Tiểu Điềm Điềm - A Phì A

Chương 33: Không ai thèm lấy mới quấn lấy Lục Minh



Tô Điềm con mang tâm lý sợ hãi với người phụ nữ này, cô trốn sau lưng Lục Minh.

Dì là người người xấu. Trước đây sỉ nhục cô, cô không muốn gặp bà.

Lục Minh thấy cảnh này, lập tức bảo vệ Tô Điềm sau lưng, nói: “Mẹ, sao mẹ ở đây?”

Đái Tùng Tố bị bệnh nặng mới khỏi, nghe tin con trai về nước, bà cũng hối hả theo con trai quay về. Không ngờ gặp ngay tình huống này, bà tức sắp chết rồi.

Bà nhìn chằm chằm Tô Điềm, hỏi hắn: “Con không muốn mẹ tới đến? Đầu óc con bị sao thế hả? Vất vả lắm mới tách nhau ra được, bây giờ lại dây dưa với con ngốc này. Con muốn làm mẹ tăng xông đúng không? Thấy mẹ còn sống làm con khó chịu lắm chứ gì?”

Tô Điềm nghe dì mắng mình là ‘con ngốc’, cô hít hít mũi: “Điềm Điềm không phải là con ngốc, dì mới ngốc. Không thích Điềm Điềm sao lại mắng Điềm Điềm là con ngốc?”

Đái Tùng Tố vốn đã giận, nghe cô lên tiếng liền muốn xông lên túm tóc cô: “Mày làm gì có tư cách nói chuyện? Mày không phải con ngốc, là đứa thiểu năng trí tuệ. Tao không bao giờ nghĩ tới một đứa bị thiểu năng cũng cao tay như vậy, có thể dụ dỗ được con trai tao. Tôi mắc nợ gì nhà các người? Hay không ai thèm lấy nên mới quấn lấy con trai tôi lần nữa.”

Tô Điềm bị khinh nhục liên tục đến mức khóc to.

Lục Minh nghe cũng bực mình, ôm Tô Điềm vào ngực, nhẹ nhàng dỗ, tức giận nói với Đái Tùng Tố:

“Mẹ cứ nhất định phải ăn nói khó nghe vậy mới được sao? Không phải Điềm Điềm quấn lấy con là con quấn lấy cô ấy. Nhiều năm qua con còn yêu Điềm Điềm, không quên được. Con là người ép Điềm Điềm. Mẹ đừng mắng cô ấy nữa.”

Đái Tùng Tố ngậm miệng. Không thể ngờ một đứa bị thiểu năng cũng tài thế, làm con trai bà mê muội. Nói là thiểu năng trí tuệ, nhưng nhìn qua cũng không giống, một đứa thiểu năng không thể làm ra chuyện như vậy được.

“Nhìn đi, mới bị nói vài câu đã khóc Nhìn con có khác gì đang dỗ con nít không? Con muốn cưới nó, sau này sinh ra đứa nào cũng ngốc. Đến khi đó mặt mũi nhà chúng ta bị mất hết. Sinh ra thêm một đứa đầu óc không bình thường, chăm cả hai đứa ngu xuẩn làm con vui lắm đúng không?”

Lục Minh che tai Tô Điềm, không cho cô nghe, hắn đã không còn kiên nhẫn.

Từ lúc xuất ngoại, mẹ con hai người càng xa cách, không nói cùng mẹ mấy câu. Tất cả cũng vì chuyện năm đó.

“Mẹ, con không chào đón mẹ đến, mẹ đi ra khỏi đây được chưa? Mẹ êm đẹp sống ở nước ngoài không tốt sao? Sao cứ phải về nước? Chúng ta đều có cuộc sống riêng. Con muốn ở với ai thì ở bên người đó. Hơn nữa, tuy trí tuệ Điềm Điềm có vấn đề, nhưng không ảnh hưởng đến con cháu đời sau. Con kiên nhẫn nói với mẹ đến bây giờ là vì người là mẹ con. Nếu mẹ còn tiếp tục xúc phạm đến Điềm Điềm, con có làm gì, mẹ đừng trách con.”

