Tiểu Điềm Điềm - A Phì A

Chương 10: Làm trước gương



Mới sáng sớm tinh mơ Lục Minh đã bị kích thích như vậy làm hắn thiếu chút nữa đã tước vũ khí đầu hàng. Hắn bắt được tay Tô Điềm, nhìn gậy th*t đang “chào cờ” của mình lọt vào mật huy*t một lần nữa.

Lục Minh trở mình đè lên Tô Điềm,, gậy th*t vẫn dán vào tiểu b.ứ.c Tô Điềm như cũ,

Tiểu huy*t cô bị cắm cả đêm, bên trong toàn là nước khiến hắn thẳng lưng đâm vào rất thuận lợi.

Gậy th*t ra vào một lúc, Lục Minh cảm thấy có chút không ổn. Nếu lại đổi khăn trải giường mới, Tô Kiều chắc chắn sẽ sinh nghi. Nghĩ vậy, hắn liền ôm Tô Điềm lên.

Tô Điềm bị hắn ôm eo, hai đùi tự giác câu lấy hông của người đối diện. Lục Minh nâng mông cô, thắt lưng cũng không dừng hướng về trước, gậy th*t không ngừng thọc vào rút ra. Tư thế vừa đi vừa cắm tiếp tục đến khi cả hai vào phòng tắm.

Tô Điềm bỗng nhiên bị nhấc lên, đương nhiên không có cảm giác an toàn, tay cô ghì chặt vai hắn, miệng nhỏ phát ra tiếng rên rỉ.

Vì chênh lệch chiều cao, nếu đặt cô xuống thì không có cách nào thao tiểu b.ứ.c. Cho nên hắn vẫn luôn ôm Tô Điềm, đặt cô dán lên tường, phía dưới điên cuồng đâm sâu vào hoa huy*t.

Hoa huy*t rất nhiều mật dịch, chẳng mấy chốc nước đã tích tụ trên mặt đất.

Tô Điềm không biết cơ thể mình đang có cảm giác thế nào, chỉ biết hắn làm như vậy khiến cho cơ thể cô rất thoải mái. Cô nhớ lại những thứ mình học được trên phim đen, sau đó tự nhào nặn vú mình, làm những điều mà bạn gái nên làm.

Bởi vì hắn sẽ thích.

Lục Minh nhìn Tô Điềm đang xoa xoa vú, hắn liền cúi xuống ngậm một bên v.ú, gấp gáp liếm mút.

Vú cô thật to, đỉnh hồng anh cũng thật nhạy cảm, chỉ mới bị mút mấy cái đã căn cứng. Đầu lưỡi hắn đảo qua lại, miệng mút đầu v* sưng lên, lực mút quá lớn làm đỉnh phấn hồng không bao lâu đã lớn hơn một vòng.

Tô Điềm mặt đỏ hồng vuốt tóc Lục Minh, nhìn hắn ngậm mút vú mình.

Phía dưới của Lục Minh vẫn không tha cho cô, hung hăng cắm tiểu huy*t mềm mại. Hắn duy trì tư thế này một lúc, sau đó rút gậy th*t, lấy một cái ghế cho Tô Điềm đứng lên đó, với thân trước nằm bò lên bồn rửa tay, lưng cô thì đưa về phía hắn.

Tô Điềm ngoan ngoãn nghe lời hắn đứng lên cái ghế nhỏ, khi ngẩng đầu vừa vặn thấy một tấm gương to trước mặt.

Qua tấm gương, Lục Minh nhìn rõ cả hai đều trần trụi. Ngày hôm qua hai người không hề mặc quần áo.

Hắn bẻ ra hai cánh mông mềm mượt, tìm được tiểu huy.ệ.t rồi đỡ g.ậ.y thịt cắm vào. Cảm nhận được sự ấm áp quen thuộc, bắt đầu hướng mông cô mà thọc đến.

Lục Minh cực kỳ thích tư thế này, đại khái là vì hắn có thể va chạm mông cô, nhìn v.ú cô lắc qua lắc lại, vô cùng kích thích thị giác.

Tô Điềm bị đâm có chút đau, cô bất giác ngẩng đầu, tấm gương đối diện lập tức đập vào mắt, kế đến là cơ thể trần trụi của cả hai. Cảm giác ngại ngùng tức khắc dâng lên khiến cô không dám nhìn vào gương nữa.

Ngược lại, Lục Minh lại ngẩng đầu nhìn thấy rõ cơ thể hai người trong gương kết hợp chặt chẽ, g.ậ.y thị.t hắn rút ra rồi lạ vùi sâu vào tiểu b.ứ.c, tiếng bạch bạch liên tục vang lên. Tốc độ càng lúc càng nhanh, hai mắt hắn dần đỏ tươi.

Tay Tô Điềm tựa lên bồn rửa mặt, tùy ý cho hắn thao mình.

Thời điểm muốn bắn ra, Lục Minh vẫn còn giữ chút lý trí. Vì không kịp mang “áo mưa” hắn vội rút ra, nhưng xuất tinh quá nhanh, tinh d*ch vẫn bắn lên mông cô.

