Tiểu Dược Thê

Chương 1



Thời tiết đầu xuân, cây đào trong cung thành đã ra quả, những quả đào non xanh mướt nằm trên cành cây, mượt mà như những viên ngọc bích. Trên mặt đất còn vương lại những cánh hoa chưa kịp khô héo, một mảng trắng hồng giống như lớp phấn son của thiếu nữ.

Một đôi giày bông vải bước qua những cánh hoa, vạt áo màu hạnh thêu hình hoa hải đường nhẹ nhàng phấp phới.

Là một cô nương như hoa như ngọc, hai đường chân mày cong lên, lộ ra đôi con ngươi đen láy đẹp đẽ. A Ân bỗng dừng bước lại, vuốt vuốt lại những nếp nhăn trên ống tay áo, sau đó laị nhẹ vuốt chiếc trâm tren đầu, chỉ sợ có một chút lộn xộn nào.

Khương Tuyền nhẹ cười: “Cho dù Tây Thi có ở đây, thấy A Ân tỉ tỉ cũng chỉ có thể tự ti mặc cảm thôi.”

A Ân không hài lòng liếc nàng, làm vẻ tức giận đánh nàng một cái, nói: “Chỉ biết chê cười ta!”

Khương Tuyền nhìn ra xa, chỉ nói: “Là muội muội sai, muội tự phạt mình ở đây thay tỷ canh chừng, để cho tỷ tỷ và Tạ lang nói chuyện.” Hai chữ ‘nói chuyện’ được nàng kéo dài ra, có ý trêu chọc.

A Ân sao lại không nghe ra chứ, chỉ là lúc này thời gian rất vội, nàng lại không hài lòng liếc một cái, rồi vội vàng nhấc váy đi sâu vào vườn đào.

“A Ân!”  Cách đó không xa, ánh mắt của thanh niên sáng lên, ba bước biến thành hai bước đi đến trước mặt nàng, gương mặt anh tuấn ngắm nhìn trên dưới trái phải cô nương trước mặt, vui mừng nói không nên lời.

“Ngốc tử.” A Ân mỉm cười nói.

Tạ Thiểu Hoài bị nàng gọi như vậy thì chỉ cười ngây ngô: “Ừ.”

Lần đầu tiên gặp nàng vào năm năm trước, hắn liền như trúng bùa của nàng, mỹ nhân nhiều như mây nhưng hắn chỉ muốn lấy nàng.

“A Ân, mẫu thân ta cuối cùng đã đồng ý rồi, ngày mai sẽ tìm bà mối đến Ân gia cầu hôn.”

A Ân nghe vậy thì không khỏi vui mừng nói: “Có thật là đã đồng ý rồi không?”

Nhà nàng chỉ là một nhà nghèo, trong nhà chỉ có chút của để dành, chính là tổ phụ của Ân gia lúc trước buôn bán mà có được, mà Tạ lang lại là con út của cung thành Huyền lệnh, chính là cái gọi là sĩ nông công thương. Nàng lại không muốn làm thiếp, vì vậy hai người tuy tình đầu ý hợp nhưng A Ân đã thành đại cô nương hai mươi tuổi rồi nhưng hôn sự vẫn chậm trễ chưa định.

Tạ Thiểu Hoài gật đầu, nói: “ Chờ khi cầu hôn xong, ta lập tức xin mẫu thân chọn ngày tốt, lấy nàng về. Chúng ta đã chờ nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng sắp chờ đến ngày đấy rồi.”

A Ân mặt mày rạng rỡ, nói: “Trông chàng gấp như con khỉ ấy.”

Hắn cầm tay nàng, không muốn buông ra.

“A Ân là nốt ruồi đỏ trong lòng ta, ta sao có thể không gấp đươc?”

Hai người nói hồi lâu, cho đến khi Khương Tuyền nhịn không nổi nữa mới đến giục thì mới lưu luyến mà ra về. Tạ Thiểu Hoài đưa mắt nhìn A Ân rời đi, ánh mắt si ngốc, giống như nhìn thế nào cũng thấy không đủ. Đợi khi A Ân đã biến mất khỏi tầm mắt hắn thì buồn phiền buông tiếng thở dài.