Đái Tùng Tố nghe lời này, cười nhẹ: “Lục Minh, mẹ là mẹ con, con có thể làm gì?”

Lục Minh buông tay Điềm Điềm, trực tiếp túm lấy tay Đái Tùng Tố, nhân lúc bà không kịp phản ứng liến kéo bà ra ngoài, đóng cửa lại.

Đái Tùng Tố bệnh nặng mới khỏi không lâu, cũng vì quá phẫn uất mà té xỉu trên mặt đất. Cơ thể bà không chịu được nữa, sức khỏe càng ngày càng yếu.

Sức khỏe bà không tốt, nhưng Lục Minh không bao giờ có ý định để mắt tới bà. Đã lớn tuổi còn bị con trai đối xử như thế, giờ còn bị đuổi ra khiến bệnh cũ tái phát.

Trong lúc mơ mơ màng màng ngất xỉu, bên tai bà nghe được thanh âm. Tô Điềm sợ hãi nói: “Anh trai, dì xỉu rồi, mau cứu dì nhanh lên.”

Lúc Đái Tùng Tố tỉnh lại, trời đã tối.

Bà một mình ở bệnh viện, nhìn cảnh này bà liền hỏi hộ sĩ kế bên: “Con trai tôi đâu? Nó đưa tôi đến bệnh viện, sao tôi không thấy nó?”

Hộ sĩ nói: “Con trai bà? Bà có chắc con trai bà đưa bà đến bệnh viện không? Có người đưa bà đến đây, sau đó bỏ đi rồi. Tôi không biết là ai.”

Gương mặt Đái Tùng Tố trắng bệch.

Thằng con trai trời đánh chắc lại quăng bà vô bệnh viện, rồi về nhà yêu đương nhắng nhít?

Trong lúc căm phẫn không thôi, bà thấy được một cái đầu nhỏ, cứ lén lút không biết có muốn vào hay không?

Đái Tùng Tố thấy người nọ cột tóc đuôi ngựa liền biết ngay là con ngốc kia. Hiện tại Đái Tùng Tố không muốn cũng không dám nổi giận.

Sức khỏe bà càng ngày càng sa sút, lỡ vì con ngốc này mà tức điên. Đến lúc đó cái mạng không giữ được, chẳng phải thành toàn chưa hai đứa sao?”

“Lén lút làm gì. Muốn vào thì vào đi.”

Tô Điềm nghe được dì đã tỉnh, nên muốn vào nhìn bà một chút. Nhưng thấy mình, dì lại không vui. Vậy nên chỉ thập thò ở cửa.

Tô Điềm thành thật nói: “Anh Lục Minh đi trả tiền cho dì. Anh ấy bảo con ở đây đợi. Dì đừng lo, anh trai vẫn xem dì là mẹ, anh trai không bỏ mặc dì đâu.”

Đái Tùng Tố được an ủi, bà không diễn tả được cảm xúc của mình. Nhìn Tô Điềm nói chuyện mãi một lúc mới thành câu, bà không hiểu nổi con trai thích ở điểm gì.

Tô Điềm đến gần, nói:

“Dì, hiện tại con cũng có việc làm. Điềm Điềm có thể nuôi sống chính mình và con. Điềm Điềm không ngốc. Điềm Điềm không làm phiền anh trai.

Điềm Điềm thích anh trai, anh trai cũng thích Điềm Điềm. Dì đừng ghét con, con sẽ đối tốt với dì, không sợ dì nữa.”

Đái Tùng Tố không rõ có phải bà đang cố làm mình bình tĩnh không mà một chút nổi nóng bà cũng không có.

“Nhóc có công việc? Là việc gì? Một đứa thiểu năng trí tuệ có thể làm gì?”

“Điềm Điềm đi làm ở tiệm trà sữa. Điềm Điềm tính tiền, ai cũng thích Điềm Điềm. Điềm Điềm không lừa dì đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.