Tiểu Đồ Nhi Cùng Bạch Sư Phụ

Chương 27






  Ra cửa, đường phố vốn dĩ rất náo nhiệt kia nhưng rõ ràng đã thiếu rất nhiều người, chỗ trước đó để đặt quầy hàng cũng trống không còn thứ gì, như thế xem ra có vẻ trống trải rất nhiều.


"Các sư tỷ có lẽ đã đi trở về rồi."
Mộ Lam Huyền lúc này mới nhớ tới sự tồn tại của Diệp Thiện, lập tức hỏi.


  "Có thể đi."


  Hai người đang muốn đi về phía trước, lại bị bỗng nhiên xuất hiện một người ngăn trở lối đi.


"Ngươi là người phương nào?"
Mộ Lam Huyền tiến lên nhíu mày dò hỏi.


  Chỉ thấy người nọ chắp tay, ngữ khí cung kính: "Xin hỏi ngài có phải là chưởng môn của Cửu Tuyền tông?"


  Bạch Linh đem Mộ Lam Huyền kéo trở về, nhìn người kia ở trước mắt có vẻ như là thị vệ, trong lòng có một đáp án đại khái.


  "Ân, như thế nào? Là Thiên Hành Sách phái ngươi tới?"


  Người kia vô cùng cung kính cúi đầu, hồi đáp.
"Đúng vậy, thành chủ của chúng ta muốn gặp mặt ngài."


  Bạch Linh mắt nhìn Mộ Lam Huyền, sau đó suy tư một phen.


  "Được, dẫn đường đi."


  Thiên Hành Sách... Mộ Lam Huyền một bên đi theo Bạch Linh một bên trong lòng nói thầm , nàng tuy rằng đối với người tên Thiên Hành Sách này không lý giải được bao nhiêu, nhưng nghe người ở bên ngoài nói tên Thiên Hành Sách này là người túc trí đa mưu, văn võ song toàn, tướng mạo lại tuấn mỹ, bởi vậy được xưng là Thiên gia thành chủ duy nhất được người đề cao.


Bây giờ người này lại muốn gặp sư phụ, đừng có nói là hắn thương nhớ sắc đẹp của sư phụ?!!


  Không nên không nên, nàng lắc lắc đầu, trong lòng báo cho chính mình "Mộ Lam Huyền, ngươi phải bình tĩnh, ổn định, không thể bị chiếm hữu sở dục đánh bại, huống hồ sư phụ khẳng định không phải loại người chỉ nhìn bề ngoài, ừ, ổn định ổn định".


Nàng hít sâu một hơi, để cho cảm xúc của chính mình vững vàng xuống, cảm giác ngẩng đầu một cái đã tới bên ngoài cung điện rồi.


"Thành chủ !"


"Vào đi".


Chỉ thấy lời của hộ vệ kia còn chưa dứt thì bên tai đã truyền đến một thanh âm ôn nhuận.


  Tim của Mộ Lam Huyền lại treo đứng lên, nàng gắt gao nhìn chằm chằm bên trong cung điện, muốn nhìn xem Thiên Hành Sách là ai.


Ba người đi vào, Mộ Lam Huyền liếc mắt liền nhìn đến Thiên Hành Sách ngồi ở bên trên đại điện, trong lòng một trận toan, quả thật là tuấn mỹ a...Cứ như là một nữ tử.


Thiên Hành Sách mặc một thân cẩm phục màu đen hoa lệ, phối cùng với khuôn mặt tuấn mỹ kia có vẻ càng thêm chói mắt, bên trong ánh mắt mang một cổ uy nghiêm thượng vị giả, hắn nhìn hướng thị nữ cùng hộ vệ trong đại điện vung tay lên, khí phách nói: "Các ngươi đều lui xuống đi."


  "Vâng!"


  Một đám người trong nháy mắt lui đi ra ngoài, để lại trong cung điện to lớn chỉ còn ba người bọn họ.
Thiên Hành Sách hướng về phía Bạch Linh nhếch môi cười cười: "Đã lâu không gặp, Bạch chưởng môn." Rồi sau đó nhìn hướng về phía Mộ Lam Huyền đang đứng ở một bên, trên mặt vung lên một chút hương vị kinh ngạc: "Vị này chính là...Nam đệ tử mà quý môn phái ngoại lệ mới tuyển nhận sao?"


