Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng

Chương 15



Yến đại tổng tài *nhất mã đương tiên lái xe tông sập cổng chính, không riêng cảnh sát phía sau trợn mắt há hốc mồm, mà đám bảo vệ cổng của An Nhạc Hương cũng ngây ra như phỗng. Cho đến khi mấy chiếc xe màu đen chạy vào khu biệt thự, bọn chúng mới kịp phản ứng ấn nút báo động.

*Nhất mã đương tiên: thành ngữ, vốn ý là lúc tác chiến giục ngựa xung phong lên trước. Dùng để so sánh với những việc đi đầu, dẫn đầu, những người làm việc tích cực.

Nhưng lúc này đã không kịp nữa rồi.

Vài tên bảo vệ ở cổng đã bị cảnh sát nhào lên tóm gọn, tuy khu biệt thự này có canh phòng, nhưng nhiều nhất cũng chỉ ba mươi tên, hoàn toàn không phải là đối thủ của hơn trăm cảnh sát, huống hồ An Nhạc Hương thành lập hơn ba năm, từ đó đến giờ chưa xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, mặc dù từng bị kiểm tra đột xuất vài lần nhưng lần nào cũng được nội ứng báo cho bọn chúng chạy trước, cho nên lúc bọn chúng thấy một đám cảnh sát vũ trang đầy đủ tiến vào, căn bản toàn bộ đám bảo vệ đều ngây ra.

Mà lúc này, so với đám đàn em càng ngốc người hơn chính là tên đầu trọc – lão đại trên danh nghĩa của An Nhạc Hương.

Đầu tiên gã rất tỉnh táo nhận ra có một con cá lọt lưới. Lúc gã cho là nhiều lắm trong vòng năm phút là bắt được người, bắt không được cũng có thể bắn chết luôn, gã đã đuổi theo gần mười phút! Hoàn toàn choáng váng đuổi theo thằng nhóc kia! Nó linh hoạt như một con khỉ vậy! Là con khỉ đó! Gã nổ súng không trúng phát nào! Nó như mọc thêm con mắt sau lưng, xoay người hay di chuyển một cái là tránh được viên đạn của gã!

Gã đầu trọc cực kỳ tức giận, nhưng mà gã cười không nổi.

Cũng may ngay phút thứ tám, có một tổ tuần tra năm người chạy tới, lập tức gã đầu trọc cảm thấy như được ông trời trợ giúp, rống lớn bảo bọn đàn em ngăn Tư Không Dịch lại rồi nổ súng lần nữa. Mà ngay lúc đó, gã không bắn trúng người kia, ngược lại thấy năm tên đàn em vẻ mặt hoảng sợ, còn thanh niên kia thì há hốc mồm, sau đó gã liền cảm thấy sau lưng tê rần, rầm một tiếng, gã trực tiếp bị xe tông bay ra ngoài.

Trước khi hôn mê, suy nghĩ cuối cùng của gã là _____ Thằng nhóc kia đúng là cực phẩm, có thể kiếm được một đống tiền.

Bên này gã đầu trọc bị Yến đại tổng tài trực tiếp đâm nằm liệt giữa đường, bên kia năm tên tuần tra và Tư Không Dịch còn không có phản ứng, chiếc Bentley nhìn cực kỳ hung tàn hoàn toàn không hề giảm tốc độ mà vọt nhanh tới! Năm tên tuần tra lắp bắp kinh hãi nhanh chân vọt lẹ. Tư Không Dịch hơi do dự, đây có vẻ là quân mình thì phải?

Cậu chỉ do dự trong chốc lát, chiếc Bentley đã chạy với tốc độ như bay đến, lúc gần tông phải cậu, xe điên phanh cái két, ngay ngắn dừng trước mặt cậu.

Tư Không Dịch bị bánh xe phun bụi đất đầy mặt.

Yến đại tổng tài vừa muốn cuồng bá duệ chào hỏi, liền thấy Tư Không Dịch giơ tay lau mặt, khóe miệng co rút. Yên lặng vươn tay mở ngăn kéo trong xe, cầm cặp kính khác đeo lên.

“Tư Không Dịch? Cậu không sao chứ?”

