*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mấy người trong phòng nhìn đại boss và trợ lý rời đi, không hiểu sao cảm thấy không khí trong phòng trở nên nhẹ nhõm hơn một chút, sau đó Khổng Triệu quay đầu nói với Tư Không Dịch: “Hôm nay cậu mệt mỏi cả ngày rồi, giờ anh dẫn cậu đến ký túc xá dành cho nghệ nhân của công ty chúng ta, ngay trong tòa nhà này luôn. Cân nhắc đến việc cậu mang theo ba con thú nuôi, nên anh sắp xếp cho cậu ở riêng trong một phòng nhỏ, thế nào? Hay là cậu thích phòng hai người?”
Tư Không Dịch nghe vậy nhanh chóng nói: “Không không, phòng đơn là tốt rồi! Ở phòng đôi sẽ gây bất tiện cho bạn cùng phòng, cảm ơn anh Khổng.”
Khổng Triệu nghe vậy cũng cười nói: “Vậy cậu đi theo anh, phó tổng, tôi dẫn cậu ấy đi nghỉ ngơi, có việc gì sẽ báo cáo sau.”
Yến Khảm bày ra vẻ mặt khiếp sợ: “Anh Triệu, anh đừng khách sáo như vậy, người nào mà không biết anh là người đại diện át chủ bài nổi tiếng hung tàn trong công ty này, ôn hòa như vậy sẽ dọa tôi sợ đó.”
Khổng Triệu cười một tiếng: “Phó tổng, cậu vừa nói gì tôi nghe không rõ.”
Khóe miệng Yến Khảm co rút: “Vừa rồi tôi không nói gì hết.”
Khổng Triệu hừ một tiếng rồi xoay người mở cửa, kết quả cửa vừa mở ra, liền thấy được tổng tài trên danh nghĩa của bọn họ – thực tế chính là thái thượng hoàng phụ trách tiêu tiền phá sản – giận dữ rống lớn: “Yến Khôn, mày đừng có giả ngu! Trong mắt mày còn có tao là cha không?! Tao nói cho mày biết, trưa mai mày phải mời con gái người ta đi ăn cơm! Không thì mày chờ xem!”
Khóe miệng Khổng Triệu co rút, lùi ra sau một bước che Tư Không Dịch lại, không để cậu và cha ruột tổng tài tiếp xúc chính diện.
Lúc này thang máy của Yến Khôn đã xuống tầng dưới, hắn cười nhạo một tiếng, hỏi Ngô Hình bên cạnh: “Khẳng định ngày mai trời mưa?”
Ngô Hình nghiêm túc gật đầu: “Khẳng định.”
Yến Khôn vừa lòng nở nụ cười, hắn đã nói rồi, trời trong xanh thì đi. Vậy nên, ha hả.
Thái thượng hoàng Yến Hồng bị con trai ruột chọc tức giận giậm chân, một lúc lâu sau mới ngừng, chờ ông ta yên tĩnh lại, Khổng Triệu đã dẫn Tư Không Dịch đến tầng mười hai trong cao ốc Quang Diệu. Từ tầng mười hai đến tầng mười lăm là phòng ở Quang Diệu sắp xếp cho nghệ nhân trong công ty. Nơi này không phải là loại phòng sang trọng như phòng tổng thống, đa số đều phòng nhỏ giống ở nhà trọ. Dù vậy vẫn có rất nhiều nghệ nhân của Quang Diệu đánh nhau vỡ đầu để được vào ở.
Không chỉ vì lý do được chạm mặt trực tiếp với những người cao cấp trong công ty, người đại diện, đạo diễn, nhà sản xuất, mà không chừng còn có thể tóm được cơ hội nào đó; từ tầng thứ bảy đến tầng thứ mười là các phòng luyện tập và phòng tài liệu, có thể miễn phí nâng cao thực lực của bản thân; quan trọng nhất là, ở đây có thể tiếp xúc trực tiếp với các nghệ nhân có tiềm lực và triển vọng, trong giới giải trí đâu đâu cũng cần dùng “nhân mạch”, anh em đồng môn tuyệt đối là chỗ dựa vững chắc và là mạng lưới quan hệ to lớn.
