Tiểu Điềm Điềm - A Phì A

Chương 25



Lục Minh không biết tại sao mình cứ như bị trúng tà. Buổi sáng cùng Tô Điềm nói chuyện, nghe cô bảo được bạn trai mua váy ngắn, hắn lập tức rời giường, dạo quanh một vòng đi mua váy cho cô..

Cả ngày nay không đến công ty chính vì lý do này. Nếu người đàn ông khác có thể mua váy cho cô được thì hắn cũng làm được.

Đồ hắn mua không phải là hồng nhạt thì cũng là màu trắng, chọn một hồi cũng chỉ có hai màu này đẹp nhất. Hơn nữa Điềm Điềm rất hợp với màu hồng và trắng.

Hắn mua cả ngày, thấy đẹp là mua.

Lúc định quay về, hắn đi ngang qua một cửa hàng nội y tình thú, bất giác dừng lại nhìn sang.

Trong lòng thầm nghĩ nếu cô mặc những thứ đó cho hắn thao, chắc chắn rất sướng.

Vì thế, hắn không nhịn được bước chân vào mua vài bộ, còn có quần chữ Đinh.

Lúc này, bảo Điềm Điềm đến là để cô mặc vào.

Nhìn quần chữ Đinh mới mua dán lên tiểu bức, Tô Điềm ủy khuất nói:

“Điềm Điềm không mặc, Điềm Điềm có rất nhiều quần áo, không cần phải mặc quần áo của anh trai.”

Lục Minh không cho, nhìn bộ dáng không hợp tác của Tô Điềm, liền trực tiếp cởi quần lót cô đang mặc.

“Em phải mặc vào.”

Tô Điềm không kịp phản kháng đã bị ép mặc quần lót mới.

Quần rất nhỏ, căn bản không đủ để che đậy tiểu bức, chỉ tạo một khe ở giữa. Tiểu bức như muốn ngậm lấy quần chữ Đinh.

Không chỉ cởi bỏ quần lót của Tô Điềm, hắn còn cởi cả váy Dung Duệ mua, quăng sang một bên.

Tô Điềm được thay cho bộ quần áo mới, sắc mặt dần chuyển hồng.

Lục Minh phát hiện, Tô Điềm thật sự rất gầy, mấy năm trước khi chạm vào cô, bụng cô khá đẫy đà. Nhưng bây giờ đã trở nên nhỏ nhắn, có điều v.ú vẫn lớn như cũ.

Khi nãy thay áo ngực cho cô, hắn đã cảm nhận được cảm giác nặng trĩu. Lục Minh thở hổn hển, ngón tay đi dọc theo quần chữ Đinh:

“Điềm Điềm thích anh trai mua quần lót cho không?” Sắc mặt Tô Điềm đỏ bừng: “Không, không thích.”

Lục Minh nghe thế cũng không tức giận, tiếp tục trêu chọc:

“Nhưng nhìn Điềm Điềm trông rất thích mà, để anh trai sờ một chút. Xem kìa, thật nhiều nước, phía dưới của Điềm Điềm là vòi nước sao? Lần nào bị anh trai sờ cũng ra nhiều nước như vậy, làm tay anh ướt hết này. Ngay cả quần lót cũng không che hết tiểu bức Điềm Điềm, nó cũng bị tiểu bức ăn vào. Quá tham lam.”

Tô Điềm nghe được lời này thì cúi xuống tò mò nhìn một chút. Quả thật, quần lót đã bị nhét lọt thỏm vào trong. Tiểu bức hoàn toàn ngậm nuốt mặt quần lót.

Cô khó chịu, muốn đẩy thứ này ra cho nên với tay định lấy ra: “Đừng lấy, xem ra tiểu bức của em rất thích ngậm quần lót.”

Tô Điềm không biết mình thoải mái hay không, bị Lục Minh làm như vậy khiến cô khó chịu, muốn chống đối nhưng hắn không cho cô động đậy, người cô không khác gì con cá trên thớt mặc cho hắn làm gì thì làm.

Không lâu sau, mật dịch ra ngày một nhiều làm ướt đẫm cả mặt quần lót.