Lời mẫu thân hắn vẫn rõ ràng bên tai hắn.

“…Nó cho con uống thuốc mê gì vậy hả? Ân thị cũng không nghĩ xem mình là hạng thân phận nào sao? Gả vào nhà ta làm thiếp cũng là đã coi trọng nó lắm rồi, còn vọng tưởng muốn làm chính thê? Mà hả, nếu nó thật sự muốn bước qua cửa Tạ gia ta, thật lòng muốn gả cho con, thì tại sao không thể làm thiếp? Aiz, đừng qùy nữa, đứng lên đi, nương sợ con rồi…Như vậy đi, chính thê thì không thể, nhưng dùng nghi lễ rước chính thê để rước nó về thì cũng không phải là không được. Con là đích trưởng tử của Tạ gia chúng ta, vị trí chính thê không thể trao cho Ân thị được. Mẫu thân của Ân thị nhưng thật đã để ý tới con rồi, ta cũng đã sai người đi nói với mẫu thân nó. Con nhìn mà xem, con gái bà ta đã là đại cô nương rồi, có người lấy là nhờ kiếp trước đã thắp cao hương đấy, huống hồ là địa vị nhà chúng ta lại cao. Con nghe nương nói, chờ khi nàng đã bước vào nhà ta rồi, gạo đã nấu thành cơm rồi, nàng có muốn phản đối cũng không thể nữa.”

Hắn tự lẩm bẩm: “Chỉ mong A Ân đừng giận ta.”

Vườn đào nằm ở Đào Sơn.

Đào Sơn trước đây được gọi là Tác Cung Sơn, sau lại bị Tuy Châu Thượng Quan gia mua lại, sửa lại tên, gọi là Tác Đào Sơn. A Ân từ nhỏ theo ông nội ra ngoài đã quen, đối với Đào Sơn này vô cùng quen thuộc, biết rất nhiều đường lớn đường nhỏ, xe nhẹ chạy đường quen, dễ dàng tránh được mấy người canh vườn, cùng Khương Tuyền xuống núi.

Sắc trời sắp tối, nhưng A Ân lại không đi nhanh.

Khương Tuyền nói: “Tỷ tỷ, không đi nhanh một chút, e rằng phu nhân sẽ không vui.”

A Ân dường như không nghe thấy, tựa như sa vào trầm tư. Khương Tuyền thấy A Ân khác thường, nhẹ giọng hỏi: “Tỷ làm sao vậy? Lúc nãy đã cãi nhau với Tạ lang ư?”

A Ân hoàn hồn, nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó cười khổ: “Sợ rằng trước sau gì cũng sẽ cãi nhau, vừa rồi Tạ lang trong lời nói có ý tránh né, nếu ta đoán không lầm, hôn sự của ta với chàng không đơn giản như vậy.”

Khương Tuyền “A” một tiếng, hỏi: “Tỷ tỷ nói vậy là sao?”

A Ân nói: “Tạ lang là một người đơn giản, mấy lần bất hòa với mẫu thân chàng đều là vì ta, lần này trở về chàng với mẫu thân nhất định là nói gì đó. Hôn sự này, mẫu thân Tạ lang không thể nào đồng ý nhanh như vậy.”

Khương Tuyền mất một lúc mới hiểu được, ngạc nhiên nói: “Ý tỷ tỷ là mẫu thân Tạ lang đã chấp nhận hôn sự này?”

A Ân lắc đầu: “Trong chuyện này tất có lừa gạt, chỉ là ta đã có nghi hoặc, nghe ngữ khí của Tạ lang, làm như cha nương ta đã đồng ý, nhưng mẫu thân trước giờ không muốn ta làm thiếp, người không thể nào nhận lời.”

Khi A Ân về tới nhà thì trời đã tối đen.

Người nhà Ân gia không tính là ít, khi tổ phụ Ân gia qua đời, liền chia thành hai phòng, phòng lớn người nhiều, mua một viện lạc, nhưng vị trí lại cực lệch, gạch gạch ngói ngói tuy cũ nát nhưng nhờ mẫu thân của A Ân là Tần thị xử lý, cũng coi như là ngay ngắn.