Mà nghệ nhân Quang Diệu có tư cách vào đây ở, ít nhất phải trải qua đánh giá xem tiềm lực phát triển, hoặc là có ít nhất năm triệu fan. Nếu không, dù có tiền cũng chỉ có thể ra ngoài thuê nhà ở, không được vào ở trong Quang Diệu dù chỉ là phòng đơn nhỏ xíu.
Tư Không Dịch mới ký hợp đồng đã được vào ở nơi này, thật sự là chiếm lời lớn. Tuy Yến Khôn và Khổng Triệu không nói với cậu chuyện này, nhưng từ vẻ mặt và mấy lời xì xầm sau lưng của mấy nghệ nhân trẻ tuổi xinh đẹp đi ngang qua, Tư Không Dịch liền biết chắc chắn lần này cậu chiếm lợi lớn rồi.
“Ừm, 1234, cậu ở phòng này đi. Phòng 1233 sát vách là Cư Phùng Xuân, cậu ta là một thiên tài hài kịch, tính cách cũng không tệ, chỉ là nói hơi nhiều. Hiện tại phòng 1235 không có người ở, nhưng chỗ chúng ta mỗi tháng đều có người mới đến “đầu hoài tống bão”, có lẽ không lâu sau cậu sẽ có hàng xóm mới.”
*投怀送抱 – Đầu hoài tống bão: Ám chỉ hành động chủ động gia nhập vào một người hay một nơi nào đó vì có mục đích riêng.Khổng Triệu nói xong, mở cửa phòng 1234 để Tư Không Dịch bước vào. Cậu gật đầu dắt thú cưng vào, mà đám nghệ nhân tuổi trẻ đầy thiên phú đang trắng trợn hoặc lén lút vây xem rốt cuộc có cơ hội mở miệng tám chuyện!
“Cư Phùng Xuân! Tiểu Xuân! Hàng xóm mới của cậu là ai vậy? Nhìn cậu ta không tồi. Chắc là một thiên tài diễn xuất phải không? Đây là muốn ép chết ca sĩ chúng ta hay sao?” Một thanh niên tóc nhuộm năm màu, trông không đứng đắn lắm mở miệng nói lớn.
Cư Phùng Xuân liếc mắt xem thường: “Tạ kỳ ba, đừng gọi tôi Tiểu Xuân! Tôi cũng không biết, anh Vương không nói với tôi, nhưng cậu ta được đại ma vương Khổng Triệu dẫn đến, chắc chắn là có thiên phú hoặc kỹ năng hơn người, nếu không đại ma vương sẽ không dẫn dắt đâu. Tóm lại tôi không định đụng chạm gì đến cậu ta. Mấy người có thấy ba con thú bên cạnh cậu ta không? Nhất là con chó kia, nhìn rất hung dữ!”
Tạ Kỳ chậc một tiếng: “Cậu còn gọi tôi là Tạ kỳ ba là tôi sẽ trở mặt đó! Tôi cũng không định đụng chạm gì đến hắn, tôi rất thích con mèo kia, tôi đã thấy nhiều mèo tam thể rồi, nhưng chưa từng thấy con mèo nào đẹp như vậy! Còn tự mang vòng cổ, tôi muốn mượn mèo của cậu ta quay MV!”
“Ha ha, vậy thì cậu cần phải tạo quan hệ tốt với cậu ta, nuôi ba con thú cưng, chắc là tính tình không tồi. Nghe nói người thích động vật đều là người hiền lành lương thiện.” Cư Phùng Xuân cười nói.
“A… Mang theo một con còn chưa đủ, thế mà đến ba con, hắn tưởng đây là căn cứ cho thú nuôi sao? Hay thiên phú của hắn là nuôi thú cưng?” Ở cửa phòng 1227, một thanh niên nhìn rất lịch sự nhã nhặn cười nói, nhưng trong ánh mắt lại đầy nét trào phúng: “Tôi cũng không biết nuôi thú cưng là có thể ký hợp đồng với Quang Diệu. Nói không chừng người ký hợp đồng không phải là hắn, là con chó hoặc con mèo của hắn đó.”