  Những lời này nói xong, hắn cũng mặc kệ khuôn mặt của Bạch Linh đã âm u xuống, từ trên chỗ ngồi đứng lên dùng cây quạt vỗ vỗ lòng bàn tay, tự mình nói: "Nga ! Ta biết rồi." Hắn trên mặt vung lên một cái đắc ý dáng tươi cười: "Đây là dưỡng phu của ngươi đi!"


  "Ngươi có phải hay không là một tên si ngốc đi..."


  Mộ Lam Huyền nguyên bản tức giận, cảm xúc của nàng bị một phen cử động của Thiên Hành Sách làm cho bạo phát, nàng muốn nghiêm trang mà thổ tào.


Bỗng nhiên nghe được một câu nói về Mộ Lam Huyền như thế, Bạch Linh cũng là thiếu chút nữa liền cười ra tiếng, tức giận liếc mắt.


  "Như thế nào? Ngươi tìm ta chỉ để tới nghe ngươi nói lời nhàn nhã sao."


Ngữ khí của Bạch Linh bỗng nhiên lạnh lùng, mặt không chút thay đổi nhìn chăm chú vào Thiên Hành Sách.


  "Sao có thể chứ."
Bộ dạng ngả ngớn của Thiên Hành Sách trong nháy mắt đứng đắn trở lại: "Ta hôm nay tìm ngươi tới một là muốn cùng ôn chuyện, còn vị này..."


  Nói đến phân nửa, nàng nhìn qua Mộ Lam Huyền ở một bên.


  "Tiếp tục nói." Bạch Linh tỏ ý hắn tiếp tục, không cần đề phòng Mộ Lam Huyền.


  Thiên Hành Sách thấy thế nhíu mày, nhìn chằm chằm Mộ Lam Huyền nhìn một hồi lâu, trong lòng không nhịn được phỏng đoán quan hệ của hai người, nói là tỷ đệ, Bạch Linh lại không có đệ đệ, nói là chủ tớ sao... Cũng không giống, hắn bỗng nhiên linh quang chợt lóe, không tự giác gõ lên lòng bàn tay.


  Không phải thật sự chính mình nói trúng đi! Hắn lộ ra một ánh mắt kỳ quái quan sát Mộ Lam Huyền một phen, tiểu tử này không lẽ thật là dưỡng phu của Bạch Linh?!


  Mộ Lam Huyền bỗng nhiên cảm nhận được một cổ cảm giác khiến người ta sợ hãi, quay qua nhìn lại liền nhìn thấy Thiên Hành Sách dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn chằm chằm chính mình, nàng bĩu môi, sờ sờ khóe miệng, dù cho nàng lớn rất đẹp mắt, nhưng cũng không cần nhìn chằm chằm như vậy...


  "Ngươi còn nói hay không?" Bạch Linh cau mày không vui nói.


  "Khụ khụ." Thiên Hành Sách xấu hổ sờ sờ mũi: "Còn chuyện thứ hai chính là chuyện liên quan đến Ma tộc."


"Ma tộc?"


Mộ Lam Huyền nghe nói chợt nhớ tới lần trước gặp phải đệ tử Ma tộc.


"Ân." Thiên Hành Sách gật đầu, bộ dạng ngả ngớn cũng nghiêm túc lên:

  "Gần đây ở chỗ Ma tộc sát biên giới tộc nhân có báo tới lời nhắn, Ma tộc có động tác xâm lấn đến đại lục, hiện nay đã không hề thiếu đệ tử tinh anh của Ma tộc len lén nhập cảnh".


  Nói đến đây, vẻ mặt của Thiên Hành Sách cũng ngưng trọng lên: "Bất quá hiện tại nhìn bọn họ sẽ không có hành động gì lớn, nhưng mà mười năm sau đó rồi hai mươi năm sau đó nói không chừng...Đến lúc đó, sẽ có một màn Nhân Ma đại chiến triển khai, mọi người trong thiên địa sẽ lại bị lâm vào trong sợ hãi..."


"Ân, như vậy phải mời ngươi tiếp tục nỗ lực lên." Bạch Linh nghe xong xoay người liền muốn rời đi, cử động này khiến cho Thiên Hành Sách trực tiếp há hốc mồm, sững sờ ở tại chỗ.
Hắn liền bước lên phía trước ngăn cản lối đi của Bạch Linh, lúc này Thiên Hành Sách giống như một kẻ ngu si, một chút khí khách thành chủ đều không có.


