Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng

Chương 6



Tư Không Dịch và đám đàn em của cậu hoàn toàn là đồ nhà quê trong đám nhà quê, đừng nói loại xe xa hoa tương tự như chiếc Bentley này, dù là xe lớn cũng chỉ thấy vài lần. Lúc này vừa thấy, tất nhiên sẽ nhịn không được bình luận một phen.

“Xe này thoạt nhìn không tồi nha.”

Vo ve. [ Tính ra một chiếc xe này có thể mua được mấy chục chiếc xe tải như chiếc chúng ta đang đi.]

Gâu. [Em cũng muốn được ngồi một lần. Đệm xe chắc chắn rất thoải mái.]

Chít chít chít chít. [Nhưng em không thích màu xe này lắm, không biết có màu trắng không?]

Đại Hoa nhìn thoáng qua bốn tên giống đực, trực tiếp lườm một cái. Meo! [Một đám ngu ngốc, hiện tại quan trọng không phải chính là chủ chiếc xe đang nhìn chúng ta hay sao?]

Meo meo meo. [ Tiểu chủ nhân, chẳng lẽ anh không phát hiện người ngồi bên phải trong chiếc xe đó nhìn rất quen sao? Còn nữa Tiểu Văn, đề nghị cậu từ từ đậu lên người Tiểu Bạch. Cậu gây nên khủng hoảng.]

Tư Không Dịch được Đại Hoa nhắc nhở tỉnh táo lại, lập tức nhìn thấy vị anh trai đang dùng ánh mắt “quỷ dị hung ác” nhìn bọn họ. Dứt khoát lui ra sau một bước nhanh chóng quay đầu đi, làm như vừa rồi cậu không có nằm nhoài lên thành của thùng xe nhìn người ta.

Cậu vừa làm vậy, Đại Hoàng và mấy tên đàn em kia cũng nhanh chóng bày tỏ lập trường kiên định của chúng nó, tất cả đều quay đi tỏ vẻ bản thân trong sạch.

Yến Khôn: “Ha hả.” Giống như chuyện tôi vừa thấy mấy người khoa tay múa chân đối với xe của tôi là ảo giác vậy. Còn nữa, để thú cưng chơi đấu địa chủ với chủ, đầu óc người thanh niên này tuyệt đối có vấn đề.

Tư Không Dịch quay đầu sang chỗ khác, dùng tốc độ nhanh nhất gỡ mấy tờ giấy trên mặt xuống, hy vọng “anh trai lạnh lùng” kia không nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ đó là thú tiêu khiển của cậu, cậu tự chơi đấu địa chủ một mình mà thôi. Cho dù bị coi thành thằng ngốc, cậu cũng tuyệt đối không để bọn nhóc Đại Hoàng bị lộ. Nhưng cũng may là tốc độ chiếc xe này nhất định rất nhanh, sau vài phút sẽ vượt qua bọn họ, sau đó đôi bên sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Tư Không Dịch dựa vào thùng xe, chờ siêu xe phía sau vượt qua.

Nhưng xe cộ chạy ngày càng chậm, ba phút sau, ngay cả chiếc xe tải của bọn họ cũng ngừng lại.

Tư Không Dịch:?!

Ba chân bốn cẳng tiến lên gõ gõ lên cửa kính của tài xế, Tư Không Dịch cách cửa xe hô to: “Chú tài xế, xảy ra chuyện gì vậy? Sao chú dừng xe vậy?”

Ông chú tài xế lúc này cũng rất nhàm chán, đã sớm tắt máy xe, quay đầu nói: “Hình như phía trước có tai nạn xe nên đường cao tốc bị kẹt rồi. Cũng may cảnh sát giao thông đã đến, phỏng chừng sau nửa giờ là có thể đi được. Vậy mới nói, muốn đến kịp giờ nhất định phải đi sớm, cho dù bị chậm ở đây hơn nửa tiếng chú cũng có thể đi đến Bắc Kinh trước sáu giờ.”

Tư Không Dịch gật gật đầu tỏ vẻ đã biết. Sau đó cậu cũng hơi nhàm chán xoay người, xoay người thì thôi, thế mà thấy được Yến Khôn đại tổng tài đang khoanh tay đứng cạnh chiếc Bentley, Tư Không Dịch cảm thấy hôm nay cậu xuất hành không thuận.

