Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng

Chương 89



Lực công phá của câu hỏi bất ngờ này phải lên đến hàng vạn, cho dù Yến tổng có lực phòng ngự nghịch thiên cũng bị câu này đâm trúng điểm yếu.

Yến Khôn vụt quay đầu lại, cặp mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tư Không Dịch, như muốn từ trên mặt cậu tìm ra một đóa hoa. Nếu như là người bình thường, gặp phải ánh mắt này tám chín phần sẽ không dám nhìn hắn, nhưng Tư Không Dịch lại tương đối bình tĩnh chăm chú nhìn lại Yến Khôn.

Yến tổng đang nghĩ trong lòng, tên này đang trêu chọc hắn nên mới hỏi vậy phải không? Sau đó lại cảm thấy không có khả năng, chẳng lẽ Tư Không Dịch nhìn thấu cái gì nên mới hỏi vậy?

Vậy càng không thể. Ngay cả bản thân hắn cũng vừa mới xác định chuyện này, còn chưa biết phải làm thế nào, sao thằng nhóc này lại nhìn ra được? Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng gương mặt Yến Khôn vẫn không thay đổi: “Sao cậu lại nghĩ vậy? Tôi có hành động gì làm cậu nghĩ vậy à?”

Tư Không Dịch yên lặng nhìn thẳng vào hai mắt Yến Khôn, sau đó cậu giơ tay tóm con cá còn đang quẫy tới quẫy lui thả vào xô cá.

“Tôi xem ti vi, lúc hai người gặp nguy hiểm, nếu trong đó có một người theo bản năng bảo vệ người kia, thì chính là hắn ta thích người kia. Hôm nay anh theo bản năng bảo vệ tôi ít nhất hai lần.”

Lông mày Yến Khôn giật giật. Hắn không nhớ rõ có động tác “theo bản năng” như vậy.

Nhưng mà…

“Nếu nói vậy, ngay từ đầu cậu cũng muốn kéo tôi, chẳng qua là kéo không nổi?”

Tư Không Dịch nghe thế không trực tiếp trả lời, cậu ngồi trên mặt cỏ nhìn sóng nước lấp loáng trên mặt hồ, dường như đang suy ngẫm điều gì.

Yến Khôn nhìn cậu đang suy nghĩ, không hiểu sao có cảm giác căng thẳng như đang chờ đợi phán quyết.

Mà lúc này, Tư Không Dịch đang thảo luật kịch liệt đề tài “Cậu có thích Yến Khôn không?” với đám đàn em.

Meo meo! [Hừ! Anh có thích hắn không em không biết! Nhưng chắc chắn là hắn thích anh! Vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo! Hắn đã hiến rất nhiều ân cần rồi! Hắn chính là muốn cùng anh giao, ừm, lên giường.]

Gâu. [ Không thể nói như vậy, có lẽ ảnh chỉ đơn giản là người tốt thôi thì sao?]

Cỏ Nhỏ. [Ha ha ha ha ha, gia đã sớm nhìn thấu tất cả, đây đúng là chuyện buồn cười nhất mà gia nghe được! Người kia lúc nào cũng tốt với Tiểu Dịch, nhưng đối với người khác thì lại là một đại ma vương rất đáng sợ.]

Chít chít. [Thật ra có gì đâu, giao phối thì giao phối, tiểu chủ nhân cũng đã cô đơn mười tám năm rồi, có người nấu cơm, làm ấm giường không phải rất tốt sao? Hơn nữa tiểu chủ nhân không ghét ảnh nha, nếu ghét thì đã sớm cách thật xa rồi! Cũng không ngốc.]

Tiểu Bạch vừa nói xong làm Đại Hoàng, Đại Hoa, Cỏ Nhỏ, thậm chí ngay cả Tư Không Dịch cũng yên tĩnh lại. Thậm chí Đại Hoàng và Đại Hoa còn dùng ánh mắt như nhìn chuột ngoài hành tinh nhìn Tiểu Bạch, sao đột nhiên trở nên thông minh như vậy? Rõ ràng IQ chỉ bằng cây xương rồng bà mới đúng chứ.

Tư Không Dịch vẫn đang suy nghĩ về câu nói của Tiểu Bạch – Nếu ghét thì đã sớm cách thật xa rồi.

Nhưng hiện tại gần như cậu càng ngày càng đến gần người này, biết rõ người này kỳ thật có khuyết điểm khắp mọi mặt, cũng biết rõ người này là đang lấy lòng, cậu lại cách Yến Khôn ngày càng gần.

Cũng không thể dùng mấy chữ “Không biết” hoặc là “Không phát hiện” làm cái cớ. Dù sao cũng không ngốc mà.