"Không được a, ngươi cũng không thể đi, ta đã tụ tập năm đại môn phái tới để hội đàm, ngươi là chưởng môn của đệ nhất môn phái nên không thể thiếu a."
Bạch Linh nghe nói hơi hơi bóp trán: "Chuyện này lại nào có... cùng ta liên quan? Cửu Tuyền tông từ trên xuống dưới không đến mấy trăm người có thể giúp đỡ được gì?"


"Không phải còn tận vài thập niên nữa sao,nếu thật có xảy ra, đến lúc đó hẳn kêu ta là được rồi."


  Nàng không hề để ý tới Thiên Hành Sách, mang theo Mộ Lam Huyền đi ra ngoài.

  Nhìn bóng lưng của hai người kia rời đi, Thiên Hành Sách hơi hơi thở dài, bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Vẫn giống như cũ a..."


  Hắn xoay người đi vào trong phòng hội đàm, chưởng môn của tứ đại môn phái đều nhìn về phía Thiên hành Sách.
Lúc này chưởng môn của Vạn Hoa tông Hoa Yên nhìn một chút ở phía sau Thiên Hành Sách không có một bóng người,trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra biểu tình nghi hoặc: "Bạch chưởng môn đâu?"


Thiên Hành Sách tức giận thở dài: "Đi rồi, người nọ đều vẫn là luôn làm theo ý mình."
Sau đó hắn nhìn mọi người một chút, vùng xung quanh lông mày hơi hơi nhăn lại: "Sao chỉ có bốn người các ngươi? Mình chủ Vạn Kiếm Minh đâu?"


  "Này..." Khuôn mặt của tông chủ của Cổ Tỳ Ngọc tông lộ ra vẻ khó xử: "Sợ rằng ngài còn chưa biết đi, mình chủ Vạn Kiếm Minh bị giết , ngay cả khai sơn lão tổ cũng..."


"Cái gì?!"


  Thiên Hành Sách cau mày thần sắc ngưng trọng, tức giận nói: "Là người phương nào làm?!"


  "Theo như lời của người khác, tiêu diệt Vạn Kiếm Minh chính là một nữ tử mặc hồng y..." Nói đến đây, tông  chủ của Cổ Tỳ Ngọc tông cười gượng hai tiếng rồi không có nói tiếp.


  Thiên Hành Sách nghe xong trong nháy mắt ỉu xìu, nặng nề ngồi xuống ghế: "Lấy đại cục làm trọng, nàng sao lại có thể đem cường giả của một môn phái mà diệt đi..." Tuy nói Bạch Linh không hề động tới đệ tử của Vạn Kiếm Minh, nhưng một tông môn không có cường giả, trong nháy mắt địa vị liền sẽ bất đồng, những đệ tử này cũng sẽ lưu lạc đến xung quanh mà chạy tứ tán, cuối cùng Vạn Kiếm Minh sẽ đối mặt với cục diện diệt môn...


Nói đi cũng nói lại Vạn Kiếm Minh này cũng là không có lợi gì, hắn bất đắc dĩ thở dài: "Cũng được, chúng ta bắt đầu đi."


  Hai người đi ra cửa chính liền đạp lên phi kiếm hướng về phía Cửu Tuyền tông bay đi.


"Sư phụ cùng tên Thiên Hành Sách kia rất quen thuộc sao?"


  Dọc theo đường đi Mộ Lam Huyền vẫn đang suy nghĩ về chuyện này, nhiều lần do dự một phen, cuối cùng nhịn không được hỏi ra.


  "Ân?" Bạch Linh nhẹ liếc liếc mắt rồi sau đó thản nhiên nói: "Cũng không, chỉ là trước kia gặp qua vài lần mà thôi."


  "Vậy là tốt rồi." Mộ Lam Huyền nghe nàng nói xong yên tâm thở ra một hơi.
Bạch Linh thấy thế nhịp chân chỉ là nhanh hơn, trong lòng của tiểu đồ đệ này đang suy nghĩ gì nàng rất rõ ràng, thấy bộ dạng sốt ruột đó nàng liền biết ngốc đồ nhi lại suy nghĩ nhiều.


Hai người rất nhanh đã trở về tông môn, mới vừa đi tới cửa một đám người liền vây quanh đến đây.


Dẫn đầu chính là Diệp Thiện, khuôn mặt của nàng đầy mặt lo lắng nhìn sư phụ cùng sư muội ở trước mắt khiến cho người ta lo lắng, tại sao bây giờ mới về đến?


