Trên đường trở về, Khương Tuyền liên tục quan sát sắc mặt của A Ân, mấy lần muốn nói đều bị A Ân im lặng ngăn cản. A Ân khẽ lắc đầu, ý bảo Đông Vân vẫn ngồi bên cạnh. Xe ngựa không lớn, bên trong chỉ chứa được hai người, cách nhau một tấm rèm ngay cả gió cũng không cản được, còn có thể thấy lưng của Đông Vân và phu xe.
Vừa mới vào cửa, Đông Vân đã cất giọng hô to: “Lão gia, phu nhân, đại cô nương đã về rồi.”
Nào ngờ một lúc lâu cũng không thấy ai xuất hiện. Lâu sau mới có một nô bộc ló đầu ra, nói: “Đại…Đại cô nương, phu nhân đã chuẩn bị cho cô một phòng ở Nam Uyển, đồ đạc trong phòng trước kia của cô đã được chuyển qua đó, phu nhân còn nói để cho đại cô nương nghỉ ngơi thật tốt, bây giờ phu nhân đang ở tỏng bếp nấu cháo cho cô nương.”
Nghe những lời này, chân mày A Ân không khỏi cau lại.
Nhà Ân gia có hai tiểu viện, lão gia nhà Ân gia học làm sang, gọi viện trong là Đông Uyển, viện ngoài là Nam Uyển, lúc trước mọi người đều chen nhau ở Đông Uyển, A Ân cũng được chia một phòng nho nhỏ ở trong góc, mà tam di nương mới nạp lại được phân ở Nam Uyển.
A Ân chỉ liếc nhìn, lại nói: “Trước đây không phải mẫu thân nói phải nhịn ăn nhịn xài sao? Sao đột nhiên lại may đồ mới cho con?”
Tần thị đáp: “Tạ gia đã đưa lễ hỏi tới, con cũng đã đến lúc xuất giá, có thể nào lại không có vài bộ quần áo? Con là nhi nữ của nương, đồ cưới cũng đã chuẩn bị ổn thỏa rồi, sẽ không để con bị mất mặt ở Tạ gia đâu.”
Lễ cưới vừa nhận, Tần thị liền lấy một phần, trước tiên may y phục bốn mùa cho Hạo ca nhi, cũng may cho lão gia hai bộ đồ mới, bản thân mình cũng may một bộ, số tiền còn dư lại mua một cuộn vải tốt nhất, may cho a Ân một bộ tề hung nho quần.
A Ân sao lại không biết?
Từ nhỏ tới lớn, phàm là những thứ nàng có, Hạo ca nhi lại càng có nhiều hơn. Chỉ là những việc này nàng không muốn tính toán, tâm khó chịu mà đầu cũng đau. Bây giờ nảng chỉ quan tâm tới một chuyện, nàng dứt khoát hỏi: “Mẫu thân, con trước kia suýt chút nửa thì bị hủy dung, Tạ gia vẫn bằng lòng cưới con về làm chính thê ư?”
Tần thị nói: “Tạ tiểu lang trong lòng luôn có con, bao nhiêu cô nương còn mong mà không được.”
A Ân hỏi: “Mẫu thân là muốn để con đi làm thiếp ư?”
Ánh mắt nàng trong suốt khiến cho Tần thị chột dạ, chí có thể nghiêng đầu tránh né, nói: “A Ân, con nghe nương nói, hỉ nộ ái ổ nửa đời sau của con đều ở trên người Tạ tiểu lang, trong lòng hắn có con mới là quan trọng nhất, danh phận là gì cũng không sao.”
“Mẫu thân có từng nghĩ một ngày nào đó Tạ tiểu lang đối với con sẽ không còn yêu như trước nữa, mà khi đó để mặc chính thê đánh giết thiếp thị là con, bản thân con lúc đó phải làm sao đây?”
Tần thị nói: “Cái gì mà một ngày nào đó? Tạ tiểu lang có thể chờ con năm năm, có thể thấy rằng là thật lòng. Con không cần nghĩ nhiều qúa, chờ khi con xuất giá rồi, sẽ nhận được sủng ái của hôn phu, con vẫn còn trẻ, có thể nhanh chóng sinh được hài tử. Chờ lúc con sinh được con trai, cho dù tuổi già sắc kém cũng có thể dựa vào hài tử của con.”
A Ân nói: “Mẫu thân, con không muốn xuất giá.”
Tần thị vừa nghe thì lo lắng, nói: “Nhất định không muốn là thiếp sao? Tuổi của con đã không còn nhỏ, người ta nguyện ý muốn cưới con, là do chúng ta đốt cao hương cho tổ tiên nên mới có phúc. Lại nói tới lễ cưới đều đã nhận, nào có thể vừa nói liền có thể trả lại?”
A Ân lạnh nhạt nói: “So với phải trả lại lễ vật, mẫu thân càng lo lắng hơn là Hạo ca nhi không thể đến học ở Thọ Toàn học đường đi?”
Sắc mặt Tần thị chợt thay đổi.
“Nghịch nữ! Lại dám cãi lời mẫu thân ngươi!” Một bóng đen chợt lao tới, ‘bốp’ một tiếng, một cái tát vang dội rơi xuống má A Ân, Ân Tu Văn thẹn qúa hóa giận, lớn tiếng quát: “Ngươi là trưởng tỷ, làm chút chuyện cho đệ đệ của mình cũng là lẽ đương nhiên, huống chi lại được gả cho một nhà tốt như vậy, là nữ tử thì điều quan trọng nhất là dịu dàng, ngoan ngoãn, tính nết ngươi xấu xa như vậy là ai là học từ ai hả? Ta nói cho ngươi biết, cho dù hôm nay tổ phụ ngươi có ở đây thì ta cũng vẫn đánh ngươi.” Nói rồi lại nâng tay lên, Tần thị nhìn dấu tay trên mặt nhi nữ thì đau lòng nói: “Nó sắp xuất giá rồi, nếu lưu lại dấu vết trên mặt thì không hay đâu. A Ân, còn không mau nhận sai với phụ thân con đi!”