Câu nói kia trực tiếp là mấy nghệ nhân tầng mười hai đang vây xem cười thành tiếng, nhưng ngoài mặt bọn họ cười như vậy, trong lòng đã tăng thêm vài phần đề phòng và không thích đối với thanh niên nho nhã kia, không phải quan hệ tốt với Yến nhị thiếu sao, mỗi ngày đều kiêu ngạo phách lối, thật sự cho rằng có thể cắn chặt Yến nhị thiếu à? Nhị thiếu đã trở về vài ngày rồi cũng không gặp hắn một lần.
“Đứng cười còn không bằng đi luyện tập thêm.” Trước cửa phòng 1226, một thanh niên cường tráng lạnh lùng nói một câu, sau đó dứt khoát đóng cửa đi vào phòng. Cậu ta vừa vào, mấy người trên hành lang cũng lục tục về phòng, làm gương mặt thanh niên nho nhã kia tối sầm lại, hắn ghét nhất cái tên sạch sẽ biết diễn xuất, tính cách cứng rắn lạnh lùng như tấm thép kia! Mà mấy người xung quanh lại rất tin phục tên kia! Không phải là biết đánh nhau sao?!
Mặc kệ tình hình bên ngoài thế nào, lúc này tâm trạng Tư Không Dịch cực kỳ tốt ______ Cậu không ngờ bản thân có thể thuận lợi có được một phòng trọ không tồi ở thủ đô, cậu và đám thú cưng vừa mới đi nhìn một vòng, căn phòng này khoảng chừng năm mươi mét vuông, vừa vào là phòng khách, một ghế sô pha nhỏ và bàn trà đặt ở đó nhìn rất thoải mái, phía nam phòng khách có một ban công nhìn ra khu phố, phía bắc phòng khách là phòng tắm có bồn tắm và một phòng bếp có các đồ dùng cơ bản, cuối cùng ở phía tây phòng ngủ có một tấm nệm cao su.
Câu chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ chính là nói chỗ này! Tuy rằng phòng và đồ đạc đều nhỏ, nhưng so với căn nhà cũ trống rỗng của Tư Không Dịch chỉ có cái giường cũ nát, nơi này quả thật tinh xảo thoải mái không thể tưởng tượng nổi. Cậu và bốn tên đàn em đều vô cùng vừa lòng, Đại Hoa dẫn đầu nhảy lên sô pha, thoải mái meo một tiếng.
Tư Không Dịch cũng đặt mông ngồi xuống sô pha trong phòng khách, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: “Nơi này thật tốt! Anh Khổng, đến đây ngồi đi!”
Trước đó Khổng Triệu có hơi lo lắng, không biết Tư Không Dịch có cảm thấy căn phòng quá nhỏ hay không, nhưng hiện tại xem ra, hắn đã quá lo lắng rồi. Toàn thân thanh niên này đều tràn ngập cảm xúc “Tôi thật cao hứng”, vì thế Khổng Triệu cũng nhịn không được cười lên. Sau đó hắn hơi kinh ngạc, lực tương tác và sức cuốn hút của thằng nhóc này rất mạnh nha. Mà người như vậy càng dễ dàng làm khán giả đồng cảm với diễn xuất của hắn, là một đặc điểm không tồi.
“Cậu thích là tốt rồi. Anh không ngốc ở đây nữa. Anh còn phải soạn hợp đồng và lưu trữ hồ sơ của cậu, giúp cậu chọn công việc đầu tiên. Cậu nghỉ ngơi trước đi, nếu cậu muốn ăn cơm mà ngại tự nấu, xung quanh công ty có rất nhiều cửa hàng bách hóa và các quán ăn nhỏ. Tầng mười lăm trong công ty là canteen, tuy không có đầu bếp nổi tiếng, nhưng thức ăn dinh dưỡng, giảm béo hay tăng cơ cho nghệ nhân đều có đầy đủ cả, đương nhiên vẫn có các món đặc sản địa phương. Hơn nữa canteen luôn có phúc lợi cho nhân viên, giá rẻ hơn một phần ba so với bên ngoài.”
