Tiểu Điềm Điềm - A Phì A

Chương 20: Lục Minh ghen



Lục Minh bực bội nhìn chằm chằm Tô Điềm, nhưng cô đang bận làm trà sữa, không rảnh để tâm tới hắn.

Bộ dáng hết sức tập trung kia cứ như xem hắn không tồn tại.

Dung Duệ quét tước xong thì đi qua giúp Tô Điềm, nhìn tóc cô xõa xuống, anh liền cột cho cô kiểu tóc đuôi ngựa.

Hai người quen nhau đã lâu, hành động thân mật như vậy đã trở nên tự nhiên hơn nhiều.

Tô ĐIềm được Dung Duệ cột tóc cho, cười nói: “Cám ơn anh.”

Dung Duệ tiếp tục vén tóc mái của cô sang một bên, sau đó giúp cô mang tạp dề.

Lục Minh không biết chính mình bị làm sao, thấy hai người họ tình tứ như vậy, một cổ lửa nóng lập tức kéo đến, nóng nảy rống lên:

“Nhanh lên! Cửa hàng các người làm ăn kiểu gì vậy? Tôi tới lâu rồi mà còn chưa có gì. Trong tiệm chỉ có một mình tôi mà có thể chậm đến vậy sao?”

Dung Duệ nghe thế thì quay qua nhận lỗi: “Xin lỗi tiên sinh, hiện tại cửa hàng chúng tôi không đủ nhân viên. Ngài chờ một lát, sẽ có ngay.”

Lục Minh cười lạnh một tiếng: “Anh biết nhân viên không đủ thì nghiêm túc làm cho tôi. Muốn yêu đương thì về nhà mà yêu, đừng yêu trước mặt tôi. Tôi tới đây uống trà sữa, không phải tới xem các người tình tứ.”

Dung Duệ: “…”

Anh chưa bao giờ gặp qua khách nào khó tính như vậy Người trông đẹp trai nhưng tình khí nóng nảy

Dung Duệ vốn điềm đạm, anh chỉ cười cười xin lỗi sau đó nhanh chóng làm trà sữa cho hắn.

Bởi vì trí lực không tốt, tốc độ làm việc của Tô Điềm rất chậm.

Tô Điềm muốn làm thật tốt cho nên mất nửa ngày mới làm xong, thêm nữa cửa tiệm bọn họ có rất nhiều loại trà sữa Lục Minh lại chọn gần hết số đó khiến hai người họ phải một tiếng sau mới làm xong.

Tô ĐIềm làm xong thì đem đến cho Lục Minh. Hắn muốn cùng cô nói gì đó, nhưng chỉ mới há mồm cô đã đi rồi.

Lục Minh: “….”

Tô Điềm vẫn luôn giữ khoảng cách an toàn với hắn, chỉ đem trà sữa đến, một câu cũng không muốn nói với hắn.

Lục Minh cả ngày nay như ăn phải bom, hắn càng tức giận, nhìn Dung Duệ, mắng:

“Nhân viên tiệm các người làm ăn với thái độ như vậy mà coi được sao? Đem trà sữa tới rồi đi, một câu ‘quý khách dùng ngon miệng’ cũng không có, mặt cũng không cười. Các người coi tôi là cái gì?”

Từ lúc đi làm Tô Điềm chưa từng gặp ai dữ đến vậy, thấy Lục Minh như ôn thần, cô sợ tới mức tránh sau lưng Dung Duệ, còn bắt lấy cổ tay áo anh tội nghiệp cầu cứu.

Dung Duệ sợ cô bị dọa sợ, nắm tay cô, bảo hộ người ở phía sau.

Lục Minh thấy cảnh này, càng tức đến hai mắt trợn lớn. Quan hệ của hai người họ còn thân mật đến cỡ này luôn sao?

Dung Duệ cẩn thận giải thích:

“Xin lỗi tiên sinh, cửa tiệm chúng tôi có chút đặc thù, không giống những tiệm trà sữa khác. Đa phần nhân viên trong tiệm có bệnh trong người. Cô ấy bị tự bế nên mới như vậy. Mong ngài thông cảm”

Lục Minh tới để gặp Tô ĐIềm, không phải để xem họ yêu đương. Nhìn anh ta che chở Tô ĐIềm, cơn nóng giận trong người hắn không hề giảm bớt mà còn tăng thêm. Cứ như vậy trừng mắt Dung Duệ, có giận cũng không biết trút giận lên ai.

Tô Điềm vẫn còn tránh sau lưng Dung Duệ không dám hé mặt.

