Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng

Chương 71



Quảng cáo của Tư Không Dịch được phát trước khi bộ phim Dong binh chi vương bắt đầu, vừa phát xong liền làm nhóm fan khóc hu hu. Người khác tuy không kích động như fan, nhưng cũng thấy quảng cáo này rất thuận mắt.

Lúc này trên Weibo, có rất nhiều fan của cậu đang gào khóc “Tư Không quá đẹp trai!”“Mua mua mua! Mau mua nước có ga”. Mà Weibo của Thuần Động cũng phát một bài.

@Thuần Động V: @Tư Không Dịch thích náo nhiệt V: Đến uống nước có ga cùng Tiểu Dịch trẻ trung đẹp trai đi! Nước có ga nguyên chất 100% ngon tuyệt, mau mua nha!

Một phút sau đã được rất nhiều like và share. Vì thế tổng tài của Thuần Động mạnh mẽ biểu dương tổng giám Lý, thanh niên này quảng cáo tạo hiệu quả rất tốt! Sau này mời cậu ta tiếp tục làm người phát ngôn! Tổng giám Lý cao hứng lại thở dài, cô phát hiện một viên đá quý, chẳng qua bên cạnh đá quý đã sớm có một con sói canh giữ.

Sau phần quảng cáo chính là bộ phim Dong binh chi vương.

Dong binh chi vương là bộ phim trọng điểm trong năm của Tinh Vũ, thời gian quay phim gần bốn tháng, đạo cụ, quần áo đều hoàn hảo, nội dung bộ phim vừa thoải mái vừa phập phồng lên xuống, trong phim còn có trai đẹp tiểu thịt tươi và lão thịt khô, phát sóng từ tháng mười, rating luôn đứng đầu mà còn hot điên đảo. Thậm chí còn có rất nhiều thanh thiếu niên bởi vì độ hot của bộ phim mà đi học kỹ năng của mấy nhân vật trong phim.

Trong đó nhiều nhất vẫn là fan của Chung Khôi và Tư Không Dịch.

Vai diễn của Chung Khôi là một đội trưởng tính tình trầm ổn, tinh thông các kỹ xảo đánh nhau, tấn công, các môn võ thuật, không ai có thể đánh bại anh. Vì thế Chung Khôi tạo thành phong trào học các môn võ. Mà kỹ năng của Tư Không Dịch vừa khéo lại tương phản với Chung Khôi, Khổng Dịch là một tay súng như thần lãnh tĩnh, thậm chí là lạnh lùng. Cậu không chỉ đơn thuần là bắn tỉa, trừ kỹ năng ngắm bắn bách phát bách trúng, cậu còn tinh thông các loại ám khí phi tiêu. Khổng Dịch là một Tiểu Lý Phi Đao phiên bản lính đánh thuê, không trật phát nào, mà vẻ trang bức vô hình kia lại tương phản với vẻ hoạt bát bán manh thường ngày, càng phù hợp với cảm nhận “Lính đánh thuê trâu bò” trong ảo tưởng của mấy thanh thiếu niên.

Thế là một đám thanh thiếu niên nhiệt huyết, thậm chí là thiếu niên *trung nhị đều bắt đầu luyện tập các loại ném phi tiêu, ném cục đá, thậm chí là phóng chiếc đũa, bút máy. Vì thế rất nhiều trẻ nhỏ bị người lớn phẫn nộ đánh bàn tay. Nhưng dù vậy, bọn nhỏ vẫn tiếp tục phóng đủ loại phi tiêu mà không biết mệt.

*Bệnh trung nhị: là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, khoảng năm 2 Trung học cơ sở (hay sơ trung – hệ thống giáo dục Nhật Bản). Cách nói “bệnh” trong “Bệnh trung nhị” thực ra không chính xác, các yêu cầu nghĩa y học của bệnh hay rối loạn tâm thần là hoàn toàn độc lập với định nghĩa này. Tại Việt Nam, bệnh trung nhị còn được gọi là “hội chứng tuổi dậy thì”, “hội chứng tuổi teen” hay “hoang tưởng tuổi dậy thì”.

Một bộ phim hot như vậy là chuyện vô cùng tốt, mấy ngày gần đây, ngày nào đạo diễn râu rậm cũng lướt Weibo, nhìn xem mấy thằng nhóc vì học kỹ năng của nhân vật trong phim mà gặp rắc rối, mỗi lần nhìn một lúc là ông lại cười đến nửa ngày.