Cậu nhìn vẻ mặt ôn hòa xen lẫn chút lo lắng của tên kia, trong lòng ha hả một tiếng. Anh tưởng tôi bị mù không thấy dáng vẻ hung tàn như bị ma nhập của anh hả? Anh nghĩ đeo kính lên là tôi không nhận ra?! Mặt người dạ thú! Anh phun bụi đất đầy mặt tôi!!

“Vừa rồi tôi lo lắng quá, cho nên lái xe hơi nhanh, làm bẩn cậu sao?”

Tư Không Dịch bĩu môi, bẩn hay không anh bị mù sao mà không thấy? Nhưng nghĩ lại dù sao người này cũng đến cứu mình, nếu như không có hắn, lần này hành động “cứu người thoát khỏi ổ mại dâm” không biết khó khăn đến cỡ nào nữa, cậu chỉ có thể thở dài nói: “Không sao, lần sau anh không nên lái xe nhanh như vậy, sẽ bị cảnh sát giao thông viết giấy phạt đó. Cám ơn anh đã cứu tôi.”

Khóe miệng Yến Khôn nhếch lên, cặp mắt sắc bén bị mắt kính che lấp không ít: “Nên vậy. Mỗi người đều có trách nhiệm bài trừ tội phạm.”

Tư Không Dịch lại cười ha hả trong lòng, nói cứ như mấy người có trách nhiệm bảo vệ xã hội! Cậu khẳng định lần nữa, cái tên Yến Khôn đại tổng tài này chắc chắn là một người đặc biệt nguy hiểm, sau khi xong việc lần này phải cách hắn xa một chút mới tốt.

“Yến tổng! Anh lái xe nhanh quá, sao rồi? Cứu được con tin chưa?” Cục trưởng Triệu bảo vài đội trưởng dẫn người lục soát ổ mại dâm tìm chứng cứ, vừa rồi bọn họ xông vào một ngôi biệt thự, thấy được một đống ảnh chụp np rất khó coi, ngay cả cục trưởng Triệu đã *thân kinh bách chiến cũng cảm thấy cay mắt. Mọi người đều hiểu lần này bọn họ triệt phá được một ổ mại dâm cực kỳ qui mô, chắc chắn lập công lớn! Vì vậy ai cũng phấn chấn tinh thần, à, ngoại trừ phó cục trưởng suốt dọc đường đều đứng ngồi không yên.

* Thân kinh bách chiến: trải qua trăm trận chiến, kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú.

Lúc này phó cục trường đi theo sau cục trưởng, gã đã hoàn toàn tuyệt vọng, lần này đừng nói là mật báo, quả thật gã không có một chút không gian riêng nào để hành động, trời biết vì sao suốt dọc đường gã đều không gọi điện thoại được!! A, hiện tại gã muốn nhanh chóng nói chuyện này cho đại thiếu biết, nếu không là rắc rối to!

Phó cục trưởng vừa định gọi điện thoại, liền suy sụp phát hiện gã làm mất điện thoại rồi! Tại sao điện thoại lại bị mất chứ?!

“Ừm, tôi tới vừa đúng lúc nên thành công giải cứu con tin.” Yến tổng đẩy mắt kính, mỉm cười nói tiếp: “Nhưng mà, Triệu cục, lúc tôi cứu người có hơi gấp gáp nên không cẩn thận đụng phải tên kia, chắc không sao phải không? Dù sao lúc đó tên kia cầm súng chỉa vào bạn của tôi, tôi cũng là quá lo lắng.”

Triệu cục nghe vậy nhanh chóng lắc đầu: “Không có việc gì không có việc gì không có việc gì, cậu hăng hái làm việc nghĩa, ngăn cản tổn thương, đừng lo đừng lo. Chỉ cần tội phạm không chết, á, hắn đã chết sao?”

Triệu cục nói xong liền thấy được gã đầu trọc nằm liệt giữa đường hộc máu, cả người toàn là máu thật khiến người ta hoài nghi không biết gã còn sống hay không…

“Triệu cục! Người còn sống!” Một viên cảnh sát tiến lên xem xét rồi kích động mở miệng.

“Còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi!” Triệu cục cũng thật kích động, ông thật sự sợ Yến tổng tông chết người. Không lo lắng vấn đề này nữa, rốt cuộc ông cũng có cơ hội đi xem người được gọi là bạn bè của Yến tổng này. Vừa nhìn thấy, cục trưởng Triệu cảm thấy bản thân có chút ngốc.

Người thanh niên này quả thật quá chói mắt, cậu ta rất khôi ngô, ngũ quan không thể xoi mói, chân dài thẳng tắp và dáng người cân xứng càng làm khí chất cậu ta thêm xuất chúng, mặc dù cậu ta đang mặc một bộ đồ màu đen kỳ dị, quần áo của mấy tên điều giáo? Nhưng không thể không nói, thanh niên này đứng đắn lên nhìn rất thu hút, nhất là khi cậu ta không hề đề phòng nhìn bạn, cười tươi rói với bạn, giống như một đóa hoa hướng dương đầy sức sống, thật khiến người ta yêu thích!

Nhưng vấn đề ở đây là, một thanh niên hoạt bát nhìn giống sinh viên sao có thể là bạn bè của Yến tổng? Hai người hoàn toàn không giống cùng một loại người! Hoa hướng dương và hoa ăn thịt người rất khác nhau nha!

“Vị cảnh sát này! Cám ơn chú đã cứu chúng cháu. Cháu có mạo hiểm ghi âm được một vài thông tin, ngài có cần không?”

Cục trưởng Triệu nghe vậy, lập tức không quản hoa hướng dương và hoa ăn thịt người nữa, bật người tiến lên một bước, lời lẽ chính nghĩa nói: “Cần!”

Tư Không Dịch lại cười tươi rói nói: “Cháu đây coi như là hăng hái làm việc nghĩa đúng không?”

Cục trưởng Triệu: “Ừ…” Quả nhiên là bạn bè của Yến tổng, đúng là đang thiếu tiền. Nhưng vậy thì lại càng kỳ quái, bạn của Yến đại thiếu – người mỗi phút kiếm được mấy trăm vạn – tại sao lại thiếu tiền?!

Cho đến khi cục trưởng Triệu áp giải một đám nghi phạm và mấy người bị hại oanh oanh liệt liệt quay lại nội thành, ông vẫn không nghĩ ra đáp án của câu hỏi này.

Quay lại nội thành lấy khẩu cung tất cả mọi người, làm xong vài việc vặt nữa là đã đến ba giờ chiều.

Tư Không Dịch tạm biệt Tống Hàn và Vương Viên Viên, dẫn đám đàn em và cầm mười vạn tiền thưởng “hăng hái làm việc nghĩa”, ngồi trên bồn hoa ở cục cảnh sát tự hỏi nên đi đâu nghỉ chân. Tuy hiện tại cậu có mười vạn tiền thưởng, một tấm thẻ không biết trong đó có bao nhiêu tiền trộm được của Tống Lập Chí, năm vạn tiền phí hợp đồng, nhưng mà, đối với Tư Không Dịch phải nuôi cả gia đình mà nói, số tiền này cũng không chắc chắn. Luôn cảm thấy không đủ xài, thật lo lắng.

Một tiếng còi xe vang lên.

Tư Không Dịch vừa ngẩng đầu liền thấy Yến tổng đẹp trai chống cằm nhìn cậu qua cửa xe: “Ăn cơm trưa chưa? Tôi mời cậu dùng cơm. Thuận tiện thương lượng mấy chuyện.”

Tư Không Dịch mất một phút đồng hồ rối rắm suy nghĩ, sau đó kiên định lên xe. Hễ gặp được bữa cơm miễn phí, cảm giác không thích hợp gì đó cũng bỏ qua luôn! Dù sao còn có đàn em bên cạnh mà!

Gâu meo chít vù! Tiểu chủ nhân nói rất đúng!

_________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Mắt kính: Trước đó lúc anh bóp nát đồng bào của tôi, có nghĩ vẫn còn phải dùng đến tôi không? Lúc cần thì ngọt ngọt ngào ngào, lúc không cần liền ngược thân ngược tâm!

Yến tổng: A.

Mắt kính: A là có ý gì!

Yến tổng: Tao có tiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.