Dung Duệ thấy Lục Minh không nói lời nào, cho rằng hắn đã hiểu, dẫn Tô Điềm về quầy bar.

Lục Minh không đi, tiếp tục ngồi đó. Hôm nay hắn không đi làm, phải ngồi ở tiệm trà sữa này, để xem họ có hành động thân mật gì không.

Kết quả, hắn phát hiện họ thân mật càng lúc càng nhiều, so với hắn trước đây còn nhiều hơn gấp đôi.

Lục Minh nóng nảy uống hết một ly trà sữa. Hắn vốn không thích uống đồ ngọt, cho nên càng cảm thấy thứ nước này quá ngọt: “Cho tôi một ly nước.”

Dung Duệ nghe thế vừa định lấy cho hắn một ly nước khoáng, Lục Minh liền chỉ vào Tô Điềm: “Tôi không cần anh đưa, phải là cô ấy.”

Tô Điềm nghe thế, cô càng trốn kỹ hơn.

Lục Minh hoài nghi, hắn giống hổ sói lắm à? Lần nào tránh sau lưng tên đó?

Tuy Tô Điềm sợ hãi, nhưng vẫn đem nước khoáng cho hắn, bị mắng một lần cho nên lần này rút kinh nghiệm nói thêm: “Quý khách dùng ngon miệng.”

Tô Điềm đứng gần, Lục Minh dễ dàng ngửi được mùi sữa quen thuộc trên người cô. Hắn cảm giác Lục Minh ‘cầm thú’ lại sắp ngủ dậy.

Hắn thay đổi tư thế, hai chân bắt chéo, áp phản ứng trong người xuống. Lục Minh ngồi ở cửa tiệm từ lúc mở cửa đến chiều.

Không lâu sau, Dung Duệ nhận được điện thoại từ bệnh viện, nói có bệnh nhân đến, muốn anh tự mình chữa trị. Lại còn ra giá chữa trị rất cao. Anh không tìm ra lý do từ chối, chỉ có thể đành tự mình đi một chuyến.

Dung Duệ có chút sợ hãi, hôm nay có hai nhân viên xin nghỉ, cửa hàng chỉ còn lại ba người. Nếu anh không ở đây, vị khách khó tính kia không biết có làm khó Tô Điềm không? Hiện tại anh ta vẫn còn ngồi đó.

Dung Duệ theo bản năng nhìn Lục Minh. Lục Minh cao ngạo khinh thường uống một ngụm nước, không thèm nhìn anh ta.

Dung Duệ không thể từ chối yêu cầu của bệnh viện, chỉ có thể rời đi, trước khi đi còn dặn dò Tô Điềm: “Nếu người xấu đang ngồi đằng kia có khi dễ em, em chỉ cần đuổi hắn đi. Hoặc nếu tên đó quá đáng thì gọi cho anh, anh lập tức trở về. Đúng rồi, cũng có thể gọi cho anh hai em, Cục Cảnh Sát của anh ấy gần đây.”



Lục Minh thấy Dung Duệ vừa đi không được bao lâu, cẩn thận quan sát thấy Tô Điềm đi vào toilet, hắn cũng đứng dậy đi theo, thuận tiện đóng cửa lại, thành công giam cô vào trong.

Tô Điềm sợ hãi muốn chạy ra ngoài.

Lục Minh giữ lại cổ tay cô, không cho rời đi, đẩy cô ép lên tường:

“Điềm Điềm, thành thật khai báo, em đã sớm nhận ra anh nhưng giả vờ không biết đúng không?”

Lục Minh nhìn dáng vẻ vẻ rụt rè của cô, lại nghĩ đến khi nãy cô cùng người đàn ông kia ân ái, nhịn không được lẻn vào trong quần lót của cô, sờ sờ âm mao thưa thớt, trực tiếp bẻ ra cánh â.m h.ộ:

“Có muốn anh trai giúp em nhớ lại một chút không hả? Trước kia ai sờ bức Điềm Điềm? Ai làm Điềm Điềm phun nước?”

Tô Điềm bị sờ h.ạ th.ể, bất giác kẹp lấy tay hắn: “Anh hai nói không được để anh sờ soạng.”

Lục Minh nhìn bộ dáng kháng cự của cô, ngón tay đâm sâu: “Không cho anh chạm thì cho ai? Tên kia là Dung Duệ? Là bạn trai em? Vậy có sờ qua nơi này của em, có cắm dương v*t vào chỗ này của em chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.