Đối với chuyện này, lão thịt khô Chung Khôi còn đặc biệt an ủi Tư Không Dịch, bảo cậu khoan dung và thấu hiểu một chút bệnh tâm thần của mấy người trong giới giải trí.

Hiện tại đã là cuối tháng mười, bộ phim Dong binh chi vương đã đến phần cuối, hôm nay nội dung bộ phim đảo ngược, là một tập cực kỳ quan trọng, cho nên mới bắt đầu mà rating đã tăng vùn vụt.

Lúc này cư dân mạng đang bàn tán về nội dung bộ phim, đoán xem rốt cuộc ai mới là kẻ phản bội, có người nói là bác sĩ Tống, cũng có người nói chính là người đẹp Hoa Hồng, hoặc là kỹ sư máy móc, thậm chí là Khổng Dịch, nhưng bọn họ nhanh chóng bị fan của từng người cãi lại. Đạo diễn râu rậm đọc bình luận rồi lại cười ha hả nửa ngày. Nhưng chuyện này không ảnh hưởng gì đến Tư Không Dịch, dù sao sáu mươi vạn đã vào tay, căn cứ theo cách nói của đạo diễn râu rậm, sau này cậu còn được chia hoa hồng, vì thế cậu rất vừa lòng.

Cậu phải tìm công việc mới mới được, hiện tại tính toàn bộ tài sản, cậu chỉ mới có thể mua được nửa căn nhà ở thủ đô, còn là căn nhà không có sân vườn. Phải nuôi đại gia đình, mà thành viên ngày càng đông, thanh niên Tư Không Dịch tỏ vẻ, chuyện này tuyệt đối không được, nói thế nào cậu cũng phải mua một căn biệt thự nhỏ có sân! Cho nên cậu phải cố gắng làm việc và học tập hơn nữa!

Tư Không Dịch nghĩ đến đây lại hăng hái, cúi đầu nghiêm túc đọc sách, vì có bạn cùng phòng yêu thích đọc sách là Hình Lưu Vân mà toàn bộ phòng 406 đều khó hiểu có bầu không khí đọc sách. Mà ngay cả Hách Suất vốn không định để ý cũng không hiểu sao bị lây nhiễm. Sau khi Hình Lưu Vân ôn hòa nhìn hắn lặp đi lặp lại mười lần: “Tôi thích đọc sách, đọc sách làm tôi vui vẻ, đọc sách giúp tôi thông minh, đọc sách gửi gắm nhiều điều vào cuộc sống của tôi”, hắn cũng hình thành thói quen mỗi ngày đọc sách một tiếng đồng hồ.

Cha của Hách Suất cực kỳ vui mừng, tặng bốn người trong phòng 406 bốn tấm thẻ khách quý của nhà sách lớn nhất thủ đô có giá trị năm nghìn tệ, làm Tư Không Dịch và Mạnh Mạt lại sùng kính Hình Lưu Vân thêm vài phần. Nhưng không biết sao cảm thấy hơi đáng sợ.

Một giai điệu sôi động vang lên, Tư Không Dịch nhanh chóng bắt điện thoại, alo một tiếng.

Trong điện thoại truyền đến giọng nói hưng phấn của Khổng Triệu: “Tiểu Dịch à, phim Dong binh chi vương cực hot, rất nhiều công ty game liên hệ với Tinh Vũ muốn sản xuất thành game võng du, cậu và Chung Khôi là người phát ngôn! Chỉ cần đi chụp một cái là được mấy chục vạn nha! Sau khi game phát hành thành công sẽ còn các đại ngôn tiếp theo.”

Hai mắt Tư Không Dịch vụt sáng: “Được được được! Khi nào thì chụp? Em phải xin nghỉ học đã.”

Khổng Triệu nghe giọng nói cũng biết cậu rất hưng phấn, cho nên kế tiếp liền dễ nói: “Xin nghỉ ba ngày đi, có vài thứ yêu cầu kĩ xảo đặc biệt. Trên căn bản, đây coi như là một video tuyên truyền, gương mặt hai người sẽ được tạo hình lần nữa, cho nên yêu cầu tương đối cao, ngày ba đến sáu tháng mười một, nhớ đến đó. Có thể sẽ phải thức đêm quay chụp, cậu nên chuẩn bị sẵn sàng.”