Tư Không Dịch nhớ đến lúc còn ở quê nhà, cậu gần như liếc mắt một cái là có thể xác định người nào thiện ý hoặc ác ý đối với cậu, mặc dù lúc còn nhỏ có bị bắt nạt, nhưng sau năm mười tuổi, cậu hoàn toàn có thể dựa vào bản thân cách xa những người hoặc vật mà cậu không thích. Ngay cả một nhà chú ruột cậu cũng có thể rời đi, nếu cậu thật sự chán ghét, dù Yến tổng có lợi hại thế nào cậu cũng có thể bỏ đi.

Thế nhưng, cậu không làm vậy.

Có lẽ đây chính là thích? Ít nhất cậu không ghét người này chút nào. Thậm chí nếu cách vài ngày không gặp được Yến tổng, cậu nghĩ bản thân sẽ nhớ người này, giống như nhớ bát quái vậy. Tư Không Dịch lập tức cảm thấy có lẽ Yến Khôn chính là tình yêu đích thực của cậu. Vì bát quái đúng là tình yêu đích thực của cậu mà.

Tư Không Dịch ngồi đó suy nghĩ bay xa, Yến tổng bên cạnh lại có cảm giác như đã đợi cả thế kỷ rồi, rốt cuộc hắn chịu không nổi bầu không khí này, vờ ho một tiếng, thành công hấp dẫn lực chú ý của cậu, nhưng hắn há miệng lại không biết nên nói cái gì.

Tư Không Dịch nhướng mày: “Làm gì?”

Yến Khôn nghĩ thằng nhóc này đúng là đang kiếm chuyện: “Cậu chưa trả lời tôi.”

Tư Không Dịch gật gật đầu, nghĩ nghĩ: “Câu tôi hỏi anh, anh cũng chưa trả lời mà.”

Yến tổng chắc chắn thằng nhóc này đang cố tình gây sự. Nhưng hắn lại không thể dùng mệnh lệnh của tổng tài bảo cậu trả lời trước. Giữa lúc hắn đang tự hỏi nên làm thế nào, không khí này không thích hợp nói chuyện, Đại Hoa bỗng nhiên nhảy lên đi đến, cặp mắt mèo xanh lam nhìn thẳng vào hắn, sau đó đặc biệt sắc bén lườm một cái đầy xem thường.

Giống như nó đang nói: Biết ngay là anh không dám nói, đồ bao cỏ!

Yến tổng bình thường luôn cứng rắn bỗng nhiên bị kích thích, hắn thế mà bị một con mèo coi thường?! Hắn đường đường là một tổng tài siêu cấp, đại ma vương chỉ cần một ánh mắt là có thể dọa người ta tè ra quần, thậm chí là nhân vật tinh anh trong truyền thuyết. Làm sao hắn có thể là bao cỏ?! Cùng lắm thì trói người lại là được, đúng không?

“Ừm, anh thích em. Vậy nên?”

Lúc hắn nói còn đặc biệt ngạo kiều lườm Tư Không Dịch một cái, giống như được hắn thích là vận may ngút trời vậy. Thế nhưng hai chữ cuối đã bại lộ tâm trạng hắn lúc này chẳng phải là kiêu ngạo gì cả.

Tư Không Dịch cười cười, mỗi lần như vậy người này đều xấu hổ. Phỏng chừng cũng chỉ có một mình cậu có thể hiểu ý nhìn ra.

Vì thế cậu vươn tay vỗ vỗ lên vai Yến Khôn, cực kỳ hiểu ý nói: “Đừng xấu hổ. Thật ra em cũng không ghét anh, có lẽ em còn xem anh là tình yêu đích thực.”

Trong nháy mắt, gương mặt như núi tuyết của Yến tổng thế mà đỏ lên, Tư Không Dịch ngoài ý muốn nhìn hắn, cảm thán nói: “Anh vậy mà dễ xấu hổ ghê!”

Yến Khôn cảm thấy lúc này trái tim hắn đang nhảy loạn xạ, hắn hơi không vui ấn ấn ngực, muốn làm nhịp tim bình thường lại, nhưng thực tế động tác này của hắn chả có tác dụng gì.

“Thì ra em yêu anh đến vậy? Ừm, nể mặt tấm chân tình của em… Anh sẽ ráng mà đón nhận em.”

“Vậy sau này em về ở biệt thự luôn? Anh sẽ cố gắng hết sức sắp xếp công việc qua mạng, chúng ta có thể cùng đi siêu thị mua đồ. Em rất thích động thực vật, anh dẫn em đi tham quan vườn bách thảo xem? Hoặc là trồng một vài cây cỏ hoa lá gì đó? Chúng ta còn có thể cùng ngồi trên sô pha xem bát quái, nếu như, anh là nói nếu như em không chịu được cô quạnh…”

Ngay lúc Yến tổng đang thận trọng biểu đạt suy nghĩ, Tư Không Dịch lại dứt khoát cắt ngang lời hắn: “Anh như vậy là không đúng nha.”

