Tiêu Diêu Thiên Địa Du

Chương 37: Tái Nhập Ma Thú Rừng Rậm



Long Nguyệt Thanh lại một lần nữa bước vào ma thú rừng rậm, dõi mắt trông về phương xa, một mảnh xanh um tươi tốt, đại thụ che trời, nhìn không đến điểm cuối. Càng đi càng có thể cảm nhận được một cỗ hơi thở thâm trầm mang phong cách cổ xưa. 

Nhìn thấy khu rừng rộng lớn quen thuộc nồng đậm hơi thơi thiên nhiên này, Long Nguyệt Thanh thật sâu hút một ngụm không khí tràn ngập hơi thở thanh nhuận của cỏ cây ở nơi đây. Tâm tình cực kỳ thư sướng, chuyện không thoải mái vừa rồi sớm để qua sau đầu.

Tiểu Ngân hưng phấn từ trên vai y nhảy xuống, tát hoan (vui vẻ) chạy vào rừng rậm. Nó hiển nhiên cũng thích hoàn cảnh nơi này, thú loại trời sinh không câu thúc nhượng nó càng vui vẻ hướng đến nơi thuộc về thú loại này. 

Nhìn thấy ba người ở đằng sau đều là lần đầu tiên tới đây, cười giới thiệu “Đây là ma thú rừng rậm, chỉ mới ở bên ngoài mà thôi, bên trong rất sâu, không phải với thực lực hiện tại của các ngươi có thể tiến vào được, đừng quên nơi này chính là một trong tam đại tử địa của Áo Đặc đại lục. 

Bên trong mặc dù có vô số tài phú cùng kỳ ngộ, trở thành thiên đường của dong binh cùng mạo hiểm giả, nhưng hàng năm đều có vô số người đem sinh mệnh vĩnh viễn lưu tại nơi này. Tuy là bên ngoài, nhưng nơi này cũng tràn ngập nguy hiểm, cũng có thể xuất hiện ma thú cấp cao. Còn có nguy hiểm bắt nguồn từ con người, có rất nhiều người ở trong này dùng việc đánh cướp thành quả của dong binh cùng mạo hiểm giả để sinh tồn. Cho nên các ngươi đều phải thời thời khắc khắc cẩn thận cảnh giác.” 

Long Nguyệt Thanh nhìn thấy tiểu cô nương đang hưng phấn nhịn không được nhắc nhở, hai người còn lại trầm ổn hơn nhiều. Tuy rằng hiện tại có mình ở đây sẽ không có nguy hiểm, nhưng mình không có khả năng luôn đi theo bên cạnh nàng. 

Long Nguyệt Ny quả thật rất hưng phấn, không biết nghe được nhiều ít, đang theo sau Tiểu Ngân khi dễ tiểu ma thú. Long Nguyệt Thanh nhìn thấy lắc đầu, tiểu nha đầu này ở trong cung chắc đã chịu ước thúc nhiều lắm ni, vừa được phóng ra, đối cái gì cũng cảm thấy mới mẻ, bản tính lộ rõ. 

“Lục đệ, ngươi đối nơi này rất quen thuộc?” Long Nguyệt Tân một đường đi theo Long Nguyệt Thanh, nhìn thấy Lục đệ của hắn giống như đang tản bộ tại gia(nhà), nhịn không được hỏi. 

“Đúng vậy, ta đã ở trong này một đoạn thời gian, có lúc mỗi ngày đều hướng bên trong chạy, ha hả, ta chính là tại nơi này gặp được phụ hoàng.” 

“Thật sự? Lục đệ nhanh nói, như thế nào gặp được phụ hoàng? Sau đó lại như thế nào nhận thức?” Long Nguyệt Ny nghe thấy nhanh chóng chạy lại hỏi thăm, ánh mắt lóe ra tia sáng tò mò. 

Long Nguyệt Thanh cười vỗ vỗ đầu của nàng nói “Lúc ấy phụ hoàng đụng phải ma lang đàn, sau khi liều mạng trốn chạy vừa lúc đụng phải ta, ta liền mang về chữa thương.” Y thật may mắn vì lúc ấy đã gặp được phụ hoàng, đã cứu phụ hoàng, nhớ tới chuyện cũ ánh mắt không khỏi trở nên nhu hòa. 

“Thiên, ma lang đàn? Kia không phải là sự tồn tại khủng bố nhất trong ma thú rừng rậm sao? Phụ hoàng thế nhưng trốn thoát.” Long Nguyệt Ny vỗ vỗ ngực kinh hách nói. 