Tư Không Dịch không do dự chút nào: “Không sao, lúc trước em quay bộ phim Dong binh chi vương với anh Chung, toàn thân không chỗ nào lành lặn, rồi còn có nằm dưới đất bị muỗi chích đến cả tiếng, không sợ chút cực khổ này. Muốn gặt hái thành quả thì phải nỗ lực và cố gắng, làm gì có bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống chứ?”

Khổng Triệu vừa lòng nở nụ cười: “Được rồi, biết cậu là một thanh niên tốt rồi. Đến lúc đó nhớ tới nha. Gần đây anh chọn kịch bản cho cậu, hiện tại có ba kịch bản anh tương đối vừa ý, còn có một cơ hội casting phim điện ảnh rất hiếm có, nếu cậu đủ năng lực thì phải nắm chặt cơ hội này. Dù sao màn ảnh rộng mới là mục tiêu cuối cùng đề cao năng lực.”

Tư Không Dịch tỏ vẻ đã hiểu, sau đó mỹ mãn cúp điện thoại.

Sau khi cậu cúp máy liền phát hiện ba cặp mắt trông mong nhìn qua, gồm cả Hình Lưu Vân bình thường vẫn luôn lãnh tĩnh cũng đang dùng ánh mắt hỏi cậu chuyện gì xảy ra. Tư Không Dịch vui vẻ nói: “Tôi sắp thành người phát ngôn của game Dong binh chi vương rồi, đến lúc đó chúng ta cùng nhau chơi game nha.”

Hách Suất là người phản ứng đầu tiên, hắn ôm vai bá cổ Tư Không Dịch cảm thán: “Tiểu Dịch a, trách không được nhiều người muốn làm minh tinh, quả nhiên làm minh tinh kiếm tiền rất nhanh nha! Nếu tôi không phải là phú nhị đại thì lúc này đã ghen tỵ với cậu muốn chết rồi. Tùy tiện quay vài phim, chụp vài quảng cáo, thế là có thể thêm vào tài khoản mấy chục vạn, thậm chí là hơn trăm vạn.”

Mạnh Mạt cũng cảm thán gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy. Cậu đăng một bài quảng cáo lên Weibo cũng được ít nhất hai mươi vạn đúng không? Dù sao fan của cậu đã hơn một triệu rồi. Có nhiều fan của đám thú cưng nữa. Mấy cậu học bên khoa truyền thông và quản lý công thương còn tốt, chúng tôi nên khoa nghệ thuật, chậc chậc, nhắc tới cậu là ghen tỵ đến đỏ cả hai mắt. Cậu không biết có bao nhiêu người muốn làm đại minh tinh giống cậu đâu, có thể dễ dàng kiếm tiền tiêu xài thoải mái.”

Mạnh Mạt vừa nói xong, Hình Lưu Vân bên cạnh liền cười nhạo một tiếng, làm ba người bạn cùng phòng đều quay sang nhìn hắn. So với Hách Suất, Hình Lưu Vân càng giống một nhị đại hơn, hắn chậm rãi nói: “Ghen tỵ, tham lam, lười biếng.”

Mạnh Mạt a một tiếng, Hách Suất không hiểu lắm, nhưng Tư Không Dịch lập tức gật đầu tán thành: “Lưu Văn, cậu đúng là rất sắc bén. Những người này chỉ chờ cơ hội được nổi tiếng sau một đêm, không cần nỗ lực, cố gắng là có thể kiếm được rất rất nhiều tiền.”

“Mấy cậu không biết tôi đã cực khổ thế nào lúc quay Dong binh chi vương đúng không? Lăn lộn trong bùn, chạy trốn khi bom rơi, thức đêm canh gác, bây giờ nhớ lại, tôi cảm thấy như đã trải qua một cuộc huấn luyện quân đội siêu cấp đáng sợ. Ngay cả anh Chung cũng đổ bệnh đến hai lần, có một lần toàn bộ đoàn làm phim đều bị cảm, lúc quay phim cứ nghe thấy tiếng hắt xì, choáng váng luôn.”

Mạnh Mạt gãi gãi gương mặt bánh bao: “Thế mới nói, mấy người đó đúng là… Tôi cũng lười nói với bọn họ, nhưng gần đây hình như bọn họ có chút kỳ quái, giống như đột nhiên có tiền. Cũng không biết là chuyện gì nữa.”

Tư Không Dịch nhướng nhướng mày: “Ai biết được, không chừng bọn họ đi làm thêm? Dù sao cũng không liên quan gì đến chúng ta, không cần quan tâm.”