Khổng Triệu nói xong liền thấy Tư Không Dịch ngồi trên ghế hai mắt sáng ngời, vẻ mặt khát khao, mà ba con thú nuôi cũng y hệt chủ nhân lộ ra vẻ mong đợi, thật sự làm người ta không nhịn được mỉm cười. Khổng Triệu nghĩ, hắn nên định hướng cậu thuộc tính cậu trai này là dương quang + ham ăn, chắc là sẽ thu được nhiều fan lắm đây.
“Được rồi, ngày mai cậu dậy sớm một chút, chắc là hiện giờ cậu chưa có căn bản gì đúng không? Vậy nên bắt đầu từ ngày mai, cậu phải học chương trình công ty đã chuẩn bị cho người mới. Học càng nhiều cậu càng có lợi.”
Tư Không Dịch nghe cậy cực kỳ tán thành gật đầu: “Anh Khổng nói rất đúng, tôi sẽ học tập tốt. Chuyện này, anh Khổng, có chuyện này tôi muốn hỏi ý anh.”
Khổng Triệu nhướng mày: “Chuyện gì?”
“Ừm, tôi tạo tài khoản weibo được không? Tôi đặc biệt thích mấy tin tức bát quái. Hơn nữa, tôi học đại học là khoa truyền thông, cho nên…”
Khổng Triệu nghe như thế trong lòng nhảy dựng lên, cứ cảm thấy mấy chữ “tin tức bát quái” trong miệng cậu nói ra đặc biệt trở nên nguy hiểm, trong tiềm thức hắn không muốn cho Tư Không Dịch tạo weibo, nhưng yêu cầu này lại không có gì quá đáng. Vì vậy, Khổng Triệu có một quyết định chính xác nhất trong cuộc đời làm người đại diện của hắn:
“Được, weibo chính thức của cậu vẫn nên chờ công ty hoặc là anh lập cho cậu, sau này giao lưu với fan và đăng tin tức. Hiện tại cậu có thể tạo tài khoản con, chỉ cần không để lộ thân phận, công ty sẽ không hạn chế cậu.”
Lập tức Tư Không Dịch cười như mùa xuân hoa nở: “A, tài khoản con cũng không sao. Chỉ cần có thể tạo weibo là được! Tôi nhất định che giấu thân phận thật kỹ, bảo đảm không ai đoán ra!”
Khổng Triệu: “…” Cứ cảm thấy bản thân vừa mới mở chốt cho thứ gì rất đáng sợ. “À, được rồi, vậy mai gặp.”
Người đại diện thấp thỏm trong lòng rời đi, Tư Không Dịch và bốn tên đàn em nháy mắt tụm lại, bắt đầu kịch liệt nhiệt tình bàn luận.
Gâu gâu gâu gâu gâu gâu! [Mở weibo mở weibo! Đăng ảnh chụp! Nghe bát quái!]
Meo meo! [Nghe nói weibo có đầu đề, mau nhìn xem đứng đầu là cái gì? Học tập một chút học tập một chút!]
Chít chít chít chít! [Nhìn xem ai có tiền! Móng vuốt của em ngứa chết rồi! Muốn cướp của người giàu chia cho người nghèo quá! Tấn công két sắt khốn nạn là trách nhiệm của em đó tiểu chủ nhân!]
Vo ve! [Nhìn xem ai không vừa mắt? Em đi chích độc! A, còn nữa, nhìn xem ai xuất hiện nhiều nhất trên báo lá cải? Em muốn đi nghe lén.]
Tư Không Dịch: “… Đừng ồn ào! Chuyện quan trọng bây giờ chính là, tên weibo của chúng ta là gì đây?”
Gâu meo chít vo ve!! [Tiểu đội bát quái!!] Là siêu đẳng đó!