Cậu hơi cứng ngắc vẫy vẫy tay với Yến tổng tài, người sau mặt không thay đổi nhìn cậu, sau đó đẩy mắt kính gọng vàng, lạnh lùng xoay người lên xe. Khóe miệng Tư Không Dịch giật giật, chậc một tiếng ôm Đại Hoa nói: “Xí! Bổn thiếu gia đang nắm giữ đại bát quái của người nhà anh! Bây giờ cứ lạnh lùng đi, sau này anh có cười tươi như hoa với tôi, tôi cũng không thèm để ý!”

Meo~ [ Anh đánh giá bản thân quá cao rồi. Em nghĩ sau này ngay cả chạm mặt người này cũng rất khó.]

Gâu gâu! [Nói cái gì đó! Sau này tiểu chủ nhân của chúng ta nhất định trở thành người trên vạn người! Với suy nghĩ bổ não lên tận trời và tài ăn nói này, nhất định có thể làm người ta quỳ kêu ba ba!’

Chít chít chít chít! [Kêu ba ba! Kêu ba ba!]

Vo ve. [Được rồi câm miệng hết đi. Tiểu chủ nhân, anh để ý thời tiết một chút.]

Tư Không Dịch vốn đang say sưa nghe mấy tên đàn em cãi nhau, lúc này được em muỗi nhắc nhở, cậu ngẩng đầu lên nhìn trời. Sau đó cậu lập tức cau chặt lông mày.

Vì thế, ngồi trong xe đối diện, Yến đại tổng tài vốn định mắt không thấy tâm không phiền đối với thanh niên thiểu năng trí tuệ  kia, lúc này hắn thấy được thanh niên kia như là xương cổ bị bệnh, ngẩng đầu nhìn trời một lúc lâu, rồi lại đông đi một chút tây đi một chút, sau khi đi hết đông tây nam bắc, cậu làm vẻ mặt trầm trọng nói với đám thú cưng:

“Trời sắp mưa.”

Yến tổng: “…” Thong thả lấy điện thoại đi động ra, mở dự báo thời tiết, kéo refresh.

Hôm nay, tỉnh H mười hai giờ trưa có mưa, mọi người ra ngoài chú ý mang theo áo mưa.

“Ha…” Yến tổng nhịn không được hừ nhẹ một tiếng, ngẩng đầu liền có thể đoán trước thời tiết, dựa theo dáng vẻ thần thông vừa rồi của thanh niên kia, hắn không phải thiểu năng trí tuệ, chẳng lẽ là thần côn?

Nhưng trời mưa thì trời mưa, tại sao tên thần côn kia lại có vẻ mặt nghiêm trọng như vậy? Trời mưa cũng không phải có người chết, có cần làm vẻ mặt khó coi như vậy không? Yến tổng cực kỳ khó hiểu, không phải tên kia rất thích cười sao?

Yến tổng bên này cau mày tự hỏi, bên cạnh là trợ lý Ngô Hình không hề có cảm giác tồn tại, hắn nhìn tổng tài mặt mày nghiêm túc, nhanh chóng nghĩ lại, có phải dọc đường hắn lái xe quá tệ làm tổng tài mất hứng không? Tổng tài nhìn chằm chằm di động, có phải xảy ra chuyện trọng đại gì rồi không? Cũng không phải hắn muốn kẹt xe, phía trước vừa vặn là chiếc xe tải cũng không phải là chuyện hắn có thể khống chế được! Chắc sẽ không bị trừ tiền lương, đúng không?!

Cũng may là nửa giờ sau, tai nạn phía trước cuối cùng cũng được dọn dẹp ra đường tránh khẩn cấp, mấy chiếc xe bị dừng lại bắt đầu di chuyển, mà lúc này, bầu trời dường như đã bị mây đen chiếm hết, cuồng phong bắt đầu chứng tỏ sự tồn tại của nó. Ngô Hình đã chờ lúc này lâu lắm rồi, hắn nhanh chóng đạp chân ga, quyết định dùng tốc độ nhanh nhất vượt qua chiếc xe tải kia.

Nhưng ngay lúc hắn vừa định vượt qua, hắn bị kêu ngừng lại.

“Từ từ.”

Ngô Hình: “A?”

Yến đại tổng tài khép quyển sách lại, nhớ lại vẻ mặt vừa rồi của thanh niên thần côn kia, dù sao hiện tại hắn cũng có thời gian, như vậy…

“Đi theo chiếc xe tải phía trước, không cần vượt qua.”