“Khủng bố như vậy sao?” Long Nguyệt Thanh nhìn biểu tình của ba người hỏi. 

Long Nguyệt Tân thấy y khó hiểu, liền giải thích “Trong lịch sử từng có quốc gia vài lần phái ra quân đội tiến vào ma thú rừng rậm thám hiểm, chính là muốn chinh phục nó, nhưng đều có đi không về, thậm chí là quân đội có tới vạn người đều chết tại nơi này. Từ trong miệng người thoát khỏi nơi này biết được là bọn họ đụng phải ma lang đàn. Bởi vậy chúng mới được xưng là tồn tại khủng bố nhất trong ma thú rừng rậm. Chúng nó không chỉ có số lượng khổng lồ, hàng ngàn hàng vạn, còn có ma lang cấp cao thậm chí là đầu lĩnh thánh thú.” 

Long Nguyệt Thanh ngẫm lại, một đám ma lang như vậy đối với người trên Áo Đặc đại lục quả thật là tồn tại khủng bố. Nhưng lấy thực lực hiện tại, y còn không để vào mắt, huống chi còn có thể ngự kiếm phi hành. Những hậu quả kia đều do sự tham lam của con người mà tạo thành. 

“Nơi này là thế giớ mà ma thú sinh tồn, nhân loại vì thu hoạch tài phú không ngừng đồ sát chúng. Nếu không phải tại quốc gia ngu ngốc kia tham lam, chủ động tấn công chúng, như thế nào lai có kết cục như vậy. Đối với rất nhiều ma thú, chỉ cần không xâm phạm đến lãnh địa của nó, nó sẽ không chủ tấn công.” 

Đạo lý như vậy mỗi người đều biết, nhưng cũng không phải ai cũng có thể khống chế được dục vọng của mình. 

Bốn người đi thẳng một đường, sắc trời đã tối, tìm được một dòng suối nhỏ, chuẩn bị đáp doanh (dựng lều) qua đêm tại đây. Bốn người đều có trữ vật giới, trang phục và đạo cụ đều đủ, rất nhanh bốn đỉnh trướng bồng (lều) lần lượt được dựng hảo. Long Nguyệt Tân thân thủ rất nhanh, chỉ có tiểu cô nương dưới sự trợ giúp của Khoa Đặc mới hoàn thành. 

“Khoa Đặc, Tiểu Ngân, các ngươi đi trảo (bắt) mấy con ma thú đi, đêm nay chúng ta nướng thịt ăn.” Long Nguyệt Thanh trở lại ma thú rừng rậm cũng rất hưng phấn, muốn đại triển thân thủ, phân phó nói. 

“Rống rống, chủ nhân thật tốt quá, Tiểu Ngân phải trảo thật nhiều.” Tiểu Ngân vừa nghe chủ nhân đích thân động thủ, cực kỳ cao hứng, nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi. 

“Hảo, công tử, ta đi.” Khoa Đặc xoay người ly khai. 

“Lục đệ, ta đi kiểm củi đốt lửa.” Long Nguyệt Tân chủ động lãnh nhiệm vụ. 

“Lục đệ, ta đây làm cái gì?” Thấy chỉ còn mình một người nhàn rỗi, Long Nguyệt Ny tiến lên hỏi. 

“Ngươi chờ ăn đi, chẳng lẽ ngươi muốn thanh lý ma thú?” Long Nguyệt Thanh cười nói. 

Long Nguyệt Ny le lưỡi, vẫn là ngồi xuống chờ ăn đi. 

Rất nhanh, Khoa Đặc cùng Long Nguyệt Tân đều đã trở lại, Khoa Đặc linh(xách) hai hỏa thỏ cùng hai sa la trư, thuộc loại có nhiều thịt, thịt tương đối mền, Tiểu Ngân còn chưa trở về. 

“Tiểu Ngân đâu? Như thế nào còn chưa trở về? Sẽ không gặp phải nguy hiểm đi?” Long Nguyệt Ny lo lắng hỏi han. 

“Yên tâm, chỉ có nó khi dễ ma thú, khẳng định bởi vì tham ăn nghĩ muốn trảo thật nhiều ma thú nên chạy hơi xa a.” Long Nguyệt Thanh mới không lo lắng cho nó. 

Đợi hỏa thỏ cùng sa la trư đều rửa sạch sẽ chuẩn bị đem đi nướng, Tiểu Ngân mới xuất hiện. Thân hình thay đổi, cao tới hai ba thước, trong miệng điêu (ngậm)một đầu (= con) ma dương ngũ cấp, trên lưng đà (mang) một đầu ma lộc ngũ cấp, mỗi đầu xem chừng là hơn hai trăm cân. 