Ông lão gác cửa gọi là Lão Tần, là bà con xa của Tần thị.

Lão Tần mở cửa cho A Ân, nàng nhẹ nhàng nói: “Đa tạ Tần bá.”  Lão Tần cười đến mắt híp lại thành một đường chỉ. Khương Tuyền hỏi A Ân: “Tỷ tỷ trước tiên phải đến phòng phu nhân?”

A Ân nói: “Ừ, ta đi nói một tiếng với mẫu thân là ta về rồi, muội không cần đi theo ta.” Dừng lại, nàng lại lấy một thứ đồ chơi tinh xảo trong tay áo ra, lớn khoảng một tấc, là một hạch điêu hình đầu con khỉ, nàng nói: “Đưa cho Hạo ca nhi, tiện thể nói rằng hôm nay ta tình cờ nhặt được, rồi nhìn xem trong phòng nó có gì bất thường không.”

Khương Tuyền cầm trong tay, nhờ ánh trăng mới nhìn rõ là một hạc điêu đầu khỉ.

Nàng xúc động nói: “Tài nghệ của tỷ ngày càng tinh thông hơn rồi, bên ngoài đều không bằng nửa ngón tay của tỷ tỷ.”

A Ân cười nói: “Nếu muội chăm chỉ khổ luyện, cũng có thể làm được thôi.”

Dứt lời, nàng khoát khoát tay, xoay người đi về phòng Tần thị. Mới vừa vào cửa, Tần thị reo lên: “Nha đầu chết tiệt, đã đi đâu vậy hả?”

“Nương, con đã nhắc với người rồi, tối qua mơ thấy tổ phụ nên sáng nay mới đi thắp cho người một nén nhang.”

Tần thị sao lại không biết tính tình nhi nữ nhà mình chứ, nói là đi thắp hương cho tổ phụ, nhưng ai lại đi đến nửa đêm mới về chứ? Nhưng mà bà cũng không có vạch trần, nói một câu thì coi như hết giận, vẫy tay với A Ân, nói: “Qua đây, nương mua cho con thứ tốt.”

Tần thị mở hộp gỗ, bên trong là một đôi trâm vàng.

“Nương hôm nay ra ngoài đặc biệt đến nhà bà ngoại tổ mẫu của con lấy vòng tay này, tìm thợ làm cho con hai chiếc trâm vàng, đợi khi con xuất giá có thể mang theo. A Ân, trên đời này chỉ có nương mới tốt với con như vậy, sau này có trượng phu rồi không được quên nương đấy.”

A Ân bình tĩnh hỏi: “Nương, thế nhưng bên Tạ gia không có động tĩnh?”

Tần thị mặt mày hơn hở nói: “Ngày mai là ngày lành để cầu hôn.”

“Nương, Tạ phu nhân thực sự đồng ý sao?”

Chân mày Tần thị đưa chau lại, nói: “A Ân nhà ta cái gì cũng tốt, muốn lấy con về đương nhiên phải là nghi thức rước chính thê rồi.” Tần thị đóng hộp gỗ lại, tình ý sâu xa nói: “Ta thấy tiểu lang quân nhà Tạ gia đã chờ con mấy năm nay, cũng là thật lòng thật dạ, A Ân, nếu một nam nhân trong lòng thực sự có con, thì làm chính thê cũng tốt, mà thị thiếp cũng được, đều giống nhau cả, chỉ là danh phận không giống nhau mà thôi.”

Nói đến những lời này, Tần thị không khỏi nhìn ra cửa sổ.

Các đó không xa, nhị di nương Lục thị lanh lảnh không biết đang nói gì, chọc cho Ân Tu Văn cười ha hả. Sắc mặt Tần thị phiền muộn, lại nói: “Lục thị chính là sao chổi, từ khi nàng bước vào cửa nhà ta, không chỉ khắc tổ phụ con, còn làm cho phụ thân con không biết tiến thủ. Con sau này gả đi, nghìn vạn lần không được mê hoặc hôn phu, phải hiền lương thục đức, chăm lo nhà cửa.”

Nhắc tới Lục thị, Tần thị bụng đầy oán giận, não nề than thở nửa canh giờ, mới để A Ân rời đi.

