Tiểu Điềm Điềm - A Phì A

Chương 11: Ngón tay của anh làm Điềm Điềm thoải mái



Lục Minh đang trong trạng thái chột dạ cực độ, nghe Tô Kiều nói hắn càng thêm căng thẳng.

“Điềm Điềm nhớ tao?”

“Không phải sao? Tao lừa mày làm gì? Nó nhớ mày, còn bảo tao đưa mày về để hỏi tại sao không đến tìm nó. Lúc trước mỗi lần học xong thì sẽ tới chỗ nó, nhưng lâu rồi không tới.”

Tô Kiều luôn xem Tô Điềm là em gái nhỏ người gặp người thích, đương nhiên cậu ta không có suy nghĩ khác.

Lục Minh nghe vậy, trong lòng càng hụt hẫng.

Ngay từ đầu đáng ra hắn phải kiềm chế, hắn đã làm sai, nếu ngay từ đầu không chạm vào cô sẽ không có chuyện gì. Nhưng mọi chuyện không thể quay lại như ban đầu.

Lục Minh nghĩ nghĩ, quyết định cùng Tô Kiều về nhà vào cuối tuần này. Tô Kiều còn tưởng rằng hắn vì em gái mình mà trở về, trong lòng cảm động phát khóc. Trên đường về hai người cùng ghé qua mua bánh kem.

Tô Điềm vẫn luôn ở nhà đợi, nghe được tiếng cửa mở thì hướng mắt lại xem, lúc nhìn thấy Lục Minh đôi mắt cô ánh lên sự vui vẻ khó tả, hệt như lộ ra vầng sáng từ đáy mắt.

Trước khi về cậu ta có chơi bóng rổ, trên người ướt đẫm mồ hôi, vừa thay dép lê đã vào trong tắm rửa.

Tô Điềm nhân lúc anh hai đi tắm liền xông về phía trước ôm Lục Minh. Bất ngờ bị ôm lấy khiến hắn không khỏi hoảng sợ.

Tô Điềm ôm hắn, mặt vùi vào ngực hắn, nói:

“Anh, Điềm Điềm rất nhớ anh.”

Lục Minh sửng sốt, không biết nên đáp lại thế nào.

Tô Kiều có trong nhà, nếu có hành động gì khác lạ chắc chắn sẽ bị phát hiện. Nghĩ đến đây, hắn buông Tô Điềm:

“Anh có mua bánh cho em, mau ăn đi.”

Tô Điềm ngoan ngoãn ngồi lại sofa ăn bánh kem, Lục Minh ngồi một bên nhìn cô.

Trong lúc đang ăn, Tô Điềm bất ngờ hôn lên mặt hắn: “Hôn anh.”

Bơ dính lên khóe miệng Lục Minh, hắn sờ lên mặt, lau sạch sẽ.

“Điềm Điềm…”Thừa dịp Tô Kiều đang tắm, hắn muốn nói chuyện này cho rõ ràng.

Nghe thấy Lục Minh gọi mình, cô liền nhìn sang: “Gì thế?”

Lục Minh vốn đang định nói về sau đừng chờ anh, nhưng nhìn đến biểu cảm trên gương mặt cô, hắn như nghẹn lại, tay sờ sờ đầu Tô Điềm, không nói lời nào.

“Không có gì.”



Về đêm, Lục Minh lại ngủ cùng Tô Kiều, hai thanh niên dáng người cao lớn, một cái giường căn bản không đủ cho người, thế nên chỉ còn cách nằm nghiêng người một bên, cố gắng chen chúc.

Cả đêm Lục Minh không thể ngủ, gần đây hắn thường bị mất ngủ, đặc biệt là vào đêm khuya tĩnh lặng.

Đêm khuya hắn vẫn rất tỉnh táo, nhưng trời gần sáng thì mơ màng muốn ngủ. Nhưng hắn cảm thấy như có người đang đè lên người hắn.

Hắn mở to mắt, nhìn thấy Tô Điềm đang tách hai đùi, cưỡi lên h.ạ th.ể hắn. Lục Minh nhìn Tô Điềm, còn tưởng mình đang mộng xuân.

Trước đây mỗi khi không cùng Tô Điềm l.à.m t.ì.nh hắn thường gặp mộng xuân. Bây giờ nhìn thấy cô đang vặn vẹo trên người hắn càng cho là như thế.

Không ngờ Tô Điềm bắt lấy tay hắn đặt lên quần lót, nói với hắn: “Anh, chỗ này ngứa, xoa xoa giúp em.”

Trong nháy mắt Lục Minh lập tức tỉnh táo, đây thật sự là Tô Điềm.