Mạnh Mạt và Hách Suất đều gật gật đầu, mà ngón tay lật sách của Hình Lưu Vân hơi ngừng một chút, sau đó từ từ nhếch khóe miệng, đọc một câu thơ: “Xu nhiệt tính năng quán, tham thao tử diệc khinh.”

*趋热性能惯, 贪饕死亦轻: câu thơ này nói về con ruồi, mùa hè nóng nên có nhiều ruồi, lại tham ăn, vì miếng ăn mà không sợ chết. Dùng để so sánh với những người lòng tham không đáy, liều mạng vì mục đích và tham vọng, chết cũng không tiếc.

Tư Không Dịch: “???” Thôi, vẫn nên nghiên cứu kỹ năng diễn xuất thôi.

Cuối tháng mười, thời tiết bắt đầu lạnh, mọi người cũng càng thêm lưu luyến ổ chăn ấm áp. Nhưng luôn có người vạch ổ chăn của bạn, Tư Không Dịch đầu như tổ chim, sống không bằng chết nhìn Hình Lưu Vân.

Quý công tử Hình Lưu Vân tươi cười ôn hòa: “Tiểu Dịch, đừng bám giường nữa, dắt Đại Hoàng đi dạo đi, nó đang chờ ở cửa kìa.”

Tư Không Dịch thở dài một hơi, tại sao chứ! Tại sao dù ngủ ở biệt thự hay trong ký túc xá đều sẽ có người mỗi ngày vén chăn của cậu?! Cậu trợn mắt nhìn Đại Hoàng, nó yên lặng quay đầu chó đi, tỏ vẻ chuyện này không liên quan đến nó. Nó không nhảy lên bụng Tư Không Dịch đã là làm hết phận sự rồi đúng không? Sau đó Đại Hoàng lắc lắc đuôi, cắn góc áo Tư Không Dịch, muốn cậu dắt nó đi dạo.

Cuối cùng cậu chỉ có thể cùng Hình Lưu Vân đồng thời ra ngoài dắt Đại Hoàng đi dạo.

Cảnh vật xung quanh đại học Bắc Kinh rất đẹp, có núi có nước có hồ, có kiến trúc cổ kính, cũng có các dãy nhà hiện đại. Mới sáng sớm mà đã có rất nhiều sinh viên chăm chỉ bắt đầu đọc sách, Tư Không Dịch và Hình Lưu Vân chọn một con đường tương đối hẻo lánh, hai người chạy chầm chậm, Hình Lưu Vân đang hỏi Tư Không Dịch mấy câu trắc nghiệm tâm lý thú vị.

Ngay lúc đó, phía trước con đường nhỏ trong rừng cây vốn nên yên tĩnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét chói tai, trong lòng Tư Không Dịch đột nhiên nhảy một cái, Đại Hoàng đã gâu gâu hai tiếng vọt lên.

“Hình như phía trước xảy ra chuyện gì rồi, chúng ta nhanh chóng đến xem!”

Hình Lưu Vân nhíu mày, bước nhanh hơn.

Dù trong lòng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc hai người chạy đến nơi vẫn bị hình ảnh vô cùng thê thảm này làm kinh hãi – Giữa những cây cối xanh um, một thanh niên có vẻ ngoài không tồi dựa vào thân cây, gương mặt còn nguyên vẻ khiếp sợ, nhưng làm người khác cảm thấy khủng bố chính là, bụng của hắn vỡ ra thành một cái lỗ to, ruột chảy đầy đất.

“Ọe!”

Có sinh viên kiềm nén không nổi nôn ra. Tư Không Dịch ngược lại không nôn nhưng mặt mày cũng xanh mét. Đại Hoàng lo lắng nhích đến gần cậu, lúc Tư Không Dịch chạm vào bộ lông mềm mại của Đại Hoàng, cậu mới thở ra một hơi.

“… Rất thảm.” Tư Không Dịch thương xót nói.

Hình Lưu Vân bên cạnh lẳng lặng nhìn người thanh niên kia, hai mắt lại vô cùng lạnh lùng. “Đúng vậy.”

Meo meo~.

Tiếng mèo kêu vang lên, Tư Không Dịch cảm thấy lòng ngực trầm xuống, Đại Hoa đã trở lại.

Meo meo meo! [Đám đàn em của em nói người này bị kéo đến đây đêm qua! Hắn vốn cũng không ở trong trường học, nhưng như thế lại càng kỳ quái, làm hắn mất tích không phải càng tốt hơn sao? Tại sao lại trắng trợn không kiêng dè gì đặt hắn ở đây?]