Nãy giờ bị Lục Mịnh thao, Tô Điềm càng ra nhiều nước, sau khi lên cao trào, cơ thể cô tự dưng run rẩy.

Lục Minh nhìn cô thế này, ngây ngẩn tự hỏi phụ nữ cao trào xong sẽ run lên thế này sao?

Hắn lấy lại tinh thần, tự tắm rửa cho cả hai, rồi dọn sạch mật dịch trên sàn nhà.



Hôm nay là chủ nhật, Tô Điềm muốn ra ngoài chơi. Thế nên, ăn sáng xong Lục Minh dẫn cô đi dạo, xem phim xong rồi về.

Lúc về nhà, đôi mắt Tô Điềm nhìn chằm chằm Lục Minh, muốn hắn chơi gắp thú nhồi bông.

Lục Minh bất đắc dĩ nhìn cô, nói:

“Đừng có nhìn anh, anh không bao giờ chơi cái trò này.”

Tô Điềm bĩu môi, nhìn qua tấm kính trong suốt, chỉ vào con búp bê vải, nói: “Điềm Điềm thích nó.”

Tuy Lục Minh chưa từng chơi qua nhưng hắn sẽ thử một lần, nên mua một ít tiền xu. Kết quả, hơn nửa giờ đồng hồ không bắt được một con búp bê nào.

Tô Điềm là đứa bé ngoan, sợ hắn buồn, cô nhẹ giọng nói: “Anh, Điềm Điềm không muốn nữa.”

Lục Minh cũng không nhẫn nại được nữa, hắn cắn răng đi tìm người quản lý, hỏi:

“Máy gắp thú bông bao nhiêu tiền?” Người quản lý:???

Nửa giờ sau, Tô Điềm thấy trong nhà mình có một cái máy gắp thú bông, còn chứng kiến cảnh tượng Lục Minh cầm chìa khóa, mở kính, lấy ra một con búp bê, đưa cho cô:

“Em muốn có búp bê không phải sao?”

Tô Điềm hào hứng nhận lấy, hôn lên miệng hắn, nói:

“Hôn bạn trai. Các chị trên TV thường làm thế này.”

Lục Minh cực kỳ áy náy, những gì hắn làm hẳn là vì cảm giác tội lỗi với Tô Điềm.



Tô Kiều về nhà, thấy nhà mình lại có một cái máy gắp thú bông, cậu ta sửng sốt hỏi Lục Minh:

“Mày trộm đồ của người ta rồi quăng vào nhà tao đúng không?” Lục Minh tức chết, hắng giọng:

“Không phải chỉ là một cái máy gắp thú nhồi bông thôi sao? Có gì mà tao mua không nổi?”

Tô Kiều nghe thế, cậu ta biết Lục Minh không phải loại người thích chơi thú nhồi bông. Mua về nhà như thế, nói cách khác là mua cho Tô Điềm.

Cậu ta đóng cửa lại, gương mặt như tỉnh ngộ ra điều gì đó, áp suất trên người cũng thấp đi, trầm giọng:

“Lục Minh, sao mày đối xử tốt với em gái như vậy?”

Lục Minh có tật giật mình, nhìn cậu ta đang tiến sát về phía mình, theo bản năng lui xuống.

“Mày…”Tô Kiều đi đến, cực kỳ cảm kích mà đánh lên lưng Lục Minh:

“Tao hiểu, mày rất thích em gái tao, muốn nó làm em gái mày. Mày không có em, từ nay em gái tao cũng là em của mày, nó kêu mày là anh ba.”

Lục Minh: …



Nửa tháng kế tiếp, Lục Minh không có đến tìm Tô Điềm, bởi vì hắn thấy mình đã cầm thú hết sức. Nếu lại đi tìm cô gái nhỏ, hắn sợ mình sẽ không nhịn được lại làm ra chuyện cầm thú lần nữa, cũng chỉ có thể đè nén bản thân.

Lục Minh không thể hiểu rõ tình cảm của mình.

Càng sợ nhìn thấy Tô Điềm thì càng hiểu rõ mình là cầm thú. Thích cô như là một người bạn gái, nhưng cô không phải người bình thường.

Mấy ngày nay hắn nghĩ mãi.

Không đến tìm cô, hắn nghẹn đến phát cuồng.

Sau mấy ngày nghỉ cuối tuần, Tô Kiều trở lại, đặt cặp sách xuống:

“Lục Minh, mày làm gì em gái tao? Sao nó thích mày dữ vậy? Còn bảo tao dẫn mày về nhà, nếu không nó sẽ không ăn cơm. Mày dám cướp mất vị trí anh trai thân yêu nhất của tao trong lòng Điềm Điềm. Ngày nào nó cũng nhìn cửa, chờ mày đến.”

Lục Minh nghe vậy liền luống cuống.

“Mày mua cho Điềm Điềm nhiều bánh kem làm gì? Nó đã thích ăn bánh kem, mày mua cho nó, còn tao thì không, nó nhớ mày cũng phải?”

Lục Minh: …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.