Mà tay hắn đang đặt trên quần lót đã nhanh chóng cảm nhận được sự ấm áp. Lục Minh thuận tay tiếp tục sờ soạng quần lót.

Không biết tại sao mới sáng sớm cô gái nhỏ đột nhiên ‘muốn’. Lục Minh đành tranh thủ lúc không ngủ được nghiên cứu tâm lý cô gái nhỏ một chút:

“Dì mụ của Điềm Điềm sắp đến đúng không?”

Thời gian hành kinh của Tô Điềm rất chuẩn. Tô Điềm nghe hắn hỏi, cô vội gật đầu, mấy ngày nữa dì mụ sẽ tới.

Lục Minh liền hiểu, hắn có nghe nói con gái trước khi đến kỳ kinh nguyệt thì có nhu cầu rất cao. Tuy tâm trí Điềm Điềm không bình thường không ảnh hưởng đến cơ thể.

Lục Minh đè ép quần lót, ngón tay mân mê một vòng lại một vòng rồi kéo xuống mắt cá chân. Sau đó tách môi â.m h.ộ, nhéo nhéo â.m đ.ế:

“Anh giúp em hết ngứa.”

Tô Điềm nghe lời gật đầu, nhìn bàn tay Lục Minh mò vào, xoa nắn phía dưới.

Vừa rồi cô rất ngứa, nhưng được anh trai bóp cô bỗng trở nên thoải mái.

Tay cô chống ngực Lục Minh, nhìn hai ngón tay hắn nhào nắn â.m đ.ế mình, trên dưới vuốt ve, mật dịch cũng từ từ chảy ra.

Lục Minh không dám thao cô, đây dù sao cũng là phòng của Tô Kiều. Mỗi buổi sáng Tô Kiều thường có thói quen ra ngoài chạy bộ, cậu ta vừa mới đi không lâu, tầm một giờ sau mới trở về.

Một khi hắn đã cắm vào thì sẽ không ngừng ở mức một giờ, hơn nữa trong phòng sẽ có mùi lạ rất khó tiêu tán. Giường gì đó cũng sẽ ướt đẫm. Nên hắn không làm đến bước cuối cùng.

Cũng chỉ có thể dùng ngón tay giúp Tô Điềm, ngón tay thâm nhập vào trong đảo lộng tạo ra tiếng nước nhỏ.

Tô Điềm theo bản năng cong người, hưởng thụ ngón tay hắn đùa bỡn cơ thể mình.

Ngón tay Lục Minh thọc vào rút ra, ánh nắng mặt trời rất sáng nên hắn có thể nhìn thấy tiểu huy*t một cách rõ ràng cùng với ngón tay đâm sâu vào â.m h.ộ.

Mật dịch chảy ra càng lúc càng nhiều, Lục Minh thấy không đủ lại nhét thêm một ngón tay, ba ngón tay ra vào phía dưới làm tiếng nước d.â.m mĩ phát ra càng lớn.

Tô Điềm khó nhịn mà kêu lên một tiếng:

“Anh, thật thoải mái.”

Lục Minh ngửi được mùi tao lãng quanh quẩn chóp mũi, mật dịch tràn ra quá nhiều đã làm ướt quần áo của hắn, gậy th*t cũng khó chịu mà sưng to.

Mắt thấy tiểu huy*t chảy ra càng lúc càng nhiều nước, Tô Điềm khó chịu nói:

“Anh, muốn giống lần trước, ngậm tiểu bức Điềm Điềm.”

Lục Minh dùng ngón tay làm cô cao trào một hồi, nâng mông Tô Điềm kề tiểu huy*t cô sát mặt hắn.

Tô Điềm ngồi khuỵu xuống để hắn dễ dàng ngậm liếm â.m h.ộ mình.

Lục Minh còn chưa liếm đã có không ít mật dịch tích lên khóe miệng hắn. Ngón tay Lục Minh nhéo lấy cánh mông mềm, duỗi đầu lưỡi liếm.

Váy Tô Điềm rất lớn che khuất đầu Lục Minh, che khuất cảnh tượng d.â.m mỹ dưới lớp váy.

Mặc dù tâm trí Tô Điềm chưa trưởng thành, nhưng cô biết mỗi khi được anh trai liếm, cơ thể cô sẽ thoải mái, nước bên dưới cũng chảy.

Hơn nữa anh trai rất thích liếm phía dưới của cô. Lưỡi đi vào, càn quét tầng thịt mẫn cảm.

Tô Điềm chuyển động mông một chút, giống như đang cố ý làm cho tiểu bức gần miệng Lục Miệng hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.