Tư Không Dịch nhăn mày: “Đúng vậy… Hung thủ quá kiêu ngạo, tại sao lại để nạn nhân ở đây?”

Cậu vừa mới lầm bầm lầu bầu xong, bên kia đột nhiên có một nữ sinh hoảng sợ bụm kín mặt, hét một tiếng rồi chạy đi. Đại Hoa thấy thế muốn đuổi theo, thế nhưng Tiểu Văn đã đi trước một bước. Mà trừ nữ sinh này ra, còn có hai nam sinh vẻ mặt cũng rất khó xem, Tư Không Dịch chú ý thấy, hình như hai người này là bạn học cùng khoa nghệ thuật với Mạnh Mạt thì phải?

Dường như bọn họ biết chuyện gì đó.

Nhưng mặc kệ là chuyện gì, vụ việc này hiển nhiên là một tin tức lớn làm khiếp sợ toàn trường, thậm chí là cả thủ đô, Tư Không Dịch có dự cảm Weibo sẽ bùng nổ.

Quả nhiên, trước khi cảnh sát kịp đến nơi, tin tức bát quái “Sinh viên đại học Bắc Kinh tử vong ly kỳ” đã bị vài sinh viên truyền lên mạng, Tư Không Dịch còn thấy mấy account bạn cùng lớp trong nhóm lan truyền này. Qua mấy tiếng sau, tin tức liên quan đến sinh viên đại học Bắc Kinh tử vong ly kỳ đã truyền khắp internet, còn trở thành đề tài hot.

Cư dân mạng đang đoán xem thân phận của nạn nhân, cùng lý do vì sao hắn tử vong, mà còn chết thê thảm như vậy.

Tâm trạng Tư Không Dịch không tốt, ngay cả bữa sáng cũng ăn không hết. Dù Hình Lưu Vân có giảng giải khuyên răn thế nào, cậu vẫn không muốn mở miệng nói chuyện. Lúc Hình Lưu Vân nhịn không được cau mày, ánh mắt bắt đầu ngưng tụ một tia tối tăm, điện thoại của Tư Không Dịch vang lên.

“Alo.”

“Quay về biệt thự.”

“Hả? Nhưng tôi còn phải đi học.” Có lẽ ngay cả bản thân Tư Không Dịch cũng không nhận ra, trong chớp mắt khi cậu nghe thấy giọng nói của Yến Khôn, thần kinh căng thẳng của cậu không tự giác thả lỏng một chút.

Yến đại tổng tài hủy bỏ một hội nghị quan trọng, đang ngồi trên sô pha lướt Weibo, lạnh lùng nói: “Tôi bỏ một hợp đồng trị giá tám triệu để hỏi xem cậu có cần phụ đạo tâm lý hay không. Cậu lại nói với tôi phải đi học?”

Khóe miệng Tư Không Dịch giật giật, lại nhịn không được trong lòng mềm nhũn. Hiếm khi ngoan ngoãn nói: “À, vậy tôi chỉ có thể trốn một tiết.”

Yến Khôn: “…” Hừ!

Tư Không Dịch vừa cúp điện thoại liền muốn rời đi, Hình Lưu Vân bên cạnh bàn ăn lẳng lặng nhìn cậu: “Cậu muốn đi đâu? Không lên lớp sao?”

Tư Không Dịch vụng trộm làm một dấu hiệu chớ lên tiếng: “Ông chủ tìm tôi dạy bảo. Có tiền chính là đại gia, tôi đi trước đây.”

Nói xong cậu liền dẫn Đại Hoàng, ôm Đại Hoa chạy ra ngoài. Hình Lưu Vân nhìn theo bóng dáng cậu rời đi, bỗng nhiên ném đôi đũa trong tay, rồi lấy di động ra.

[Đi thăm dò điều tra xem Yến Khôn có bất động sản gần đại học Bắc Kinh hay không. Thấy thích hợp thì giúp Phong gia một chút. Làm bọn họ triệt để ngã về bên chúng ta.]

Rất nhanh có tin nhắn trả lời:

[Thiếu gia, nhà họ Phong sớm muộn gì cũng xong đời mà?]

Lần này Hình Lưu Vân không trả lời. Hắn lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa. Phong gia chẳng là cái thá gì, hắn chỉ là rất rất rất không thích Yến Khôn mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.