Ngô Hình lộ vẻ mặt hoàn toàn không hiểu, nhưng trong vòng ba giây ngắn ngủi, hắn nhanh chóng thu hồi vẻ mặt đó, làm tròn bổn phận gật đầu: “Được.”

Yến Chấn đang ngồi ngay ngắn ở băng sau nói chuyện phiếm với đám bạn xấu của hắn, nghe vậy vừa nghi hoặc vừa bất mãn ngẩng đầu lên: “Anh, chúng ta lái xe vốn đã chậm, vì sao còn muốn đi theo chiếc xe tải kia? Ồ! Trên xe tải kia không phải là cái tên thiểu năng ăn cơm với chó mèo và con hamster sao?! Anh, tại sao anh muốn đi theo hắn? Chẳng lẽ anh vừa ý thằng nhóc đó?!”

Nói đến câu cuối này, giọng nói của Yến Chấn cũng thay đổi. Trên mặt đều là vẻ ghét bỏ, “Đúng là xui xẻo, gặp hắn là không có chuyện gì tốt, anh đừng làm chuyện ngu ngốc nha!”

Yến Khôn nghe vậy lạnh lùng liếc nhìn Yến Chấn, người sau nhanh chóng rụt cổ lại, lầm bầm gì đó, rồi cúi đầu tiếp tục chơi di động. Hừ, nếu anh trai hắn thật sự thích thằng nhóc đó, nói không chừng hắn có thể được chia nhiều tài sản của ông nội hơn. Nhưng Yến Chấn nhị thiếu gia có vẻ không rõ lắm, tuy tên nhóc kia rất đẹp trai, nhưng cả người toàn là lông chó lông mèo, còn có cả lông chuột… Anh trai hắn là một người rất xoi mói, nghiêm cẩn, đáng sợ, sao có thể nhìn vừa mắt tên đó? Nhất định là hắn hiểu sai rồi, giống như hắn chơi đùa mấy tiểu minh tinh kia vậy, đùa giỡn một chút mà thôi.

Lúc này, cái tên cả người đầy lông, chính là Tư Không Dịch đang nghiêm túc suy nghĩ phải làm thế nào để ông chú tài xế dừng xe.

Về phần tại sao phải làm như vậy, cái này là do giác quan thứ sáu chính xác như thần và não động chuẩn xác của cậu. Nói cách khác, chỉ cần tim cậu đập điên cuồng, cả người đầy mồ hôi, chứng tỏ sắp có chuyện gì đó cực kỳ nguy hiểm xảy ra, mà rốt cuộc là chuyện gì, cậu nhìn đến cái gì thì cái đó sẽ liên quan đến các loại tai nạn sắp xảy ra, luôn luôn chính xác như giữa hồng tâm. Tư Không Dịch cũng không rõ tại sao cậu lại có khả năng này, cũng giống như cậu hoàn toàn không biết vì sao bản thân có thể nghe và nói chuyện được với thực vật và động vật. Nhưng đối với Tư Không Dịch  lạc quan mà nói, cậu chỉ cần biết chuyện này cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu là được rồi. Nói không chừng đây chính là tài phú khác mà cha mẹ cậu lưu lại đó.

Mà bọn Đại Hoàng lại biết rất rõ ràng lý do đơn giản này, chỉ là trời sinh huyết mạch thiên phú mà thôi. Đáng tiếc chính là tiểu chủ nhân không thể tu luyện.

Vừa mới được Tiểu Văn nhắc nhở, Tư Không Dịch quan sát thời tiết xung quanh, cậu nhìn qua mà trái tim bắt đầu đập điên cuồng, xe tải càng tiến về phía trước, tim cậu đập càng nhanh, toàn thân bắt đầu đổ mồ hôi. Ngay lúc cậu nhìn thấy bảng cảnh báo “Sắp đến đoạn đường dốc, khúc cua liên tiếp” và “Cẩn thận đá rơi” trên đường cao tốc, cả người cậu nháy mắt choáng váng, sau đó cậu không chút suy nghĩ nhanh chóng nhoài người vỗ lên cửa kính xe tải.

“Chú ơi! Chú ơi! Mau dừng xe! Phía trước có nguy hiểm!!”

Ông chú tài xế vốn đang lái xe yên ổn, lúc này bị tiếng đập cửa điên cuồng làm giật mình, tay run một cái, nhanh chóng dừng xe rồi mới quay đầu lại, vẻ mặt hơi bất mãn nói: “Sao vậy?”