A Ân trở về phòng.

Bởi vì phụ thân tính tình phong lưu, ngoại trừ nhị di nương ra, trước đó không lâu còn nạp thêm tam di nương, nhị di nương sinh được một trai một gái, bây giờ được sủng ái hết mức.

A Ân đẩy cửa ra, Khương Tuyền đã trở về.

Khương Tuyền là con của cố nhân của tổ phụ A Ân, từ nhỏ đã lớn lên cùng nàng, sau khi tổ phụ qua đời, Tần thị vốn không muốn nuôi một người không có quan hệ nhưng A Ân nhiều lần thuyết phục, Tần thị mới miễn cưỡng giữ Khương Tuyền ở lại.

Tình cảm của hai người rất tốt, cùng ăn cùng ở, so với tỷ muội còn thân hơn.

“Có phát hiện ra điều gì trong phòng Hạo Ca nhi không?”

Hạo Ca nhi là đệ đệ của A Ân, năm nay mới năm tuổi, nàng còn có đệ ruột khác nữa, nhỏ hơn nàng hai tuổi, từ nhỏ đã yêu thích buôn bán, từ bốn, năm năm trước đã rời nhà lưu lạc, mỗi lần đều qua tết mới trở về.

Khương Tuyền thấp giọng nói: “Khi muội vào phòng thì Hạo ca nhi đang học bài, là sách mới, trên bìa sách có viết bốn chữ ‘thọ toàn học đường’.”

Lời vừa nói ra, A Ân nhất thời giật mình.

Xuân hàn cuốn tới, ngực nàng như có miếng vá nhỏ, lạnh đến mức toàn thân run rẩy. Khương Tuyền hỏi: “Sắc mặt tỷ tỷ sao trắng bệch như vậy?” Một lúc sau A Ân mới lấy lại tinh thần, lẩm bẩm: “Thọ toàn học đường không phải là nơi người nhà chúng ta có thể vào.”

Nàng bình tĩnh, lại nói: “Không còn sớm nữa, muội đi ngủ trước đi.”

Khương Tuyền biết A Ân là người có chủ kiến, cũng không hỏi nhiều, đưa cho nàng một bình trà, sau đó chui vào trong chăn. A Ân uống trà, trà nóng lướt qua yết hầu, rơi xuống đáy lòng, nhưng lồng ngực vẫn là một mảng lạnh lẽo.

Nàng vẫn biết mẫu thân thương hai đệ đệ của mình nhất, nàng chỉ là một nữ hài, không thể thay mẫu thân ở trước mặt phụ thân tranh sủng, nên những chuyện này nàng không bao giờ suy tính, nhưng nàng lại không nghĩ rằng nương của nàng sẽ có một ngày, vì tiền đồ của Hạo Ca nhi mà đem hôn sự của nàng bán đi.

Thọ toàn học đường là học đường nổi danh nhất trong cung thành, cũng là cánh cửa nổi danh nhất.

Thầy dạy ở học đường đều là từ kinh thành Vĩnh Bình tới, tạo ta học đường này chính là Tạ huyện lệnh cung thành, muốn vào học phải do người có tiếng đề cử, mà học phí một năm lên đến chừng hai mươi lượng bạc. Hai mươi lượng bạc, cũng đủ cho tiểu gia tiểu hộ tiêu khoảng một năm, nhà nàng chỉ là tiểu gia tiêu hộ, nhờ có của để dành do tổ phụ buôn bán bao nhiêu năm mới có thể duy trì sinh hoạt.

Nàng cúi đầu nhắm mắt.

Qua hồi lâu, nàng lấy từ trong gương ra một hộp gỗ lim. Nàng ngồi trước bàn trang điểm, mở ra.

Trong hộp có sáu thanh đao nhỏ sắp chỉnh tề, mao tỏa đao, binh tỏa đao, bình trùy đao, viên trùy đao, tiêm trùy đao, tà đao.

Đây là những thứ qúy giá mà tổ phụ để lại cho nàng, dụng cụ điêu khắc cần thiết.

Nàng thấp giọng nói: “Mẫu thân, người không thương con, thì con chỉ có thể tự thương chính mình…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.