"Sư phụ ngài đi đâu ? Chúng ta đều rất lo lắng a."


"Hắc hắc hắc, sư phụ giúp ta hộ pháp tới, tiểu sư muội ta đột phá đến Nguyên Anh thượng kỳ." Mộ Lam Huyền dẫn đầu tiến lên trấn an cảm xúc của Diệp Thiện.


Tiếp theo nàng từ trong nhẫn cụ lấy ra lễ vật mà nàng đã chọn lựa cho Diệp Thiện sau đó đưa cho nàng: "Đây là đưa cho sư tỷ ."


Lực chú ý của Diệp Thiện quả nhiên bị hấp dẫn đến, tiếp nhận cái hộp sau đó mở ra phát hiện là một đôi khuyên tai, lập tức trên mặt dâng lên vẻ yêu thích, nâng tay chọc chọc đầu Mộ Lam Huyền: "Coi như ngươi thức thời."


"Sư muội a, ngươi không rên một tiếng liền biến mất hết nửa tháng để đi đâu a! Ngươi không biết các sư tỷ thực lo lắng sao?"


Mà Bạch Linh ở bên cạnh cũng bị kẹp ở trong mấy vị sư tỷ thoát thân không được, nàng cũng không thể phát hỏa, chỉ có thể yên lặng nghe những sư tỷ này lải nhải.


"Ai nha, các sư thúc, sư phụ là vì hộ pháp cho ta mới chưa kịp nói với các ngươi một tiếng ." Mộ Lam Huyền thấy thế liền bước lên phía trước đem Bạch Linh kéo ra, giải thích nói.


"Ngươi đột phá?"


Ngô Chỉ Hạc nghe vậy hưng phấn tiến lên bắt lấy tay Mộ Lam Huyền dò xét một phen, xác thực cảm nhận được tu vi Nguyên Anh thượng kỳ sau đó thoả mãn gật đầu: "Đúng là đã đột phá."


Mà lúc này Tử Y đứng ở một bên quan sát tiến lên bắt đi Mộ Lam Huyền, bên trong mị nhãn che giấu không được vẻ bát quái lấn át: "Như thế nào?"


Mộ Lam Huyền không hiểu ra sao trừng mắt nhìn: "Cái gì như thế nào?"
"Ta nói các ngươi mấy ngày nay có tiến triển hay không a!"

Tử Y nghe nói trợn trắng mắt, dò hỏi.
"Mấy ngày nay ta đều ở đột phá làm sao có cái gì tiến triển a..." Mộ Lam Huyền bóp trán, bất đắc dĩ thở dài.


"Quên đi, việc này gấp quá không được, các ngươi từ từ đến đi."


"Ân." Mộ Lam Huyền gật gật đầu.


"Cái gì?!"
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, tiếng kêu thảm thiết của Ngô Chỉ Hạc bỗng nhiên truyền đến.


Chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của Ngô Chỉ Hạc trong nháy mắt cứ như già đi rất nhiều, hai tay đều run nhè nhẹ, nàng nhìn Bạch Linh vẻ mặt không thể tin được.


"Ngươi nói là ngươi muốn bế quan sao..."


Nhìn khuôn mặt của Ngô Chỉ Hạc trong nháy mắt như già đi rất nhiều, Bạch Linh cũng hiểu được có chút ngượng ngùng .


Nàng gật đầu: "Đúng là như thế, môn phái tạm thời phiền phức sư tỷ ." Dứt lời, thừa dịp Ngô Chỉ Hạc không có phản ứng đến, nàng một phen kéo qua Mộ Lam Huyền nhanh chóng rời khỏi .


Nhìn Ngô Chỉ Hạc đã hoá đá, Tử Y đau lòng vỗ vỗ bả vai nàng, thoải mái nói: "Phiền phức ngươi rồi, sư tỷ."


Nói xong, nàng cũng nhanh như chớp chạy không thấy thân ảnh .


Nàng vừa đi một bên làm ra khổ sở vẻ mặt: "Sư tỷ, không phải sư muội vô tình, thê thê vốn cùng là chim rừng, tai vạ đến nơi thì từng người tự bay đi! Môn phái vẫn là nên dựa vào một mình ngươi tới xử lý đi !"


Cứ như vậy, một đám người lập tức giải tán, duy nhất còn lại một mình Ngô Chỉ Hạc ở trong gió mất trật tự.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.