Tư Không Dịch thở dốc, vừa muốn nói chuyện, ầm một tiếng, một tiếng sét vang lên, sau đó trời bắt đầu đổ mưa tầm tã.

Tư Không Dịch nháy mắt ướt như chuột lột: “…” Cậu hoài nghi ông trời muốn chỉnh cậu.

Cậu buồn bực lấy chiếc ô trong ba lô ra, bật ra đặt trong góc trên thùng xe, để bọn Đại Hoàng tránh dưới ô, sau đó vuốt nước mưa trên mặt một cái, sau khi xuống xe cậu phát hiện chiếc xe Bentley vẫn không có vượt qua, luôn đi theo phía sau bọn họ, cũng không biết là động lòng trắc ẩn thế nào, Tư Không Dịch thoáng do dự ba giây, sau đó chạy đến bên cạnh, gõ lên kính xe Bentley.

“Anh! Nhất định là hắn đến cọ xe! Đừng cho hắn lên!!” Yến Chấn kêu gào.

Yến Khôn khép sách lại, quay kính xe xuống. Lập tức một trận gió mạnh hòa lẫn nước mưa bay vào trong xe, mà Yến Khôn dường như còn nghe được một hương vị dương quang nhàn nhạt. Quay đầu lại, đập vào mắt là gương mặt ướt nhẹp của thanh niên kia.

“Chuyện gì?”

Tư Không Dịch nhìn vẻ mặt “tôi là người cao quý hạ mình nghe cậu nói chuyện” của tên kia, cũng không có hơi sức phun tào hắn, nói ngay: “Tuy tôi không biết vì sao anh đi theo chiếc xe của chúng tôi, nhưng tôi muốn nhắc nhở một chút, các anh nên cẩn thận đoạn đường phía trước, tốt nhất là đi theo xe chúng tôi. Sắp đi vào các khúc cua liên tiếp, trời còn mưa to, xung quanh là núi, lỡ như núi lở hay là đá rơi sẽ rất phiền toái.”

Yến Khôn nghe thế hơi trầm mặc, vậy vẻ mặt “nghiêm trọng” nãy giờ chính là vì chuyện nguy hiểm này?

Tư Không Dịch thấy Yến Khôn không có phản ứng, cho là hắn không tin, cũng không nói nhiều, dứt khoát quay đầu muốn đi, kết quả bị một bàn tay mạnh mẽ kéo lại.

“Làm gì?”

Tay phải Yến Khôn nắm lấy tay Tư Không Dịch, tay trái lấy một cái khăn mặt và một chiếc ô trong xe đưa qua. “Tôi đã biết. Cám ơn.”

Cậu hơi ngạc nhiên, nhìn cái ô và khăn mặt, hoàn toàn không nghĩ tới cái tên thoạt nhìn *bất cận nhân tình này cũng biết quan tâm săn sóc như vậy. Có chút ngơ ngác nhận chiếc ô và khăn mặt, trên đường về Tư Không Dịch vẫn còn hơi lơ mơ.

*Bất cận nhân tình: không để ý đến quan hệ tình cảm.

Thật ra không phải một mình Tư Không Dịch ngơ ngác, hai người khác trong xe Bentley cũng ngây người______

Trợ lý Ngô Hình: Không không không, phong cách của tổng tài hôm nay không đúng! Dựa theo ngày thường, tổng tài phải cho là người này bị thiểu năng trí tuệ mới đúng a!

Hoàn khố Yến Chấn: Anh trai ôn nhu như thế tuyệt đối không phải là anh ruột của hắn! Chắc lẽ là mắc mưa, cả người ướt át câu dẫn được anh hắn?!

Thật ra Yến đại tổng tài chỉ nghĩ không nên trêu chọc thần côn là tốt nhất, lỡ như miệng quạ đen của tên kia linh nghiệm thì sao? Thêm nữa, gương mặt của thần côn kia rất thuận mắt, nhất là lúc hắn cười lên. Hắn không có ý gì khác đâu.

Mặc kệ bọn họ nghĩ thế nào, cuối cùng chiếc Bentley vẫn thong thả chạy sau chiếc xe tải, tốc độ 40 km/h từ từ tiến về phía trước.

__________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Yến tổng: Tôi không có ý gì khác.

Trợ lý: À.

Hoàn khố: À.

Tiểu đội bát quái: Meo gâu chít vo ve.

Yến tổng: Chúng nó nói cái gì?

Tư Không bát quái: Tụi tui tin anh mới là lạ.

Yến tổng: …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.