Yến Khôn cau mày, không khí quanh người lại bắt đầu hạ xuống: “Có ý gì? Vừa rồi là em lừa anh?”

Tư Không Dịch là đồ nhà quê mới xuống núi, là thanh niên tốt thuần khiết, ngoại trừ bát quái và đám đàn em, mấy thứ khác đều không quan tâm, lúc này cậu cực kỳ nghiêm túc nói: “Không đúng, chúng ta là mới có cảm tình với nhau. Còn chưa hẹn hò yêu đương, không thể ở chung.”

Yến Khôn cau mày suy nghĩ, cuối cùng hắn thế mà rất trịnh trọng đồng ý!

“Em nói có lý. Phải hẹn hò trước.”

Cậu vui vẻ gật đầu: “Đúng vậy, thế nên bây giờ phải làm gì?”

Yến Khôn – từ trước đến giờ toàn bị người ta chủ động bò giường, hoàn toàn không có yêu đương nghiêm túc – nghĩ nghĩ rồi nói: “Cùng ăn cơm trước? Sau anh dẫn em đi ăn tối rồi xem phim? Sau đó nữa thì nắm tay?”

Tư Không Dịch – nhà quê chưa từng yêu đương – gật gật đầu: “Được. Vậy câu cá trước đi. Có cá mới có thể ăn cơm.”

Yến Khôn: “Ừ, em chú ý một chút, câu cá lớn, cá nhỏ thì thả đi.”

“Được.”

Thế là, hai tên người yêu mới ra lò bắt đầu vui vẻ câu cá.

Tiểu Văn vây xem toàn bộ quá trình: Vo ve. [Chưa từng thấy tên người yêu nào ngốc manh như vậy. Còn một lần thấy tới hai tên.]

Rất nhanh đã câu đủ cá, Dư Đa Phúc cũng bảo A Lệ đến xem có cá chưa, có thể trở về làm món cá say rượu hoa đào được rồi. Nhưng lúc A Lệ cầm hai bình nước đến, hắn chợt phát hiện bầu không khí của hai người phía trước không đúng lắm! Rõ ràng là vị trí y hệt lúc trước, hai người chỉ đang câu cá mà thôi, thế nhưng hắn lại không nói được là lạ ở chỗ nào. Nếu nhất định phải miêu tả, thì hình như khung cảnh xung quanh đã bị biến thành màu hồng phấn.

A Lệ sợ run cả người, màu hồng phấn này và lão đại của hắn thật sự rất không xứng đôi, vừa rồi nhất định là hắn suy nghĩ quá nhiều rồi.

“Tư Không Dịch, lão đại, Đa Phúc bảo tôi đến xem cá thế nào rồi? Có thể quay về được chưa?”

Tư Không Dịch và Yến Khôn như là cùng chấn động một cái, sau đó quay đầu nói: “Được rồi được rồi! Câu được không ít cá, đi thôi đi thôi.”

Sau đó A Lệ thấy hai người đồng thời đứng lên, Tư Không Dịch đứng lên hơi mạnh, hơi chúi người về phía trước suýt ngã, ngay lập tức được Yến Khôn bên cạnh vươn tay kéo lại, cậu ngẩng đầu cười cười với hắn, Yến Khôn lườm một cái, xách xô cá nặng nhất, nói với A Lệ đang trợn mắt há hốc mồm: “Tới đây xách xô cá.”

A Lệ: “…” Thật sự là có chỗ nào đó không đúng mà!

A Lệ nhanh nhẹn xách xô cá, quay đầu lại liền thấy lão đại nhà hắn vươn tay xách xô cá của Tư Không Dịch. Sau đó hắn một tay xách xô cá, một tay nắm bàn tay Tư Không Dịch, cao quý lãnh diễm bước đi.

A Lệ: “!!!” Nhất định là hôm nay hắn ra cửa sai cách rồi!! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì!!

Lúc hai người trở về nhà ăn, đại mật Ngô Hình vốn đang chậm rì rì uống cà phê như có cảm ứng ngước mắt nhìn lên, sau đó hắn ngay lập tức phun toàn bộ cà phê trong miệng ra!

Má nó má nó má nó! Tôi là ai? Tôi đang ở đâu! Xảy ra chuyện gì?! Nhất định là hôm nay mở mắt sai cách rồi!!

_________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Yến tổng: Tôi yêu cầu được chúc phúc.

Tư Không Dịch: Yêu anh như yêu bát quái?

Mọi người:… Cầu nghiêm túc yêu đương được không!

__________________________

Em yêu anh như yêu bát quái thôi mà anh còn ngạo kiều. Hai tên ngốc hẹn hò yêu đương sến súa chục chương rồi mới lăn giường. Theo trình tự mới chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.