Tiểu Điềm Điềm - A Phì A

Chương 16: Chụp hình l*a thể của Điềm Điềm



Lục Minh nghe mẹ nói ra những lời này, cảm thấy bà điên rồi. Thẫn thờ một lúc, hắn mới nói:

“Mẹ nói dối, họ sẽ không lấy số tiền đó. Tô Kiều nhất định sẽ không, bây giờ con đi tìm họ hỏi cho rõ ràng.”

Đái Tùng Tố không ngờ hắn sẽ cãi lại bà như vậy, bà đã giải quyết xong, chẳng may chuyện này bị thằng con khơi lên lần nữa để đám người kia có cơ hội bám lấy nhà họ, mọi chuyện liền không ổn.

Bà sốt ruột gọi hắn:

“Con muốn qua đó khuyên họ đừng nhận lấy số tiền đó, rồi con sẽ chịu trách nhiệm cưới con nhóc kêu là Điềm Điềm sao? Con chịu trách nhiệm bằng cách nào? Con có tiền không? Con chỉ là học sinh cấp 3, không có nhà là chỗ dựa, cái gì con cũng không có. Có 300 vạn, bọn họ vui chết đi được, con đến phá làm gì? Dựa vào đâu mà con nghĩ họ sẽ không nhận nó? Đó chính là thứ họ muốn.”

“Đối với người bình thường, con nghĩ có thể kiếm được 300 vạn sao? Con thấy 300 vạn không đáng, là vì con sống sung túc. Nhưng với họ thì không, làm công cả đời cũng không thể kiểm ra. Hiện tại tự dưng lại nhận số tiền lớn như vậy thì có gì không tốt. Con qua đó làm phiền bọn họ, lấy lại số tiền kia, họ sẽ cảm ơn con?”

Bước chân Lục Minh dừng lại, không bước thêm. Đái Tùng Tố thấy hắn như thế thì kéo lại, dạy bảo:

“Con trai, nghe mẹ nói, mẹ cho con du học là tốt, không phải hại con. Con chỉ là học sinh cấp 3, lỡ làm lớn chuyện, ba con tức giận cắt đứt chu cấp cho con. Vậy thì con lấy gì chịu trách nhiệm với con bé kia? Con muốn nó cùng con chịu khổ sao? Không có điều kiện kinh tế thì chả có gì ra hồn.

Làm công cả đời chỉ có đủ khoản mua nhà. Con bé có thể chịu khổ, còn con có thể không?”

“Hơn nữa con bé đó không phải người thường, bây giờ con có thể chấp nhận nó. Nhưng vài năm sau con kế thừa gia nghiệp, nhìn ra thế giới rộng lớn sẽ gặp càng nhiều phụ nữ tốt hơn nó. Khi đó, con sẽ thấy họ thật thông minh, tự tin, gợi cảm, tài hoa. Con sẽ còn thích con bé không? Chẳng qua là con chỉ cảm thấy mới mẻ, chưa từng gặp cũng chưa từng chơi qua kiểu con gái thế này nên mới thích. Con bất kể là 18 hay 81 cũng không hợp với con bé. Con bình tĩnh chút. Hiện tại con vứt bỏ con bé hay mấy năm sau làm thế cũng chẳng có gì khác nhau mấy. Có điều bỏ sớm hơn thì chỉ làm nó cảm thấy khó chịu mà thôi.”

Bà bảo hắn bình tĩnh, nhưng khi nói hết lời, bà lập tức khóa trái cửa, nhốt hắn trong phòng lần nữa. Rõ ràng không cho hắn rời khỏi căn nhà này.

Đái Tùng Tố biết tính tình con trai, sợ hắn đào tẩu đi gặp con nhóc kia, hoặc là bỏ nhà đi. Vậy nên bà thuê vệ sĩ đến trông chừng.

Lục Minh muốn lao ra cũng không được, cửa đã hoàn toàn bị bị khóa, hết khóa này đến khóa khác.

Mấy ngày qua Lục Minh đã nghĩ thông suốt, hắn khó tránh việc du học, nhưng vẫn muốn đi gặp Tô Điềm. Muốn biết cô thế nào, nếu hắn du học thì không biết khi nào trở về, nên muốn nhìn cô một cái.

Đái Tùng Tố sợ như vậy, thế mới không cho hắn đi.