Cô mới kịp nhận thức ra điều này thì Lục Minh đã bị áp chế cơ thể, đẩy nội y xuống, hai tay vuốt ve v.ú to. Sau đó, miệng dán lên n.h.ũ h.o.a, tha hồ liếm mút.

“A….”

Ngay tại lúc n.ú.m v.ú bị ngậm, Tô Điềm lập tức kháng cự muốn đẩy hắn ra.

Lục Minh cứ như vậy ngậm m.ú.t v.ú cô, một tay nhéo bên còn lại. Hắn giống như em bé đang bú sữa mẹ, thậm chí còn nhe răng gặm.

“Đau.” Bất ngờ bị cắn, Tô Điềm nhíu mày kêu lên.

Lục Minh thả lỏng, tiếp tục lôi kéo đỉnh hồng anh làm nó dần săn cứng.

Hạ thể Tô Điềm đã ướt, g.ậ.y t.h.ị.t của hắn cũng cứng rắn không chịu nổi. Hắn cởi quần, kéo quần lót xuống, đặt g.ậ.y th.ị.t kề sát tiểu huy*t sau đó đâm vào trong.

Phía dưới còn có quần chữ Đinh ngăn trở, nhưng thứ này đã bị mật dịch thấm ướt, theo lực đẩy của gậy th*t mà cũng bị đẩy vào tầng thịt non. Lục Minh không cởi quần chữ Đinh, trực tiếp đặt lên nó mà đâm thọc

Loại cảm giác này quá kích thích, đến mức cơ thể Tô Điềm cũng đã dần tê rần.

Cô ấm ức oán trách kẹo que của anh trai quá hư hỏng, nói không được vào cũng vào.

Tô Điềm bị hắn đè trên giường, miệng huy*t phía dưới hé mở ngậm mút lấy nam c/ăn ra vào. Cô khó chịu cực kỳ, nước mắt không kiềm được mà rơi

xuống.

Lục Minh thấy Tô Điềm khóc, ý tưởng cầm thú trong đầu hắn như được khơi lên. Hắn đặt hai chân cô lên eo của mình, rồi thẳng lưng va chạm, đẩu g.ậ.y t.h.ị.t đâm sâu hơn.

Nước mắt Tô Điềm rơi càng lúc càng nhiều. Lục Minh càng thích, hắn thích nhìn cô khóc dưới thân hắn.

Duy trì thân thể này một lúc lâu, Lục Minh lại thay đặt Tô Điềm đưa lưng về phía hắn, tay đánh lên mông cô, nói:

“Điềm Điềm chu mông lên, làm tư thế của chó cái. Anh trai muốn thao chó cái.”

Tô Điềm không chịu: “Điềm Điềm là Điềm Điềm, không phải chó cái.”

Cô còn chưa kịp phản bác xong, Lục Minh đã cho ngón tay vào, lôi ra quần chữ Đinh từ hoa huy*t. Quần bị kéo đi ra ngoài, ma sát với vách thịt non kích thích Tô Điềm run lên.

Đặt quần lót sang một bên, Lục Minh bẻ cánh mông Tô Điềm, thao cô từ sau.

Hai tay hắn giữ chặt hai cánh mông, gậy th*t đâm thọc tiểu bức tạo ra tiếng bạch bạch bạch. Thao cô từ phía sau, hắn có thể dễ dàng thấy mông cô bị thứ kia của hắn va chạm, còn cả người Tô Điềm d.â.m đ.ã.ng lay động.

Cảm giác gậy th*t bị cắn mút, hắn đột nhiên nảy sinh ra ý nghĩ muốn vĩnh viễn chôn trong cơ thể cô.

Tô Điềm vô cùng xấu hổ, mông cô chu lên để cho anh trai làm. Cô vùi mặt mình vào gối, dùng nó để che đi gương mặt mình.

Đúng lúc này, điện thoại Tô Điềm vang lên.

Điện thoại của cô khi nãy bị ném trên giường, bây giờ Lục Minh chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy ai gọi đến.

Tô Kiều.

Nhìn này thấy cái tên này, hắn càng đẩy mông mãnh liệt, liên tục va vào cánh mông trắng ngần.

“Bắt máy đi! Nói với anh hai là em thích anh Lục Minh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.