cho họ, bọn họ có cái gì tốt đẹp đâu, nên để cho bọn họ nhiễm bệnh, hay nhất là kê thêm mấy đơn thuốc, ta xem y phục bọn hắn cũng không tốt, phỏng chừng lúc cũng nghèo khổ." Tiểu đồ đệ cũng lớn bằng Yến Bạch Tuyết, mười lăm tuổi, chính là tuổi thành niên, ngay lập tức kích động dị thường.
Lão đại phu nhàn nhạt nhìn lướt qua, tiểu đồ đệ liền ngậm miệng lại.
Chờ đại phu khám xong cho một vị bệnh nhân, tiểu đồ đệ lại hô một tiếng.
"Sư phụ!"
"Ai, việc này ngươi quản nhiều như vậy làm gì? Nhưng vị địa chủ này không tham, đuổi đi một người thì sẽ có người khác tới thôi?" Lão đại phu thở dài, ý bảo tiểu đồ đệ bình tĩnh, không nên nóng giận.
"Hơn nữa cũng là cha hắn phạm tội, không liên quan đến tiểu mập mạp."
"Y dược đường mở ra là để xem bệnh cho mọi người, ngươi gặp người không thích liền bắt người ta ở bên ngoài à? Tâm của một người hành y, phải khoan dung và độ lượng."
Tiểu đồ đệ không hé răng, nhìn cảnh một nhà đứng ở quầy bánh bao thịt, ăn bánh bao thịt bình thường nhất, cười đến thỏa mãn, đột nhiên ghĩ sư phụ nói rất đúng.
Thế nhưng, tên béo kia, hắn còn nhớ rõ, lúc trước khi hắn đang ăn bánh bao, tên kia đứng kế bên hắn, lẩm bẩm coi thường nói bánh bao này không phải cho người ăn, còn không bằng uy cẩu.
Sau đó, cái tên mập mạp kia, làm trò trước mặt hắn, đút cho một con cẩu ăn.
Từ đó trở đi, hắn liền chán ghét tên nhi tử này của địa chủ.
Người quái dị!
Tên béo chết tiệt!
Tiểu đồ đệ ở trong lòng mắng.
Lúc trước đã nói không phải là thức ăn của người, hiện tại còn ăn như vậy.
Yến Bạch Thu cũng không biết hắn đã đắc tội người ta, đang lang thôn hổ yết ăn miệng đầy bánh bao thịt, hắn cảm giác dạ dày bên trong như là hố đen, ăn cỡ nào cũng không đủ.
Bánh bao ba văn tiền một cái, bánh bao rất lớn, nhân thịt tràn đầy, hương vị phi thường ngon.
Một hơi ăn năm cái, hắn vẫn chưa thỏa mãn.
Thực sự là một điểm cũng chưa no, thế nhưng nương chỉ ăn có hai cái, về phần muội muội, giống như hắn, một hơi ăn năm cái, cuối cùng đưa mắt trông mong nhìn hắn.
Đồ ăn còn rất nhiều, ca ca ngươi ăn đi, ta cũng ăn một ít...
"Ta ăn xong, đã không sai biệt lắm, ta cũng no rồi." Yến Bạch Thu trái lương tâm nói.
Hiện nhà hắn đang rất túng quẫn, phải tiết kiệm một chút.
Yến Bạch Tuyết nhãn thần u oán, không tiếng động lên án,nàng vẫn chưa no, ca ca khẳng định cũng không ăn no.
Liễu Thanh Mai nhìn hai hài tử ăn xong, liền ly khai bánh bao cửa hàng, mang theo bọn họ đi chợ.
"Nương, chúng ta làm cái gì vậy?" Yến Bạch Thu nhìn bốn phía đều là tiếng thét to, phi thường không giải thích được.
Liễu Thanh Mai đau lòng vuốt ve khuôn mặt mập mạp nhìn không thấy ngũ quan của Yến Bạch Thu, lông mày đều nhíu lại.
"Ai, mấy ngày nay chịu khổ, nhìn, ngươi gầy thành cái dạng gì rồi, ta đi mua một ít thịt, cho ngươi cùng muội muội bồi bổ thân thể, dưỡng trở về." Liễu Thanh Mai xót xa đến rơi nước mắt.
Nhi tử của nàng gần đây tái nhợt đi rất nhiều, nhãn thần mơ hồ, khẳng định là do ăn quá ít, nữ nhi cũng là như vậy, nàng rất lo lắng cho bọn họ a.
Yến Bạch Tuyết hoan hô vỗ tay, cao hứng bừng bừng, một khi nhắc đến ăn thịt, mắt nàng liền giống như là sói đói thấy được dê con, con mắt phát lục quang, nước bọt đều chảy ra.
Yến Bạch Thu trước mắt tối sầm: "..."
Cái này gọi là gầy?
Khó trách hắn trước đây béo như vậy, đây là được nuông chiều quá mức a.
"Nương, có thể không ăn thịt không?" Yến Bạch Thu thực sự không muốn béo hơn nữa đâu.
Nếu còn phì ra nữa, phỏng chừng đều nhìn không thấy mặt đất, quả thực thương tâm.
Liễu Thanh Mai nhướng mày, mãnh liệt phản đối, nhất quyết không đồng ý: "Không được, không được! Không ăn thịt thế nào có thể béo ra, thế nào dưỡng hảo thân thể, nghe lời nương, nương sẽ không hại ngươi."
"..."
"Nương, chúng ta có thể đừng đi không? Người đứng chờ mua thoạt nhìn rất đông a." Yến Bạch Thu buồn bực,nhìn đội ngũ, cũng phải đến ba mươi người.
Rốt cuộc là bán thịt gì, trời nóng như thế này, lại đáng giá nhiều người như vậy chờ đợi.
Liễu Thanh Mai cười cười, nụ cười kia đặc biệt kỳ quái: "Nha, việc này rất kỳ lạ, người này nghe nói là rất có bản lĩnh, nắm giữ tất cả thịt heo của trấn trên, toàn bộ trấn nếu muốn ăn thịt heo, nhất định phải mua ở sạp hắn."
Nga, nguyên lai là nắm giữ toàn bộ thịt heo a.
Ngưu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.