Ngày du học đã cận kề, hắn không phải lo thu dọn đồ, có người sẽ làm việc đó cho hắn, hành lý được sắp xếp xong xuôi thì cũng đến lúc hắn phải đi rồi. Vật dụng sinh hoạt ra nước ngoài có thể mua, giờ chuẩn bị coi như ổn thỏa.

Ngày mai hắn phải ra sân bay, tối mai chuyến bay của hắn sẽ cất cánh, thủ tục xuất ngoại cũng được tiền hành.

Thế nhưng mới sáng sớm, mẹ hắn đã lôi Lục Minh tới sân bay, với lí do:

“Sợ con không kịp làm quen, vậy nên mẹ đi cùng con, chờ con quen rồi thì mẹ quay về.”

Lục Minh nhìn bà, đã nhiều ngày không ngủ, đôi mắt hắn xuất hiện tơ máu nghiêm trọng, nói:

“Cho con gặp cô ấy một chút, chỉ một chút thôi, con sẽ đi theo mẹ.” Đái Tùng Tố muốn tức hộc máu, sắp đi đến nơi mà còn nói thế.

Bà vừa định mở miệng mắng, Lục Minh lại nói:

“Xin mẹ, cho con nhìn một chút thôi.”

Đái Tùng Tố không còn cách nào, coi như thỏa mãn nguyện vọng lần cuối của hắn, bảo tài xế lái xe đến nhà Tô Kiều.

“Cho con một tiếng, con muốn làm gì thì làm. Đúng một tiếng sau phải lập tức có mặt. Tô Kiều không có ở nhà, con yên tâm.”

Hôm nay ba của Tô Kiều sẽ phẫu thuật, thằng bé sẽ không về. Lục Minh xuống xe.

Kỳ thật đến giờ hắn vẫn chưa nói cho Tô Kiều, lúc cậu ta cho hắn mượn chìa khóa nhà, hắn đã lén làm ra thêm một cái nữa.

Không ngờ bây giờ mới có tác dụng.

Tiếng mở cửa vang lên, Tô Điềm theo bản năng quay đầu nhìn sang, cô vốn cho rằng đó là anh hai, không nghĩ lại là…Anh trai.

Tô Điềm cúi đầu không dám nhìn hắn.

Anh hai nói không được để anh trai đến đây, anh trai không phải bạn trai của cô.

Tô Điềm thấy hắn là người xấu, lập tức đẩy hắn đi.

Lục Minh mới đến còn chưa kịp ăn mừng đã bị Điềm Điềm đẩy ra, hắn chống cạnh cửa đi vào, bắt được tay Điềm Điềm, ôm cô thật chặt,, vùi mặt vào vai cô:

“Điềm Điềm, thật xin lỗi.”

Tô Điềm không còn đẩy hắn ra nữa, người lớn có rất nhiều chuyện mà cô không biết. Cô chỉ biết anh hai nói anh trai không cần cô, hắn là người xấu.

Lục Minh vuốt vuốt tóc cô:

“Điềm Điềm chờ anh, chờ anh trở về.”

Tô Điềm nghe được lời này cô liền không hiểu có chuyện gì. Lục Minh ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, thời gian không còn bao nhiêu. Chỉ có

một tiếng đồng hồ, hắn phải giành giật từng giây.

“Anh trai sẽ rất lâu không trở về, cho nên Điềm Điềm chiều anh một chút.”

Tô Điềm còn chưa kịp phản ứng lại đã bị hắn ấn lên sofa, vén váy lên, cởi quần lót cô ra.

Tô Điềm nhìn hành động của hắn mà giật mình, ngăn cản không cho hắn cời.

“Anh lại muốn bắt nạt Điềm Điềm.” Lục Minh khựng lại, nói:

“Đúng chỉ có anh mới có thể bắt nạt Điềm Điềm.”

Tô Điềm giãy dụa không có tác dụng, quần lót bị cởi ra, hắn cầm điện thoại nhanh gọn chụp lại tiểu huy*t đang phơi bày trước mặt hắn.

“Điềm Điềm, anh xin lỗi. Nhưng anh không còn cách nào khác, anh sợ sau khi anh trở lại Điềm Điềm sẽ có người đàn ông khác. Anh sẽ chơi nát em, không cho em ngó mắt tới người khác.”

Tô Điềm bị hắn vuốt ve, khó chịu xoay mông nói:

“Anh trai, ngứa…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.