Tối hôm qua vẫn còn là một cô nương như hoa như ngọc, nhưng chỉ qua một đêm, trên mặt, trên cổ, trên tay chí chít những nốt đỏ như hột gạo, gò má phải còn có một nốt to chừng như ngón cái, đang chảy máu.
Bệnh thủy đậu không thể gãi, một khi đã gãi sẽ lưu lại vết tích, Ân cô nương không gãi ở đâu, lại gãi ngay chỗ rõ ràng như thế, gương mặt đẹp đẽ liền như vậy mà bị hủy, thực sự là đáng tiếc cho gương mặt với ngũ quan tinh tế này.
Viền mắt Tần thị phiếm hồng, đang muốn tiến lại thì A Ân che mặt, cổ họng phát ra tiếng nói the thé: “Đừng qua đây.”
Tần thị rất sợ nàng lại gãi, vội vàng nói: “Được được được, nương không qua đó, con đừng gãi nữa, chỉ là bệnh thủy đậu mà thôi, qua nửa tháng là có thể mất hết.”
A Ân nói: “Nương, tổ phụ không phải đã để lại cho con một gian phòng sao? Để con qua bên đó dưỡng bệnh, Hạo ca nhi vẫn chưa bị thủy đậu, tránh để con lây cho đệ ấy.”
Tần thị vốn có vài phần do dự, nhưng vừa nghe tới Hạo ca nhi liền nói: “Cũng được, nương mời đại phu qua bên đó, để Khương Tuyền theo chăm sóc con.”
Lúc Ân tổ phụ qua đời, hai nhà chia ra, Ân tổ phụ đặc biệt cho riêng A Ân một phần của hồi môn. Nhưng nhị di nương lại không vui, dựa vào cái gì mà trưởng nữ lại được một gian phòng chứ? Chỉ là sau khi đi xem phòng thì không còn ai lên tiếng nữa.
Gian nhà được xây ở chân núi Thương Sơn.
Thương Sơn rất hoang vắng, cách gian nhà chưa tới hai dặm, mọi người đi ngang qua đây đều cảm thấy từng trận gió lạnh, đừng nói là sống ở đây, dù có cho không cũng không cần.
Sau khi Lý bà ra ngoài thì nói thầm với Tạ tổng quản vài tiếng. Tạ tổng quản liền lập tưc nói: “Có lẽ ngày cầu hôn hôm nay chọn không tốt, mới khiến cho Ân cô nương phát bệnh thủy đậu. Việc cầu hôn xem trọng diện mạo, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, xin phép Ân lão gia cho nô tài trở về bẩm báo với phu nhân, chọn ngày khác tới cầu hôn.”
Nói xong, cùng Lý bà nhanh chóng rời khỏi.
Sắc mặt Ân Tu Văn không tốt lắm, ánh mắt nhìn Tần thị sinh ra vài phần giận dữ.
“Bà thấy nhi nữ thế nào? Sớm không bệnh muộn không bệnh, lại chọn đúng lúc này bị thủy đậu.”
Tần thị ủy khuất, cũng giận: “Nhi nữ bị thủy đậu, chàng cũng không quan tâm một chút sao?”
Ân Tu Văn lúc này mới nói: “Đã mời đại phu chưa?”
Mà giờ khắc này A Ân lại thảnh thơi bỏ tháo khăn che mặt xuống, thật không tự nhiên mà duỗi người hỏi: “Muội có đem theo đồ ăn không?”
Khương Tuyền buông tiếng thở dài, nói: “Tỷ tỷ sao lại tự làm khổ mình thế chứ?” Nói xong, lại lấy bánh tiểu mễ cao trong hộp thức ăn đưa cho A Ân. A Ân cắn một miếng, ăn tới say sưa. Khương Tuyền lại cầm khăn lên lau miệng cho A Ân, những nốt đổ loang lổ ban đầu toàn bộ đều biến mất, khuôn mặt trơn bóng như qủa trứng luộc vậy.
Nàng ăn hết hai cái bánh mới nói: “Ta đã từng nói qua với Tạ lang, nếu không thể cho ta làm chính thê, chúng ta hợp được ly được. Hắn đã nhận lời ta, nhưng cuối cùng lại lừa gạt ta, A Tuyền, tổ phụ từng nói với ta một câu, ‘cuộc đời của người không bao giờ cho phép ai lừa gạt người bất cứ chuyện gì, ta cũng vậy. Về phía mẫu thân,” Nàng thong thả lau đi vết đỏ trên mu bàn tay, nói: “Người đã không thương ta, thì ta phải thương chính mình.”
“Lời này sai rồi, Tạ lang rất nghe lời mẫu thân hắn, mẫu thân hắn sao có thể cho phép một cô nương trên mặt đã bị hủy dung nhan vào làm dâu nhà mình chứ. Mà làng xóm ở phố đông rất lắm mồm, chưa qua vài ngày, toàn bộ cung thành đều biết đại cô nương nhà họ Ân bên má phải bị hủy dung rồi, như vậy cha nương sẽ không lấy hôn sự của ta để bán nữa. Muội muội, muội có tin không, trong vòng một tháng ta dưỡng bệnh, Tạ phu nhân chắc chắn sẽ lo liệu cho Tạ lang một mối hôn sự khác?”
“Tỷ tỷ thông minh, muội tất nhiên là tin. Nhưng tỷ tỷ dùng chiêu này không thể nghi ngờ là đã tự làm mình bị tổn hại một nghìn tám trăm rồi,” Nàng khổ não nói, “Sau này không ai lấy tỷ tỷ thì phải làm sao bây giờ?”
A Ân nói: “Cha nương đã làm trái tim ta lạnh lẽo, họ vì để Hạo ca nhi có thể đến học đường mà bán đi hạnh phúc nửa đời sau của ta, sau này còn không biết có thể bán ta vì cái gì nữa. Ta vì vậy chỉ có thể tự lo cho bản thân thôi, cha nương không thể dựa vài mãi được, lấy chồng thật ra cũng không quan trọng, ta chỉ có thể dựa vào bản thân, may mà tổ phụ đã truyền lại tay nghề cho ta, sau này cũng không tới nỗi nghèo khổ vất vả.”