Buông con mồi, Tiểu Ngân lại biến trở về bộ dáng khéo léo đáng yêu, chạy đến bên người Long Nguyệt Thanh hưng phấn truyền âm nói “Chủ nhân, đây đều là ta trảo nha, đều phải nướng cho ta ăn nga.” 

Long Nguyệt Thanh vô lực, ngón tay trạc trạc cái trán của nó nói “Chỉ một lần này, lần sau không được viện cớ này nữa.” 

“Thiên, Tiểu Ngân sẽ không muốn đem tất cả đều nướng đi?” Ba người nhìn thấy Long Nguyệt Thanh không nói gì, đành phải tiếp tục đi thanh lý hai đầu ma thú thật lớn kia. 

Rất nhanh, con mồi đều bị xuyên qua một gốc cây, được gác trên đống lửa bắt đầu nướng, Long Nguyệt Thanh vận dụng linh thức khống chế hảo ngọn lửa cháy đều đều. Theo từng vòng quay, da của ma thú bắt đầu biến thành hoàng sắc (màu vàng), mỡ bắt đầu từng giọt từ trên thân của ma thú tích ra, rơi xuống đống lửa, phát ra thanh âm xuy xuy. Một cỗ hương khi lan ra, khiến mũi của mọi người bị kích thích một trận. 

Mãi cho đến khi thịt được nướng thành màu kim hoàng sắc, Long Nguyệt Thanh mới lấy ra một tiểu đao sắc bén, đều tay hoa khai (cắt, xẻ) thịt thú. Tiếp theo lại xuất ra một đám bình bình quán quán, thỉnh thoảng hướng đến thịt thú rắc lên đủ loại bột phấn. Tiếp tục trở mình nướng, thịt nướng càng hương, còn có một cỗ gia vị nồng đậm kích thích vị giác cùng thủy khẩu của mọi. Tiểu Ngân lại phát ra tiếng nuốt thanh thật lớn, đôi tiểu nhãn nóng bỏng nhìn chằm chằm thịt thú. 

“Được rồi.” Tất cả mọi người chỉ chờ một câu này, không cần phân phó, đều tự lấy ra dụng cụ bắt đầu xả (cắt) thịt, vội vã ăn. Vừa ăn vừa phát ra thanh âm “Tê tê”, đây là do bị nóng. 

Long Nguyệt Thanh ở một bên khẳng (cắn) một cẳng (chân) ma dương, một bên cười tủm tỉm nhìn Tiểu Ngân cùng ba người còn lại đang hì hục ăn. Nhìn bọn họ vui vẻ, y cũng thật cao hứng. Kiếp trước tuy có cha nương, nhưng trừ bỏ tu luyện chỉ có trốn tránh đuổi giết. Kiếp này có phụ hoàng làm bạn, còn có thân nhân bằng hữu ở chung, y thực thích hưởng thụ loại cảm giác này. 

Mấy người đều ăn đến bụng căng tròn, ngay cả tiểu cô nương cũng không nhã nhặn mà vỗ vỗ bụng đánh cái ợ hơi. Tiểu Ngân dưới yêu cầu của Long Nguyệt Thanh thu hồi một đầu ma thú, để dành lần sau ăn, y cũng không muốn mỗi ngày đều phải thịt nướng. 

Sau khi ăn xong mấy người xuất ra thủy quả, ở dưới ánh trăng nói chuyện tiêu thực, Tiểu Ngân hiển nhiên là oa ở trong lòng Long Nguyệt Thanh vù vù ngủ. 

“Công tử, ta sẽ gác đêm, người đi nghỉ ngơi đi.” 

“Không cần, ta ở bốn phía đều đã thiết trận pháp cảnh giới, không cần gác đêm. Ngươi đi tu luyện đi, nơi này rất tốt để cảm ngộ được tự nhiên, đối với tu luyện của ngươi rất có lợi.” 

Một đêm trôi qua, thiên phóng lượng (trời đã sáng). Buổi sáng tại ma thú rừng rậm không khí phá lệ tươi mát, tràn ngập một cỗ sương mù. Dưới ánh mặt trời phát ra những tia sáng kỳ dị, càng tôn lên vẻ đẹp muôn màu muôn sắc của các loại hoa thảo nơi đây, hết sức mỹ lệ. 

“Hảo, chúng ta tiếp tục xuất phát đi thám hiểm.” Long Nguyệt Ny thu thập hảo hành trang, tinh thần chấn hưng lên tiếng kêu gọi, đi trước khai đạo (mở đường), ba người còn lại cười cười theo sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.